Chương 165: Kinh hãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là một chiếc xe SUV đang quyết tâm ép xe cô ta, bắt cô ta phải dừng lại.

Hyejin đang định cầm điện thoại di động lên thì thoáng ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Một lát sau cô ta chợt nói: "Lái xe đi."

Tài xế do dự nói: "Cô Yun, nhưng mà chiếc xe trước mặt kia..."

"Tôi bảo anh lái xe đi! Lái ngay lập tức! Nhanh! Vượt qua chiếc xe đó!" Hyejin lo lắng run sợ nghiêm mặt ra lệnh.

Tài xế đành phải khởi động xe, lùi nhanh về phía sau rồi lập tức quay đầu xe đi hướng ngược lại.

Yun Hyejin nhặt điện thoại lên, tay nắm chặt, nhìn chằm chằm vào chiếc xe SUV qua kính chiếu hậu. Cô ta nhận ra chiếc xe lại đang lao đến với tốc độ không kiêng dè thì vội vàng hét lên: "Lái nhanh nữa đi! Nhanh lên!"

Tài xế vội vàng tiếp tục tăng tốc, mắt cứ nhìn chiếc xe phía sau. Anh ta cảm nhận như sát khí đang tiến đến gần, vô thức tiếp tục đạp mạnh chân ga...

Xe của bọn họ tăng tốc, chiếc xe SUV đen cũng tăng tốc. Đến khi họ lái xe đến đoạn đường trống trải không có ai khác thì chiếc xe SUV đen lại càng lao nhanh đến.

Nhìn thấy không cách nào cắt đuôi được, Hyejin nhíu mày, nhất thời tính toán từ bỏ cuộc rượt đuổi này, ra lệnh cho tài xế dừng xe lại.

Khi xe dừng lại, cô ta cho rằng xe mình dừng thì chiếc SUV đen phía sau chắc chắn cũng sẽ dừng, ít nhất cũng không đâm vào cô ta.

Thế nhưng chiếc SUV đen không những không dừng lại mà còn tăng tốc hơn. Cho đến khi cô ta phản xạ lại được thì chiếc xe kia đã lao tới.

"A!"

"Rầm!" Tiếng va chạm nổ ra kinh thiên động địa.

Yun Hyejin đang cố duy trì vẻ mặt bình tĩnh thì chỉ trong nháy mắt, mặt cô ta trắng bệch, sợ đến tê liệt. Xe cô ta đã dừng ở ven đường, nhưng bị va vào bắn xa đến hai ba mét. Hàng rào an toàn ở ven đường bị sườn xe cô ta đâm vào biến dạng. Chỉ cần chiếc SUV kia đâm mạnh một chút nữa thôi thì xe của cô ta sẽ lao xuống dưới từ rào chắn này. Hai bên đường quốc lộ đều là sông, vừa cao, lại vừa sâu. Nếu xe lao xuống dưới thì chết là cái chắc!

Mặt cô ta tái nhợt, không dám tin khi nhìn thấy đầu xe mình bị đâm lõm vào.

Trấn tĩnh vài giây, Yun Hyejin mới từ từ ngẩng đầu lên, chưa hoàn hồn nhìn chiếc xe SUV đối diện vẫn không chút xây xát.

Hướng đâm chính xác như vậy, lại còn dùng chính chỗ cứng rắn nhất trên xe mình để đâm vào, rốt cuộc người lái chiếc xe này là vệ sĩ được Park Jimin bố trí đi theo Park Chaeyoung, hay là... chính Park Jimin?

Nét mặt Hyejin kinh hãi nhìn ra đằng trước. Khoảnh khắc nhìn thấy bóng Jimin bước xuống xe từ cửa ghế lái, toàn bộ máu trên người cô ta như đông cứng lại.

***

Trong quán bar hoạt động ngầm của thành phố T.

Cửa gian phòng nóng bức lại được mở ra, chẳng qua chỉ là mấy phút nhưng Chaeyoung đã không thở nổi vì không khí nóng bức trong phòng, cả người toát mồ hôi. Cửa vừa mở ra thì cô ngẩng lên nhìn theo phản xạ. Tuy mắt đã bị bịt lại bằng vải đen nhưng cô vẫn vểnh tai lắng nghe tiếng nói trước mặt.

"Là cô ta à?" Một giọng nói xa lạ thô lỗ vang lên phía trước.

Xung quanh có tiếng người đáp lại, dường như còn gọi người kia là Lão Đại.

