Chương 168: Đủ rồi, em dừng được rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô cần phát tiết, thì cứ để cô phát tiết. Dù sao ở đây cũng đã có ông Park, không ai lại dám đụng đến một sợi tóc của cô.

Đến khi da thịt bóng nhẫy của gã đàn ông dính máu be bét mà mắt Chaeyoung vẫn đỏ rực, cô không ngừng đâm dao xuống người gã.

Bên ngoài đã có tiếng cảnh sát bắt đầu xô cửa. Jimin thình lình đứng dậy bước đến sau lưng Chaeyoung. Một tay anh ôm cô, ôm cô sát vào ngực mình, mạnh mẽ ôm ghì cô đang điên cuồng nhoài người về phía trước. Anh cúi đầu ghé tai cô nói thật khẽ: "Đủ rồi, em dừng được rồi!"

Cặp mắt Chaeyoung vẫn đỏ rực nhìn người đàn ông đau đến rúm ró nằm trên mặt đất mà vẫn không lấy lại được chút sức lực nào. Cô kiên quyết cắn chặt răng nhìn gã chằm chằm, cổ tay vẫn đâm xuống. Jimin thừa lúc cảnh sát xô cửa, đoạt con dao trong tay cô ném xuống đất.

Dường như Chaeyoung đã mất đi lý trí, một mực liều mạng muốn thoát ra khỏi ngực anh để tiếp tục lao vào tên đàn ông kia.

Jimin ghì cô lại: "Chaeyoung, bình tĩnh một chút!"

Cô không nghe, vẫn tiếp tục giãy giụa. Jimin bất ngờ xoay người cô lại, để mặt cô đối diện với anh, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô: "Park Chaeyoung!"

Nhìn thấy rõ khuôn mặt của Jimin, động tác của cô mới khựng lại, không tiếp tục giãy giụa lung tung nữa. Cô chỉ kinh ngạc nhìn anh, cặp mắt đỏ rực dõi theo cặp mắt đen láy của anh.

Anh trầm giọng nói bên tai cô, giọng nói vừa dịu dàng dỗ dành vừa xoa dịu cảm xúc nóng nảy vì kích động của cô: "Anh sẽ bắt bọn chúng phải trả giá xứng đáng, không chừa cho chúng một hơi thở nào. Bây giờ em phải tỉnh táo lại, em cần nghỉ ngơi. Người em bị thương, phải đi khám bác sĩ. Đừng làm anh lo lắng, nghe lời anh."

Chaeyoung nhìn anh một lúc lâu rồi từ từ nhũn người ra tựa vào anh. Cô nhắm hai mắt lại, kiệt sức gục đầu vào lòng anh.

"Bà Park!" Nhìn thấy cô hôn mê bất tỉnh, Jennie nhíu mày, ánh mắt vừa lo lắng vừa xót xa.

Jimin không nói gì, lấy áo khoác trùm kín người cô rồi ôm ngang người cô lên. Đôi mắt anh lạnh lẽo nhìn gã đàn ông sống dở chết dở nằm trên mặt đất.

"Cô dốc sức phối hợp điều tra với cảnh sát. Trước rạng sáng mai, tóm gọn một mẻ toàn bộ đám người hoạt động chui trong quán bar lén lút này. Tôi không muốn để cho một kẻ nào được thoát."

Jennie gật đầu không đáp lại. Nhìn thấy anh đang muốn nhân lúc cảnh sát phá cửa vào liền bế Chaeyoung đi, Jennie bỗng lên tiếng: "Ông Park, còn em họ của cô Yun..."

Nghe đến câu này, cặp mắt của anh thoáng sa sầm. Giọng anh rét lạnh: "Cô không cần nhúng tay vào chuyện nhà họ Yun bên Mỹ. Nên xử lý người dạy dỗ mãi vẫn không nghe lời thế nào, tôi tự có tính toán."

Jennie nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh thì gật đầu.

