Chương 174: Trái tim như chìm xuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn hẳn là dùng trong trường hợp này.

Ka Yeon tức giận, bước xuống giường nhặt lại vali hành lý dưới đất, trừng mắt hung dữ nhìn Jennie. Nhưng ₫Jennie chỉ hờ hững liếc cô ta một cái thì Ka Yeon đã lập tức rụt cổ, cắn chặt môi, dù không cam tâm nhưng chỉ đành xách vali về lại giường mình.

Chaeyoung nở nụ cười nhạt, không để ý đến bọn họ. Cô cầm sách, ngồi trên giường đọc, nhưng lại giống hệt như ban ngày, không có cách nào chuyên tâm đọc được.

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi như trút nước. Jennie không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống học hành của Chaeyoung tại Đại học T, cho nên không chủ động chào hỏi cô, cũng như không cố ý làm thân. Bây giờ sự chú ý của Jeong Ka Yeon và Choi Min đều dồn lên Jennie nenne Chaeyoung thuận tiện được yên tĩnh ngồi trên giường một lát.

"Taekwondo đai đen đã thấy dữ dằn rồi, cô lại còn có thể đấu súng đấu võ nữa hả?" Choi Min ngạc nhiên nhìn Jennie đen thui từ đầu đến chân, thử nói chuyện với cô.

Cô lạnh nhạt nhìn Choi Min. Nhớ lại tính tình và tình hình hai người bạn cùng phòng mà Chaeyoung từng kể, cho nên cô gật đầu với Choi Min một cái, không lạnh lùng, nhưng cũng chẳng mấy thân thiện, xem như chào hỏi đơn giản.

Ka Yeon ngồi ở mép giường, nhỏ giọng lầm bầm: "Chỗ chúng ta là ký túc xá nữ, vậy mà Giáo sư Lâm lại sắp xếp một con đàn ông đến. Tôi nghi ngờ xu hướng giới tính của cô ta đấy. Chắc sau này tôi chẳng dám trở về ký túc xá thay đồ quá..."

Jennie vờ như không nghe thấy, đá một cước vào thùng rác bên cạnh giường: "Của ai? Mang đi ngay."

Ka Yeon vừa nhìn lướt qua, sắc mặt đã xanh mét như tàu lá, định mắng một tiếng. Ai ngờ vừa mới ngước mắt lên đã chạm trúng tầm mắt của Jennie, cô ta tức giận cắn mạnh môi, xách thùng rác suýt nữa bị đá lật ngửa trở về dưới giường mình, không cam tâm mắng khẽ một câu: "Đồ thần kinh!"


***

Hôm sau, bởi vì mưa như trút nước cho nên thời tiết hơi lạnh. Sau khi hết giờ học, Chaeyoung trở về căn hộ chung cư bên ngoài để lấy áo khoác.

Lúc Chaeyoung mở cửa, cô vẫn còn ôm hi vọng có lẽ hôm qua Jimin vẫn chưa đi, có thể anh đổi chuyến bay thành buổi trưa, sau đó bị cơn mưa ngăn cản mà ở lại thành phố T. Dù sao Mặc Cảnh Thâm chưa từng nổi giận thật sự với cô bao giờ. Có lẽ anh chỉ tạm thời không muốn so đo với cô, vì vậy mới phớt lờ như thế. Chỉ cần lúc gặp lại, cô thành khẩn giải thích với anh một chút...

Cửa mở ra, hai chiếc vali đã được thu dọn xong đặt chỉnh tề trong phòng khách.

Trừ chuyện đó ra, trong phòng không hề có một bóng người.

Chaeyoung đứng ở cửa, trong thoáng chốc, trái tim như chìm xuống.

Hôm qua anh đã nói, nếu như cô muốn ở lại ký túc xá, anh sẽ bảo người thu xếp hành lý mang đi cho cô. Còn căn hộ này, cô muốn cho thuê hay muốn bán tùy ý.

Quả nhiên anh nói được làm được. Hành lý hôm qua của cô đã có người thu xếp gọn gàng, có điều hôm qua mưa lớn nên chưa được mang đi.