Chaeyoung nhíu mày. Cô không biết nhiều về quán bar hoạt động ngầm. Nhưng nhìn chung trong những quán bar này đầy rẫy những thủ đoạn phi pháp, nhất định không thể nào là người tốt. Những tên này phần lớn là du côn sống ngoài vòng pháp luật, có quan hệ với giới xã hội đen.

Đến kiểu người này mà Yun Hyejin cũng giao du được thì Chaeyoung không thể không nghi ngờ rốt cuộc cô ta làm gì ở Los Angeles?

"Nhan sắc không tệ. Lâu lắm rồi mới gặp được đứa xinh đẹp như vậy. Da dẻ trắng nõn mọng nước, đúng là sẽ bán được giá hời. Dẫn cô ta đi."

Sau đó một tên bước đến gỡ miếng vải đen trên mắt cô xuống. Chaeyoung hé mắt, nhất thời không thích ứng được với ánh sáng, không nhìn rõ ràng. Tóc cô vốn được buộc đuôi ngựa, bây giờ không hiểu sao lại đột nhiên rũ xuống vai.

"Khá lắm. Cô ta đứng lên còn mảnh mai đáng yêu xinh đẹp hơn hẳn. Lau mặt sạch sẽ cho cô ta, mười phút sau bắt đầu ra giá."

Chaeyoung gắng gượng mở mắt ra nhìn, chỉ có thể nhìn thấy một gã mặt sẹo cao lớn vạm vỡ mặc chiếc áo khoác ngoài màu đen, miệng ngậm xì gà đang săm soi rồi bình luận vóc dáng và nhan sắc của cô. Sau khi sai bảo mấy câu, hắn xoay người bước thẳng ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại mấy tên du côn tay sai, bất chợt một tên cầm khăn lông lạnh như băng bước đến chà mạnh mặt cô đến khi mặt cô đau rát. Cô nhìn chằm chằm bọn chúng. Miếng băng dính trên miệng đến giờ vẫn chưa được lấy xuống.

"Trừng cái gì mà trừng? Ngoan ngoãn chút đi!" Gã lau mặt cho cô mắng một câu rồi nắm lấy cằm của cô, thô bỉ nói: "Dáng dấp cô ả quả thật không tệ. Chờ tối nay sau khi bán được giá hời rồi, không biết Lão Đại có thưởng cho chúng ta chơi hai ngày rồi mới bán cô ta sang Philippines không. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này xem, đúng là trắng nõn căng mọng..."

Nói rồi gã lại sờ mặt Chaeyoung một cái, có vẻ như muốn hôn lên mặt cô. Chaeyoung ghét bỏ né mặt đi, ánh mắt tức giận ghê tởm nhìn hắn chằm chằm.

"M* kiếp, mày còn dám trừng nữa à? Ông đây móc mắt mày ra!" Gã nhổ một bãi nước bọt xuống đất, thấy cô cứng đầu thì bực bội. Nếu không phải Lão Đại đã nói sắp bán cô với giá hời thì hắn chỉ hận không lột quần áo cô ra ngay bây giờ.

Chaeyoung vẫn nhìn gã chằm chằm. Gã liền cầm khăn chà rất mạnh lên mặt lên cổ cô, lau cho đến khi nước da tái nhợt của cô hơi đỏ lên thì gã mới dừng tay rồi gọi mấy tên khác đưa cô ra ngoài.

Tiếp theo đó, Chaeyoung dường như lặp lại cảnh cá nằm trên thớt ở kiếp trước. Cô bị những gã kia ném lên sân khấu của quán bar, áo trên vai bị xé lộ ra một mảng vai trắng nõn, tóc rủ xuống nửa che nửa không, cộng thêm mặt cô vẫn bị dán băng dính chỉ chừa lại đôi mắt đang cố gắng che giấu tất cả nỗi sợ hãi và bất lực nhưng vẫn lạnh lùng nhìn người trong quán bar, khiến phần lớn bọn họ đều thấy hứng thú.

Cuối cùng cô cũng không biết đám người này ra giá bao nhiêu thì đã bị dẫn xuống sau khi đã xác định được người mua.

Cô bị ném vào phòng tầng hầm của quán bar. Cô vẫn bị trói, co quắp nằm nghiêng trên chiếc giường đơn trải một tấm chăn mỏng trong phòng. Tuy đây là tầng hầm nhưng rõ ràng đã được chuẩn bị sẵn cho những kẻ háo sắc kia. Gian phòng rất nhỏ nhưng nội thất trang trí theo phong cách Bắc Âu rất sang trọng, đến cả chiếc giường dưới người cô cũng không hề rẻ tiền.

Xung quanh phòng còn có rất nhiều loại nến, roi da, còng tay...