Nếu nhà họ Yun không ghi nhớ lời cảnh cáo của anh thì cho dù gia thế nhà họ có lớn đến thế nào, e rằng sau này cũng khó lòng được yên bình.

Lúc cảnh sát xông vào nhìn thấy trên mặt đất đầy vết máu của người đàn ông trung niên đeo kính thì ai nấy cũng đều bất ngờ. Họ cũng thấy Jimin bế Chaeyoung mặt mũi tái nhợt đầu đầy máu đi ra ngoài nhưng chẳng ai dám bước đến cản. Chỉ có một vị cảnh sát phụ trách bước đến, vừa run như cầy sấy vừa ân cần hỏi thăm: "Ông Park, chuyện này..."

"Quán bar hoạt động ngầm ồn ào cả một con phố như thế này mà cảnh sát thành phố T cũng không thèm giả vờ quản lý. Có phải vì thành phố T xa trung tâm nên không ai chạm đến đúng không?" Jimin trầm giọng nói: "Năng lực của cảnh sát thành phố T thật đáng nghi ngờ."

Trong nháy mắt, ánh mắt vị cảnh sát phụ trách cứng đờ: "Ông Park, ông yên tâm. Hôm nay quán bar này xảy ra chuyện như vậy thì nhất định sẽ bị lập biên bản. Tôi sẽ cho ông một câu trả lời thỏa đáng!"

Jimin bế Chaeyoung đang mê man bất tỉnh trong lòng đi ra. Đám cảnh sát tự động dạt ra nhường lối đi cho anh.

Từ phòng dưới hầm đi lên quán bar, anh nhìn thấy tên mặt sẹo chủ quầy rượu cùng toàn bộ đám chân tay đã bị cảnh sát khống chế. Anh lạnh mắt nhìn về phía người được gọi là chủ quán bar.

"Dám động đến người phụ nữ của tôi, là các người chê mạng mình quá dài phải không?" Giọng nói Jimin như tỏa ra khí lạnh.

Tên chủ quán bar không đáp lại. Khi biết người phụ nữ đến đây ngày hôm nay lại đường đường là vợ của Tổng Giám đốc Tập đoàn Park thị thì hắn đã hiểu bao nhiêu năm xông xáo ngang ngược của mình đã trở thành vô dụng. Ngày hôm nay hắn xong đời rồi...

Chaeyoung được đưa ra khỏi quán bar. Đêm đã khuya, mấy chục chiếc xe cảnh sát đỗ ở bên ngoài. Cho dù cô đã ngất đi nhưng trạng thái vẫn không hề yên ổn. Nghe thấy tiếng xe cảnh sát bên ngoài, cô nhắm nghiền mắt nhưng lại lặng lẽ nhíu mày trong lòng anh.

***

Nửa tiếng sau, tại bệnh viện.

Một nhóm bác sĩ bất lực đứng nhìn nhau rồi lại nhìn về phía người phụ nữ rúm ró ngồi trên giường. Đầu cô đầy máu cúi xuống, cả người không ngừng run rẩy.

Hơn mười phút trước, cô Chae này được đưa vào đây. Họ được giao nhiệm vụ xử lý sạch sẽ vết thương trên người của cô, rồi kiểm tra xem cô còn bị tổn thương hay gặp vấn đề gì nữa không. Vì có cả cảnh sát đi theo nên người đàn ông mang cô tới đây đang điều đình với cảnh sát ở bên ngoài.

Nhưng cô Chae ngồi đây hơn mười phút rồi mà vẫn không để cho bất kỳ ai trong bọn họ chạm vào người.

Bất kể bác sĩ hay y tá, nam hay nữ cũng không thể đến gần cô.

Đến cả một cô y tá trẻ có diện mạo hiền lành và dễ mến muốn đưa một ly nước để cô uống cho bình tĩnh lại thì cũng bị cô hất văng đi.

Họ cũng nhận thấy tâm lý của cô cực kỳ bất ổn, chắc hẳn đã gặp phải kích thích rất lớn. Ánh mắt cô vẫn nhìn vô định, cả người run rẩy, cho thấy tình trạng đang khủng hoảng cực độ.