Chaeyoung không từ bỏ hi vọng, rảo bước quanh các phòng một vòng. Cô nhận ra những dấu vết Mặc Cảnh Thâm tổ chức sinh nhật cho cô đều bị xóa sạch, bao gồm vết pháo hoa trên ban công, mùi bánh kem lượn lờ trong không khí, mấy cái bánh ngọt còn chưa ăn hết, và cả đôi tình nhân bằng sô-cô-la. Tất cả đều bị dọn sạch, không lưu lại vết tích nào.

Cô không nói gì, im lặng ngồi trên sofa, nhìn gian phòng nửa quen nửa lạ, nhớ lại cảnh Jimin từng ngồi ở đây xem tivi với cô, áp cô lên cửa sổ hôn cô hai mươi mốt lần. Đột nhiên Chaeyoung có cảm giác giống như đang nằm mơ, không khí ấm áp thoải mái trong căn hộ giờ chỉ còn lại hương xịt phòng. Tất cả đều trở nên lạ lẫm xa cách đối với cô.

Jennie chờ cô ở dưới lầu, Chaeyoung điều chỉnh lại tâm trạng xong thì tự mình dốc sức xách vali hành lý nặng nề ra ngoài. Lúc đi xuống đến dưới lầu, Jennie nhìn thấy đồ đạc trong tay cô thì vội vàng bước đến.

"Bà Park?"

"Không biết hộc tủ trong phòng ký túc xá có đủ chứa hết hành lý không." Chaeyoung bình tĩnh nói.

Jennie cau mày: "Tuy rằng ông Park và cô đang giận nhau, nhưng cô cũng không cần hành hạ bản thân như vậy. Căn hộ này đứng tên cô, cô để hành lý lại đây cũng không sao, không cần phải kéo hết về ký túc xá đâu."

Ít nhiều gì bẩm sinh Chaeyoung vẫn là một người bướng bỉnh.

Cho đến bây giờ, cô mới hoàn toàn nhận ra anh đã giận cô thật.

Rốt cuộc câu nói nào đã chọc giận anh?

Ly hôn? Hay là câu hỏi anh sẽ chọn ai sống chung?

Chaeyoung cố sức nhét vali hành lý lên xe. Jennie thấy Chaeyoung bộc phát tính cố chấp, bất đắc dĩ chỉ đành nhìn cô. Jennie xoay người, định bước đến giúp đỡ.

"Không cần, để tôi." Chaeyoung tránh khỏi tay Jennie, tự mình vác đồ lên xe.

Một lúc sau, Chaeyoung tựa vào xe thở dốc. Trong đầu cô dâng tràn đủ loại cảm xúc. Cuối cùng, đột nhiên Chaeyoung lấy điện thoại di động ra, nhìn số điện thoại di động của Jimin trong nhật ký cuộc gọi gần đây thật lâu. Cô bất chợt nhấn nút gọi.

Ngay khi vừa nối máy, điện thoại vang lên một tiếng tít, trái tim Chaeyoung chấn động một cái. Cô dời mắt về phía vali hành lý, bỗng nhiên tắt máy.

Jennie đứng ở bên cạnh, nhìn: "..."

Sao cô có cảm giác bình thường Chaeyoung rất lạnh lùng lý trí, nhưng khi thật sự gặp chuyện thì lại giống như cô bé mới biết yêu lần đầu. Lần đầu tiên giận nhau, gây gổ khiến tay chân luống cuống, không biết phải làm hòa thế nào.

Ngay cả cô cũng nhìn ra được, nếu bây giờ Chaeyoung gọi điện thoại về, nói vài lời ngon ngọt, chắc chắn ông Park sẽ nguôi giận.

Nhưng hiển nhiên chỉ có người ngoài cuộc tỉnh táo, bản thân Chaeyoung thì lạc lối trong đường tình, mất cả phương hướng.

Tuy rằng điện thoại chỉ vừa mới reo một tiếng, nhưng Chaeyoung khẳng định điện thoại đã nối máy.

Mười mấy phút sau, điện thoại cô vẫn im lìm, không hề có cuộc gọi, cũng chẳng hề có tin nhắn.