Vào lúc này, trong phòng chỉ bật một bóng đèn tường không sáng lắm. Cô hơi nheo mắt, lắng nghe tiếng động ngoài cửa.

Chắc hẳn những gã kia ném cô lại đây phải chuẩn bị công việc, hoặc phải xử lý chuyện gì khác nên đã bỏ đi từ vài phút trước.

Lòng bàn tay bị trói của cô từ đầu đến cuối đều đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Khi chắc chắn tiếng động đã xa, Chaeyoung mới cẩn thận xoay con dao gấp vẫn nắm trong tay.

Sự thật chứng minh cô ký chi phiếu năm triệu kia cũng không hoàn toàn vô ích. Người trói tay cô thật sự đã giở chút kỹ xảo với sợi dây trói, coi như cũng có chút tình nghĩa rồi.

Cô cố gắng xoay cổ tay, từ từ nhích xa hai tay ra để có khoảng hở nhất định. Cô chậm chạp mở con dao gấp ra. Nhớ đến lời dặn của bọn người kia, cô kẹp lưỡi dao sắc giữa ngón trỏ và ngón giữa dùng sức cứa qua cứa lại vào sợi dây.

Tay cô bị trói nên cử động rất khó khăn. Cô phải mất rất nhiều thời gian và sức lực để cứa dây. Lúc này trên người lại toát ra một lớp mồ hôi, không còn sức mà cắt dây, chỉ có thể dùng lưỡi dao cứa từng chút từng chút một.

Mất khoảng hai phút thì dây thừng đứt. Cô vẫn không dám thả lỏng, cẩn thận gỡ từng nút buộc vô cùng khéo léo trên sợi dây ra. Hai tay vừa được tự do thì cô lập tức giật miếng băng dính trên miệng xuống.

Da xung quanh miệng cô chắc chắn đã bị giật đỏ. Cô nhịn đau, cúi xuống dùng dao cắt dây thừng ở chân.

Cuối cùng cả người cũng được tự do, cô từ từ đứng lên. Chân bị trói tê rần, cô lảo đảo nhón chân chậm chạp bước đến bên cửa, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Có vẻ như mấy tên này chắc chắn cô không trốn thoát được, nên không có gã nào được phân công đứng canh ngoài cửa.

Mới vừa rồi khi bị dẫn vào cô đã biết hành lang rất hẹp cũng rất tối. Cuối hành lang có cầu thang dẫn lên cửa hầm bí mật của quán bar đã bị một chiếc loa chắn lối.

Chaeyoung thử đẩy cửa thì phát hiện cửa đã bị khoá. Chẳng trách bên ngoài không có ai canh chừng.

Cô vội vàng giơ tay rút chiếc ghim tóc mảnh dài xuống. Ở cả hai đời, có lẽ chỉ giây phút này cô mới thấy biết ơn những kinh nghiệm chạy trốn chật vật mà cô đã gom góp được từ kiếp trước. Ít nhất với loại cửa đơn giản không có khoá chống trộm như thế này, cô chỉ mất chút thời gian là có thể mở ra được.

Chaeyoung cầm ghim tóc chọc vào trong lỗ khoá ở tay cầm cửa để thăm dò. Cô cố gắng ngoáy chiếc ghim chọc vào từng chút một. Vì không dám tạo ra tiếng động lớn nên cô chỉ có thể thận trọng chọc ra chọc vào lỗ khoá vài lần.

Cánh cửa căn phòng dưới tầng hầm này chỉ làm bằng gỗ, khoá cũng là loại khoá đơn giản.

Thời gian trôi qua từng phút, cảm giác lo lắng trong lòng cô ngày càng tăng lên. Thậm chí mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài thì cô đều hoảng sợ rút ghim tóc ra, quay người núp sau cửa với tư thế phòng bị. Không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, cuối cùng ghim cài tóc cũng tìm được đến đúng mắt khoá cửa. Tiếng khoá mở rất khẽ, cô thở phào nhẹ nhõm, cài ghim tóc lại vào đầu rồi đưa tay mở cửa.

Cửa vừa mở ra, âm thanh gào rú đinh tai nhức óc của quán bar lập tức vang đến.

Chaeyoung ló đầu ra quan sát xung quanh rồi lại lặng lẽ đóng cửa lại, men theo chân tường, cố hết sức không để camera theo dõi quay được, chật vật đi đến cửa cầu thang. Vừa nhìn thấy có bóng người đến gần, cô hoảng sợ xoay người thì lại nhìn thấy bên cạnh có một căn phòng hình như không khoá. Cô vội vàng lách vào phòng, dựa lưng vào cửa. Tim đập càng lúc càng mạnh, cô lắng tai nghe động tĩnh ngoài cửa.