"Cô Chae." Bác sĩ nhìn hồ sơ đăng ký vào viện, liếc tên cô, cố gắng bước đến trấn an: "Bây giờ cô đã an toàn rồi. Đây là bệnh viện. Chúng tôi phải xử lý vết thương cho cô. Máu trên đầu cô đều đóng vảy rồi. Nếu không xử lý thì vết thương sẽ bị nhiễm trùng. Mong cô có thể hợp..."

Chaeyoung dường như không nghe thấy gì. Lúc bác sĩ đến gần thì cô bất chợt co hai chân lên, hai tay ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào giữa hai chân, không nhúc nhích.

Bác sĩ định nhân lúc cô bất động đến giúp cô thì Chaeyoung bất ngờ ngẩng đầu lên, cặp mắt đỏ bừng đề phòng nhìn bọn họ, như thể bất kỳ ai đụng đến cô thì cô sẽ cắn đứt cổ tay người đó vậy.

Cô giống như con thú bị thương, tự liếm láp vết thương của mình chứ không cho phép bất kỳ kẻ nào đến gần.

"Cô..."

Bác sĩ không còn cách nào khác. Đừng nói đến chuyện kiểm tra, bây giờ đến cả chạm vào người cô cũng là chuyện không thể.

Quần áo của cô chỉ bị xé rách một chút, quần áo bên trong vẫn còn nguyên vẹn. Quần và các vị trí quan trọng trên người cũng không bị chạm vào, cô chưa phải chịu bất kỳ xâm hại đáng tiếc nào. Thế nhưng cả người cô dường như không chỉ bị kích động một chút như vậy.

Trong thâm tâm cô như có một hố đen thật lớn bị khoét ra hôm nay. Bên trong đó có vô số vết thương, cô sợ chúng bị lôi lên, nhưng bản thân cô lại không thể nào che lấp chúng đi.

Jimin nói chuyện với cảnh sát xong thì quay về phòng. Anh vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Chaeyoung đang bị nhóm bác sĩ y tá vây quanh. Mặt cô tái nhợt hoảng loạn ngồi trên giường bệnh, co người thành một đống.

Nhìn thấy người đàn ông có khí chất mạnh mẽ bước vào, bác sĩ y tá ở bên trong đều quay ra nhìn.

Jimin vẫn mặc bộ quần áo lúc trước. Áo sơ mi của anh còn dính máu ở đầu cô nhưng trông anh không hề nhếch nhác.

Nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng rắn rỏi lại thêm khuôn mặt tuấn tú lạnh băng nghiêm nghị, toàn bộ bác sĩ y tá đều sợ hãi ánh mắt lạnh lẽo của anh. Dù sao anh cũng mang người vào hơn mười phút rồi mà bây giờ vẫn không ai có thể xử lý vết thương cho cô Chae.

"Chuyện này, thưa anh... cô Chae không cho chúng tôi chạm..." Một bác sĩ lên tiếng: "Tâm lý của cô ấy bất ổn. Chúng tôi sợ cứ nhất quyết chạm vào cô ấy thì sẽ làm tăng gánh nặng tâm lý và làm cô ấy kích động hơn... Anh xem..."

Jimin nhìn Chaeyoung ngồi giữa bọn họ, môi anh mím lại, sải bước dài đi đến.

Đến khi anh đến gần, cô vẫn bất lực rúm ró ngồi đó, đầu cũng không ngẩng lên.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy một Park Chaeyoung như thế này.

Anh chỉ toàn thấy cô vui tươi rạng rỡ. Tuy rằng tính tình mấy tháng trước của cô có hơi thay đổi, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn là cô, chỉ lý trí hơn, sống có mục đích hơn. Nhưng cô vẫn tự tin và xinh đẹp như vậy.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy thế này. Lại thêm ánh mắt hoảng loạn như thể cô đang đề phòng với toàn thế giới.