Jennie đã lên xe, thấy Chaeyoung tựa vào cạnh xe thẫn thờ: "Bà Park, có đi không?"

"Đi thôi..." Chaeyoung rũ mắt, bỏ điện thoại vào trong túi, bước lên xe.

Jennie đặt tay lên tay lái, dời mắt nhìn khuôn mặt cô viết rõ rành rành tâm trạng cực xấu.

"Cô có chắc muốn mang hành lý này về ký túc xá không? Căn hộ này..."

"Trước tiên cứ mang đi, dù căn hộ này đứng tên tôi, nhưng cũng không phải do tôi mua. Cứ để trống trước đã, sau này tính tiếp."

"Bà Park, thật ra thì cô có thể cùng ông Park..."

"Jennie, đầu tôi đau quá, muốn ngủ một lát, đến Đại học T thì gọi tôi." Biết rõ nơi này rất gần Đại học T, lái xe đến đó chỉ mất mấy phút, nhưng Chaeyoung vẫn nhắm mắt lại, tựa đầu lên cửa kính, không nói gì thêm.

"Lại nhức đầu? Có phải cô va đập đến chấn động não rồi không? Hay là chúng ta vào bệnh viện kiểm tra?"

"Không cần, gần đây tôi cứ luôn đau đầu mệt mỏi, chỉ muốn ngủ thôi. Chắc là do không quen với thời tiết ở thành phố T, vả lại việc học hành bận rộn nên tôi mới bị vậy." Chaeyoung nhắm mắt, hờ hững nói: "Cô lái xe đi."

***

Tại Hải Thành, Tập đoàn Park thị.

Vì tiếng chuông ngắn ngủi kia mà Ban Giám đốc trong phòng họp phải dừng lại một lúc.

Kể từ sau khi Tổng Giám đốc Park trở về từ thành phố T, cả người đều tỏa ra hơi lạnh thấu xương, khiến người ta không rét mà run. Tuy rằng trước kia ở công ty anh cũng chẳng phải là người dễ nói chuyện, nhưng hôm nay lại càng dữ dội hơn. Chẳng ai dám tiếp cận anh, chỉ sợ quăng mất chén cơm của mình.

Hội nghị vừa mới bắt đầu, anh đã mặt lạnh ngồi nghe Ban Giám đốc báo cáo. Cho đến khi điện thoại trên bàn vang lên, sắc mặt vô cảm của anh mới có chút biến đổi, nhưng cũng chỉ liếc mắt nhìn chiếc điện thoại một cái. Tiếng chuông vô cùng ngắn ngủi, dường như chỉ vang lên một tiếng rồi thôi.

Trong phòng họp, mọi người tận mắt chứng kiến từ cái lạnh chín độ hàng ngày chuyển sang cái lạnh đủ khiến Bắc Cực đóng băng quanh năm. Cả hai đều là lạnh, nhưng nhiệt độ lúc này là cái lạnh thấu tim gan.

Woosik đứng bên cạnh không dám lên tiếng. Điện thoại Jimin vừa sáng, cậu ta đã nhìn thấy dãy số của Chaeyoung.

Nhưng kỳ lạ là Tổng Giám đốc Park lại không hề có biểu hiện muốn nghe máy, còn điện thoại thì chỉ reo một tiếng rồi tắt ngay.

Tình huống gì đây?

Chẳng lẽ hai người cãi nhau?

"Park tổng, anh có muốn tạm dừng hội nghị để gọi điện không?" Woosik thấp giọng hỏi lại.

"Không cần, tiếp tục đi." Giọng điệu anh vô cùng lạnh nhạt.

***

Tám giờ đêm hôm đó, Chaeyoung dọn đồ từ căn hộ về ký túc xá.

Cô không để ý bất kỳ câu hỏi nào trong phòng. Chỉ có Jennie vẫn lặng thinh nhìn Chaeyoung dọn dẹp, không nói tiếng nào.

