Chương 176: Vậy mà cô cũng nhịn được?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xét về tiền tài và quyền lực, địa vị của nhà họ Chae ở Hải Thành thuộc hạng thượng đẳng. Tuy rằng Chaeyoung cũng có tiếng ở trong giới nhưng khi đi ra ngoài, cô vẫn thờ phụng một đạo lý, nếu chưa hiểu rõ người trước mặt, cách tự vệ tốt nhất chính là giấu tài.

Sau khi tới thành phố T, thứ nhất cô không muốn tính toán so đo với người khác, thứ hai cũng vì muốn được yên tĩnh, đỡ bị người khác tò mò, hỏi này hỏi nọ.

Vậy mà giờ phút này, cô chỉ vừa chạm tay vào một góc váy chỉ bạc thôi, người nhân viên đứng bên cạnh nghe Jeong Ka Yeon nói thế đã vội hất mạnh tay Chaeyoung ra.

Chaeyoung nhìn bộ váy không được gọi là quá cao cấp trước mặt, bình tĩnh dời mắt nhìn nhân viên cửa hàng: "Không phải bộ váy trên người ma-nơ-canh là để khách hàng xem sao? Nếu không thể chạm vào, tại sao lại đặt ở đây? Phía trên cũng không có bảng cấm chạm vào, cô có tư cách gì hất tay khách hàng? Lá gan lớn quá nhỉ!"

Nhân viên cửa hàng đã được học qua khóa huấn luyện chuyên nghiệp, vừa rồi là do cô ta nhất thời kích động. Đến lúc nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Chaeyoung, cô ta cảm thấy hối hận ngay lập tức.

Nhưng bị quở trách trước mặt mọi người như vậy, cô nhân viên kia có chút không vui: "Cô à, đây là bộ váy đẹp nhất của cửa hàng chúng tôi, giá ít nhất cũng là một triệu trở lên. Bộ váy cô vừa mới đụng rồi là bộ đắt tiền nhất trong những bộ đắt tiền, dĩ nhiên không thể chạm vào. Nếu làm bẩn hoặc làm hư, cô có đền nổi không! Đây là kiểu dáng biểu diễn thời trang thường niên ở Paris, Pháp, vừa chuyển về, sáng sớm nay mới đặt ở đây, cho nên chúng tôi chưa kịp treo bảng cấm."

Nhân viên cửa hàng nói năng rất hùng hồn. Dựa vào lời nói vừa rồi của Ka Yeon, cô ta đinh ninh Chaeyoung mặc bộ đồ trắng giản dị trước mặt này không có tiền mua nổi.

Ka Yeon nghe thấy lời này thì bước đến, tò mò nhìn bộ váy chỉ bạc, nhịn không được mà đưa tay chạm vào: "Cái này trông đẹp đấy, tôi mặc thử được không?"

Nhân viên cửa hàng mới vừa bảo chưa kịp treo bảng cấm nhìn thấy động tác của Ka Yeon không những không ngăn cản, mà còn tươi cười hớn hở: "Được chứ, mời cô đến phòng thay quần áo VIP. Nhân viên chúng tôi sẽ giúp cô mặc thử."

Dứt lời, cô nhân viên kia phớt lờ Chaeyoung mà từ đầu đến chân chẳng nhìn ra một món hàng hiệu nào, bắt đầu lôi kéo nhân viên khác đến phục vụ cô Jeong vừa nhìn đã thấy khí chất ngời ngời.

Choi Min lạnh nhạt đưa mắt về phía Ka Yeon, bước đến bên cạnh Chaeyoung, an ủi: "Cô đại tiểu thư này chắc là bẩm sinh mắt mọc trên đỉnh đầu. Bảo chúng ta mời cô ta ăn cơm, rồi còn theo cô ta đi dạo, thật ra chỉ muốn khoe khoang tiền bạc, tỏ rõ gia thế mà thôi. Em đừng để ý cô ta làm gì."