Căn phòng này bây giờ không bật đèn. Nhưng khi nhìn thoáng qua lúc mở cửa đi vào thì cô nhận ra phòng này được trang trí gần giống với căn phòng cô vừa ở. Xem ra mỗi phòng dưới tầng hầm này đều giống nhau.

Cô lo lắng không biết phải trốn ra như thế nào. Trong quán bar này ở đâu cũng có người, không biết ai là khách, ai là người của quán bar. Cô phải trốn đi bằng cách nào?

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân càng lúc càng gần. Nghe thấy tiếng động, tóc gáy cô như dựng đứng hết lên.

Dường như tiếng bước chân đi về phía căn phòng cô ở trước đó. Bên trong chợt yên ắng khiến cho cô dần dần trở nên hốt hoảng.

Đúng như dự đoán, sau sự yên ắng kỳ lạ là giọng nói tức giận bị đè thấp xuống: "Cô ta cũng chưa chạy được xa lắm đâu. Lập tức đi tìm. Chắc chắn trên người cô ta có cầm theo vật gì đó có thể cắt được dây trói. Là thằng ôn nào trói nó vào đấy? M* kiếp! Mau đi tìm đi!"

Tiếp theo đó, tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng nhiều hơn, gấp gáp hơn, đồng thời từng cửa phòng bên cạnh bị đá văng ra.

Chaeyoung cau mày, cẩn thận ngồi xổm xuống nín thở, nấp bên dưới một chiếc kệ trang trí màu đen.

"Kiểm tra từng phòng một!" Tiếng bước chân càng lúc càng gần, đúng lúc này chợt có người đạp cửa phòng và bật đèn lên. Cũng giống như khi lục soát các phòng khác, hắn vội vã liếc mắt nhìn quanh phòng rồi tắt đèn đi, đóng cửa lại, sang phòng khác tìm kiếm.

Có lẽ bọn chúng không ngờ Chaeyoung trốn gần như vậy nên mấy tên cục súc này kiểm tra qua quýt, không chú ý thấy cô đang trốn dưới kệ.

Chaeyoung khẽ thở ra một hơi rồi chui từ dưới bàn lên, lắng nghe động tĩnh bên ngoài rồi lại chạy đến áp tai lên cánh cửa.

Bây giờ cũng không biết là mấy giờ. Cô nghe thấy tiếng bước chân xa dần như thể bọn chúng đã đi ra ngoài tìm, không còn ở dưới tầng hầm nữa. Chaeyoung đứng sau cửa chờ thêm một lúc rồi mới từ từ mở cửa ra, rồi lại từ từ đi đến cửa cầu thang.

Phần lớn người trong quán bar này đều là người của bọn họ. Cô làm thế nào để trốn thoát được đây?

Chaeyoung đi lên cầu thang, nhìn thấy ánh đèn màu nhấp nháy của quán bar, cô khom người, cẩn thận đẩy cánh cửa phía sau chiếc loa nhìn ra bên ngoài. Ở ngoài là một đám đông muôn hình muôn vẻ.

Cô cúi đầu xõa tóc che kín mặt rồi đi men theo ngách sát cửa. Cô thấy phía trước có bồi bàn bước đến gần thì vội vàng ngồi thụp xuống núp sau lưng một chiếc ghế sofa.

Cô lại đảo mắt nhìn về hướng người bồi bàn đằng kia vừa bê khay bê rượu vừa nói chuyện với người phục vụ ở bên cạnh. Ánh đèn ở đây nhấp nháy nên không nhìn rõ xung quanh. Vì vậy những người phục vụ cũng không để ý thấy cô ở phía bên này.

Chaeyoung xoay người, vẫn giữ tư thế khom người, lẩn sang phía sau một chiếc sofa khác. Ánh đèn trong quán bar không ngừng lóe rồi tắt. Cô thừa dịp ánh đèn tắt đi thì nhảy vọt sang, không bị ai nhìn thấy.

Cô cứ đi dọc theo lưng những chiếc ghế sofa này, dần dần đi đến chỗ thưa người. Cô nhìn ra bên ngoài, tính toán khả năng chạy thẳng ra ngoài.

Nhưng đây là quán bar hoạt động ngầm, ở đây không người nào tử tế, lại càng không có ai giúp cô. Chaeyoung tự xoa xoa đôi chân vừa đau vừa tê, nhân lúc ánh đèn tối đi thì cô nhắm ngay cánh cửa gần nhất, xông ra bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net