Cô nhận ra rõ ràng Chaeyoung đang mượn cớ dọn dẹp, dùng sự mệt nhọc để khỏa lấp nỗi lòng, bộc phát cảm xúc. Có lẽ bây giờ nên để cô tự làm chuyện của mình thì hơn.

Cho đến khi Chaeyoung dọn dẹp xong, xoay người đi tắm rửa sạch sẽ thì đã chín giờ tối.

Thanh niên bây giờ có thói quen thức khuya, Ka Yeon không ngủ được, nằm trên giường lăn qua lộn lại, lên tiếng: "Giáo sư Lâm nghiêm quá, bình thường buổi tối cũng chẳng cho chúng ta ra ngoài, lại còn sắp xếp bảo vệ canh cửa nữa. Đêm vừa xuống thì nơi này chẳng có lấy một con ruồi bay lọt. Tôi nghi ngờ mình không phải đến đây đi học đâu, mà là đi vào phòng giam thu nhỏ ấy..."

"Đây là do Giáo sư Lâm cẩn thận kỹ lưỡng. Người học lớp Quản trị kinh doanh này đều có thân phận, phía sau có gia tộc khổng lồ chống lưng. Nếu người ở đây gặp phải bất trắc, không chỉ Giáo sư Lâm bị mất thanh danh, cả bản thân ông ấy cũng chẳng gánh nổi trách nhiệm. Vì vậy, xét về tình về lý, việc ông ấy không cho phép chúng ta ra ngoài buổi tối là chấp nhận được."

Ka Yeon "hứ" một tiếng: "Nhưng như vậy thì chán quá! Lần đầu tiên tôi tới thành phố T mà chẳng có cơ hội đi dạo xung quanh, thưởng thức món ngon đặc sản ở đây gì cả. Tôi thấy hay là như vầy đi, phòng chúng ta bốn người thay phiên nhau mời khách, thế nào? Thứ Bảy này tôi mời, Chủ nhật là Choi Min, thứ Bảy tuần sau là Chaeyoung, Chủ nhật là Jennie. Chỉ có cuối tuần chúng ta mới có thời gian thoải mái thôi!"

Ka Yeon dứt lời, trong phòng không hề có ai đáp lại. Cô ta tự cho mình quyền quyết định: "Ai da, vậy tôi xem như các cô đã đồng ý rồi đấy! Cứ thống nhất thế nhé!"

Lúc này Choi Min lười biếng ngóc đầu lên hỏi: "Tôi thấy cô đến Đại học T chắc chỉ để chơi thôi, chẳng hề đặt tâm tư vào việc học."

Khóe môi Ka Yeon co giật: "Lúc lên lớp tôi cũng rất tập trung nghe giảng đấy."

Vừa nói, Ka Yeon vừa nhìn về phía Phong Lăng: "Cô xem Jennie đi, tâm tư cũng đâu đặt vào việc học. Cả tiết học hôm nay, tôi không thấy cô ta nghe Giáo sư Lâm giảng bài. Vả lại kể từ lúc đến đây, tôi còn chưa thấy cô ấy lấy sách ra học bài. Nếu nói tôi học dở, chẳng phải cô ấy còn tệ hơn tôi sao?"

Jennie lãnh đạm liếc cô ta một cái, Ka Yeon vừa chạm phải ánh mắt của cô thì đã vội vã nhìn sang chỗ khác.

"Người ta là quán quân võ thuật, còn cô là cái gì?" Choi Min chê cười.

Ka Yeon im re, đột nhiên dời mắt nhìn về phía Chaeyoung.

Khả năng võ thuật của Jennie quả thật khiến người ta chùn bước, cô ta vẫn nên ít chọc vào thì hơn. Choi Min từng giữ chức điều hành công ty lớn, nếu đi đấu võ mồm thì cô ta cũng đấu không lại.

Ngược lại, Chaeyoung vẫn luôn giữ vẻ lặng lẽ, tỏ vẻ không liên quan đến mình.

"Chaeyoung, tôi nói cô này, mỗi ngày cô đều học hành chăm chỉ, có cần thiết như vậy không? Chẳng phải chỉ là phòng giao dịch địa ốc nhỏ thôi sao? Có gì hay mà phải phát triển thêm? Cô có học nhiều hơn thì nhân viên cũng chỉ có mấy chục người. Tôi thấy cô đến chỗ Giáo sư Lâm mới là lãng phí thời gian."