Thậm chí cả khi cô co rúc lại thế kia, người cô vẫn không ngừng run rẩy, ánh mắt không dám nhìn bất kỳ ai, tay đặt lên miệng cắn thật mạnh. Dường như có gì đó liên tục quấy nhiễu lý trí của cô, khiến nội tâm cô bị kích thích không chống đỡ nổi.

Jimin cúi xuống, ôm lấy cô đang ngồi bên cạnh giường. Anh vuốt lưng cô, giọng nói trầm ấm: "Em bị thương, cần phải để bác sĩ khám. Em ngoan, xử lý vết thương xong rồi mình về nhà."

Nghe thấy giọng Jimin, Chaeyoung mới chậm chạp ngẩng đầu lên. Nét mặt cô muốn giấu đi nỗi sợ nhưng không thể. Bởi vì biết rõ người bên cạnh mình là anh, tuy cô không phản đối anh chạm vào người, nhưng đôi mắt cô vẫn đầy vẻ đề phòng.

Bác sĩ thấy cô được người đàn ông này ôm thì có vẻ trấn tĩnh lại, định nhân lúc này cầm cồn sát trùng đến lau sạch vết máu trên đầu cô. Thế nhưng tay ông ta còn chưa chạm vào thì đã nghe thấy tiếng nói lạnh lùng rất bé của cô: "Đừng đụng vào tôi!"

Bác sĩ: "..."

Quả nhiên, trừ người đàn ông này ra, cô thật sự không cho ai đụng đến người.

Chắc hẳn cô đã phải chịu rất nhiều kích động, cũng phải tin tưởng dựa dẫm vào người đàn ông này nhiều như thế nào thì mới dành cho anh đặc ân duy nhất đó.

Thấy Chaeyoung thật sự sợ bị người khác đụng vào, anh đưa tay vuốt ve đầu cô khẽ nói: "Người em có khó chịu chỗ nào không?"

Chaeyoung lắc đầu.

"Có đau đầu không?"

Cô vẫn lắc đầu, nhưng khi tay anh phủ lên vết thương trên đầu thì cô nhíu mày vì đau.

Jimin không nói thêm gì nữa, dùng mắt ra hiệu cho bác sĩ đem hết tất cả đồ xử lý vết thương lên chiếc kệ bên cạnh anh. Sau đó anh tự tay lau sạch sẽ vết máu trên trán và mặt Chaeyoung, rồi xoa xoa xung quanh vết thương của cô. Anh nhìn kỹ thấy vết thương của cô cũng không sâu lắm, chỉ đập vào đá cuội trên tường mà bị thương bên ngoài, không cần khâu lại. Lúc này anh mới cầm cồn sát khuẩn tiếp tục lau cho cô.

Tuy vết thương không sâu nhưng bề mặt vết thương cũng không nhỏ. Chaeyoung bị cồn sát trùng chạm vào thì đau nhói đến run cả người. Nhưng khi anh ân cần rũ mắt nhìn xuống thì cô lại cắn chặt môi không lên tiếng, nén đau không động đậy nữa.

"Đừng tự cắn mình." Jimin lấy một tấm gạc sạch, gấp thành hình vuông rồi đặt lên miệng cô. Khi Chaeyoung cắn lên miếng gạc thì anh mới tiếp tục sát khuẩn vết thương cho cô.

Lúc này cô thật sự không rên lên tiếng nào, nhưng sắc mặt càng lúc càng tái nhợt cũng đủ thấy cô vô cùng đau đớn.

Cuối cùng Jimin cũng dùng miếng gạc y tế băng kỹ vết thương cho cô, rồi lại vuốt ve lọn tóc xung quanh ướt sũng mồ hôi và máu. Anh nhờ bác sĩ nữ cho mượn một chiếc dây thun rồi buộc gọn tóc cô ra sau gáy. Sau đó anh lại lấy túi chườm đá, giúp cô chườm lạnh một bên má đang sưng.