Chaeyoung vốn định ngủ, nghe thấy lời này thì cũng không xoay người lại nhìn cô ta, mà chỉ đáp lại: "Phòng giao dịch nhỏ cũng là tổ chức đoàn thể. Cách thức quản lý công ty mấy chục nghìn người và phòng giao dịch mười mấy người chẳng có gì khác nhau."

"Tôi thấy cái cô nên học nhất chính là nghĩ cách ôm bắp đùi người ta, làm người ta vui thì người ta sẽ đầu tư thêm mấy chục triệu, từ từ nâng cao tiêu chuẩn phòng giao dịch mình mới là chuyện quan trọng. Nếu không, một phòng giao dịch nhỏ như vậy thì làm thế nào..."

Lúc này, đột nhiên Jennie lạnh lùng quét mắt về phía Ka Yeon: "Cô thích xen vào việc người khác quá nhỉ?"

Cô ta ngạc nhiên: "Tôi nói Chaeyoung làm việc vớ vẩn, liên quan gì đến cô?"

"Nói nhiều!" Jennie vô cảm, trừng mắt với cô ta: "Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, tất cả phải giữ im lặng, biết chưa?"

"Cô!" Ka Yeon ngồi bật dậy, trừng mắt với Jennie. Nhưng Jennie chỉ lạnh mặt đeo tai nghe, không thèm nhìn cô ta một cái.

Phòng ngủ rất yên tĩnh, không ai để ý cô ta. Ka Yeon phát cáu nhưng không dám nổi giận với Jennie. Cô ta lại đảo mắt nhìn về phía Chaeyoung nãy giờ vẫn nằm im bất động.

Cô ta có cảm giác Kim Jennie lạnh lùng khó gần này như đang âm thầm bảo vệ cho Chaeyoung. Chỉ là người phụ trách một phòng giao dịch nho nhỏ mà thôi, không tiền, không quyền, không thế, vậy mà quan hệ cũng rộng thật.

Rốt cuộc phòng ngủ cũng yên tĩnh lại.

Chaeyoung nhắm mắt một lát. Tuy rằng yên tĩnh, nhưng cô vẫn không ngủ được. Cô lại mở mắt ra.

Hôm nay bên ngoài không có mưa, nhưng tiết trời thành phố T khá lạnh. Trong phòng ngủ chỉ có âm thanh máy điều hòa, tuy rằng không lớn nhưng dưới sự tĩnh lặng, âm thanh này trở nên vô cùng rõ ràng. Tiếng thổi vù vù làm người ta khó mà đi vào giấc ngủ.

Ký túc xá ở đây đóng cửa lúc chín giờ rưỡi. Trong bóng đêm, Chaeyoung âm thầm cầm điện thoại lên, mở màn hình nhìn.

Điện thoại không có, tin nhắn cũng không nốt.

Trong bóng đêm, màn hình điện thoại sáng trưng có chút chói mắt. Chaeyoung mở nhật ký cuộc gọi gần đây, nhìn cuộc điện thoại ban ngày cô đã gọi cho Jimin.

Cô chắc chắn di động đã kết nối.

Nhưng bây giờ đã qua mấy tiếng đồng hồ, điện thoại của cô vẫn luôn im lìm.

Cô khẳng định điện thoại không hỏng, còn kiểm tra cả số dư tài khoản, rõ ràng điện thoại không bị cắt hoạt động.

Chaeyoung ấn tắt màn hình, được một lúc sau lại bật sáng, cứ lặp đi lặp lại như thế.

Quả thật là một cuộc điện thoại cũng không có...

Vốn điện thoại còn khá đầy pin, nhưng Chaeyoung cứ thỉnh thoảng lại mở lên nhìn, tới lui mấy lượt thì pin gì cũng cạn sạch.

Tuy rằng Jennie đeo tai nghe, nhưng mắt vẫn chú ý đến động tĩnh bên này. Cô rất muốn khuyên Chaeyoung cứ gọi điện thoại cho Jimin đi, đừng dùng dằng như vậy nữa. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ Chaeyoung như vậy, cô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn chọn lựa im lặng.

***

Cuối tuần, Ka Yeon kiên trì mời mọi người ăn cơm, cho dù bọn họ có thoái thác thế nào thì cô ta vẫn muốn mời, bảo là muốn giao lưu tình cảm một chút. Dù gì bọn họ cũng ở chung ba tháng, cũng xem như đã từng là bạn cùng phòng.

"Cô muốn ăn gì?" Ka Yeon thấy Choi Min và Jennie không để ý mình, vì vậy lôi kéo cánh tay Chaeyoung hỏi.

Vốn Chaeyoung muốn tránh, nhưng lại bị cô ta quấn chặt. Thêm nữa, bọn họ còn phải sống chung hơn hai tháng, dù sao cũng không nên làm căng quá. Vì vậy, cô không phản ứng gì, thuận miệng nói: "Tùy cô, cái gì cũng được."

"Nghe nói có một nhà hàng Ý gần Đại học T, ông chủ là đầu bếp Michelin ba sao nổi tiếng thế giới. Hôm nay tôi mời mấy người ăn nhà hàng đó nhé?"

"Cũng được, người mời là cô, ăn gì cô cứ chọn, tôi không có ý kiến." Choi Min khá dễ tính.

Jennie thấy thái độ Chayeoung vẫn rất nhẫn nại, có vẻ chỉ xem Jeong Ka Yeon là đại tiểu thư không hiểu chuyện, quen thói được nuông chiều nên cũng chẳng thèm tính toán, mặc kệ cô ta. Chaeyoung không từ chối, vì thế Jennie đương nhiên cũng đáp: "Tùy cô."

Thấy tất cả đều đồng ý, Ka Yeon nói tiếp: "Được lắm, vậy lần này tôi mời khách. Mấy người đừng tranh hóa đơn với tôi, cứ làm như lần trước tôi phân công là được. Lần sau mấy người phải mời tôi ăn một bữa ngon hơn đấy."

Từ ngày đến Đại học T, đây là lần đầu tiên phòng trọ liên hoan. Tuy rằng mọi người không hăng hái, nhưng vẫn xem như giữ chút mặt mũi cho nhau.

Ka Yeon mời khách đến nhà hàng Ý, mỗi người tiêu hết khoảng một nghìn mấy, bốn người ăn tổng cộng hơn năm nghìn. Kết quả của việc mọi người bảo Ka Yeon tự chọn đồ ăn chính là ăn chẳng đủ nhét kẽ răng, mà lại đắt muốn chết.

Hôm sau là Chủ nhật, đến lượt Choi Min mời khách. Cô đưa mọi người đến nhà hàng sushi nổi tiếng tại thành phố T. Những năm gần đây sushi khá phổ biến ở trong nước, giá cả và mùi vị cao thấp đều có. Nhưng nhà hàng này quả thật rất ngon, xa hoa sang trọng, bốn người ăn cũng tốn sáu bảy nghìn.

Mỗi lần ăn cơm, Ka Yeon đều rất sôi nổi tìm đề tài. Nhưng chẳng ai để ý đến cô ta, còn cô ta thì luôn chĩa mũi nhọn vào Chaeyoung. Trong mắt cô ta, Chaeyoung chỉ là nhân vật nhỏ không đáng nhắc đến, lúc vui thì kéo tay làm bạn, lúc không vui thì đâm chọc vài câu.

Nhưng lần nào Choi Min và Jennie cũng lên tiếng bênh vực Chaeyoung. Nếu chỉ mỗi Jennie thì có thể khiến bọn họ hoài nghi, nhưng Choi Min cũng đứng về phía Chaeyoung, vì vậy Ka Yeon không thể tìm ra sơ hở mà nói móc được. Cô ta tranh thủ châm chọc vài câu, rồi lại cười xòa bảo mình đang đùa.