Sau khi làm xong tất cả mọi việc, Chaeyoung tựa vào lòng anh không nói lời nào, vẫn không cho ai đụng đến người mình, cũng không chịu làm thêm kiểm tra gì. Anh hỏi lại xem cô có thấy ổn không, sau khi chắc chắn cô không có vấn đề gì khác anh thì mới đưa cô rời khỏi bệnh viện.

Sau khi về căn hộ, Chaeyoung nhanh chóng ngủ thiếp đi. Thế nhưng cô liên tiếp gặp ác mộng, cứ chưa được năm phút lại tỉnh giấc một lần. Kể cả khi Jimin ôm cô ngủ mà cô vẫn thường xuyên tỉnh dậy. Lần nào tỉnh lại cô cũng phải nhìn chằm chằm căn phòng như để xác định xem mình đang ở đâu, với ai. Đến khi cô dần dần chắc chắn mình đã an toàn thì mới nhắm mắt lại, để rồi không bao lâu sau lại tiếp tục bất ngờ tỉnh giấc.

Cứ lặp đi lặp lại cho đến rạng sáng thì cô mới ngủ được lâu một chút. Thế nhưng khi ngủ, tay cô vẫn nắm chặt ống tay áo của anh, như thể sợ anh sẽ bỏ đi, để cô lại một mình.

Rạng sáng, trong phòng yên tĩnh.

Điện thoại di động ở cạnh giường rung lên. Jimin nhìn Chaeyoung trong lòng khó khăn lắm mới ngủ được hơn nửa tiếng, vươn tay cầm điện thoại lên nhìn rồi bắt máy.

Hiển nhiên người gọi không ngờ anh sẽ nhận cuộc gọi. Gọi anh bao nhiêu lần mà vẫn bị lờ đi, thế mà lần này anh lại nghe máy.

"Jimin." Bên kia đầu dây vang lên giọng phụ nữ vui mừng: "Chuyện của Hyejin, em rất xin lỗi, em ấy..."

"Sau vụ bưu phẩm chuyển phát nhanh tôi đã cảnh cáo cô không được đụng đến Chaeyoung. Cô tưởng lời nói của tôi là gió thoảng bên tai sao?" Giọng nói của anh tỏa ra hơi lạnh như băng làm người ta ớn lạnh, cũng làm nhiệt độ trong phòng như giảm đi.

Người phụ nữ bên kia đang định lên tiếng thì lại nghe anh lạnh lùng nói: "Cho dù là cô hay bất kỳ kẻ nào của nhà họ Yun, một khi đã bỏ qua sự tha thứ cuối cùng của tôi dành cho các người, thì sau hôm nay, các người sẽ nếm mùi hậu quả vì đã chọc đến tôi."

Người bên kia còn chưa kịp nói thêm lời nào thì anh đã lạnh lùng ngắt máy.

Anh ném điện thoại lên bàn, đảo mắt thấy Chaeyoung đang ngủ lại bắt đầu nhíu mày, bứt rứt nắm chặt ống tay áo của anh như lại mơ thấy bị ai đó đáng sợ truy đuổi, muốn trốn mà không trốn được, cả người căng cứng bên cạnh anh.

Tay anh tránh vết thương, vuốt ve đầu cô. Sau mấy phút dỗ dành, cơ thể Chaeyoung mới dần thả lỏng, mặt áp vào ngực anh, chân mày từ từ dãn ra.

Nếu chuyện tối nay xảy ra dưới tầng hầm của quán bar khiến cô bị kích động, tâm lý bất ổn thì cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng tất cả biểu hiện của cô cho thấy đúng là cô có kích động nhưng không chỉ đơn giản như vậy.

Lúc cô dùng dao phát tiết dưới tầng hầm, đôi mắt đỏ rực như nhìn xuyên qua gã đàn ông kia để thấy một thứ gì khác nữa, sự điên cuồng khi ấy của cô không chỉ đơn thuần là phát tiết, mà còn là thống hận và hoảng loạn, không hề đơn giản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net