Hiện giờ Chaeyoung vốn chẳng để Ka Yeon vào mắt, hoàn toàn không có tâm trí để ý bọn họ. Nếu là trước đây, chắc hẳn cô đã phát cáu từ lâu, tuyệt đối khiến cô ta phải khóc lóc chạy về kêu cha gọi mẹ.

Nếu không quan trọng thì thôi cô cứ mặc kệ. Dù sao cô ta cũng chỉ là một thiên kim tiểu thư bị chiều hư mà thôi.

Thứ Bảy tuần sau, đến lượt Chaeyoung mời khách.

Ka Yeon đang ngồi trong phòng ký túc xá, đột nhiên lên tiếng: "Tuần này chúng ta ăn gì nhỉ?"

Dường như ba người trong phòng đều đã quên bẵng vụ hẹn hò này. Dù sao chỉ là một bữa cơm, ai mà nhớ mấy quy củ này chứ.

Ka Yeon dời mắt về phía cô: "Chaeyoung, hôm nay cô mời khách đấy!"

Mời hay không mời cũng chẳng thành vấn đề, Chaeyoung không quan tâm đến những chuyện này. Suốt cả tuần nay cô và Jimin không hề liên lạc với nhau, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có. Bây giờ bề ngoài cô vẫn bình thường, nhưng nội tâm đang nặng tựa ngàn cân, chẳng có hứng thú với chuyện gì cả.

"Cô muốn ăn gì?" Chaeyoung thuận miệng hỏi.

"Đầu bếp nhà hàng Ý Michelin đã từng nếm qua, sushi nổi tiếng nhất thành phố T cũng ăn rồi, hay là tuần này chúng ta đi ăn hải sản đi? Hôm trước, tôi thấy trên web bảo gần đây trong nước nhập khẩu rất nhiều hàu từ ngoài biển về. Tất cả đều là loại thượng hạng, vừa to vừa ngon. Chúng ta ăn tiệc hải sản đi!"

"Cô thật đúng là tham lam mà." Choi Min ngồi bên cạnh châm biếm: "Mấy hôm trước cô nghe danh nhà hàng hải sản từ miệng người ta thì động lòng chứ gì? Tính toán muốn Chaeyoung mời khách ở đó đúng không?"

Ka Yeon không để ý tới cô, nói thẳng: "Tôi nghe người ta nói đấy, chúng ta vào đó ăn thì đã sao?"

Chaeyoung lạnh nhạt nhìn cô ta: "Tùy cô."

Giá cả nhà hàng hải sản đó quả thật không thấp tí nào. Một bữa ăn bốn người, lại để Ka Yeon đặc biệt chọn vài món cho mâm hải sản, tối thiểu cũng phải tốn mười nghìn.

Tuy nói những người ở đây đều không thiếu tiền, nhưng đúng là Ka Yeon chưa từng trải cuộc sống thường dân là gì. Món mấy chục mấy trăm còn chưa ăn, vừa ăn đã muốn ăn món cung đình, giá cả cực đắt, vừa hào nhoáng vừa xa xỉ.

Chaeyoung tự thấy trước đây cô từng kiêu ngạo, ngông cuồng, tự cao tự đại, nhưng chẳng qua chỉ xử sự hơi tùy hứng thôi, chưa đến nỗi hình thành thói quen ham chuộng vật chất kiểu này.

Thấy Chaeyoung không phản đối, Choi Min cũng phẩy tay: "Mọi người quyết định đi, tôi ăn gì cũng được."

Jennie không lên tiếng, nhưng cũng chẳng từ chối.

Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Ka Yeon, mọi người dắt nhau đến nhà hàng hải sản.

Vừa ngồi xuống, vốn dĩ mọi người chỉ chọn đại vài món cho mâm hải sản, nhưng sau khi chọn xong, K Yeon lại kêu ca không có món chính, ăn hải sản không sẽ không no. Cô ta tiếp tục lôi kéo nhân viên phục vụ chọn này chọn nọ.

"Cô thôi đi, chúng ta ăn bấy nhiêu đây cũng đủ no rồi, chỉ có mấy người phụ nữ, có thể ăn được bao nhiêu. Cô còn chọn cái gì nữa?" Choi Min

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net