Lúc này ánh mắt Chaeyoung hướng về phía Jennie đang nhìn cô. Jennie ngồi trên ghế sofa, ánh mắt rõ ràng như đang trêu: Vậy mà cô cũng nhịn được?

"Chị thấy bộ váy vừa rồi thế nào?" Chaeyoung lặng lẽ thu hồi tầm mắt, nhìn Choi Min bên cạnh.

Choi Min nhướng mày: "Tạm được, trông có vẻ đẹp đấy, nhưng giá hơi đắt. Nếu như là kiểu dáng biểu diễn thời trang mới tại Pháp được chuyên chở bằng máy bay thì cũng đáng đồng tiền bát gạo."

"Chị có định tham gia kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường không?" Cô hỏi tiếp.

"Nếu lúc đó có thời gian thì chị sẽ đi. Từ sau khi đi làm, hiếm khi chị được trở lại tháng ngày sinh viên. Lúc trước còn đi học, chị chưa từng tham gia hoạt động kỷ niệm thành lập trường. Lần này xem như đặt một dấu chấm tròn hoàn mỹ cho thời sinh viên đáng thương của mình." Cô dứt lời, ánh mắt mỉm cười, nhìn Chaeyoung: "Còn em?"

Chaeyoung không đáp, thản nhiên nhìn những kiểu dáng lễ phục khác, điềm đạm nói: "Em thấy bộ váy vừa rồi rất hợp với chị. Kiểu dáng tương đối nghiêng về sự thành thục, tao nhã. Vóc người Jeong Ka Yeon nhỏ nhắn, không đủ khí chất để phô bày hết vẻ đẹp của bộ váy. Nếu như chị mặc vào, nhất định sẽ đẹp hơn nhiều."

Choi Min nghe thấy lời này thì cười rộ lên: "Thôi đi, chỉ là buổi kỷ niệm thành lập trường, chị ăn mặc phù hợp là được. Cho dù chị là lãnh đạo cấp cao của một công ty có vốn đầu tư nước ngoài thì tiền lương cả năm mới được mấy triệu. Chị không cần bỏ ra số tiền lớn như vậy để tranh đua với cô ta đâu. Vừa nhìn chị đã biết cô ta bị gia đình chiều hư, chúng ta và cô ấy cũng không phải là người cùng một thế giới."

Hai người tám chuyện, người này một câu, người kia một câu, bàn từ lễ phục tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường, ngày thành lập trường bàn đến cách dạy học tài tình của Giáo sư Lâm.

Chẳng bao lâu sau, Ka Yeon đã mặc bộ váy bước ra.

Quả nhiên như lời Chaeyoung nói, vóc người cô ta thuộc diện nhỏ nhắn, hoàn toàn không toát lên được khí chất của bộ váy. Tuy cô ta đã cố gắng mang giày cao gót mười mấy centimeter, thoạt nhìn tỷ lệ dáng người cao hơn được một chút, nhưng vẫn không thể cải thiện.

"Sao? Đẹp không?" Ka Yeon đứng trước mặt bọn họ, xoay người đắc ý: "Tôi định mua cái này!"

Choi Min cười mà không nói, không bảo đẹp cũng chẳng bảo khó coi.

Chaeyoung chỉ nhướng lông mày, không nói tiếng nào, ánh mắt tỏ vẻ không cần nói cũng hiểu.

Thật ra thái độ của cô và Choi Min giống nhau, rõ ràng chẳng thấy đẹp, nhưng lại lười nói ra.

Nhân viên cửa hàng vừa rồi hất tay Chaeyoung cố ý quan sát vẻ mặt của cô, Ka Yeon cũng cố tình nhìn về phía cô. Nhân viên đó đột nhiên lên tiếng: "Cô Jeong đừng hỏi họ làm gì, có người trời sinh chỉ có số ngưỡng mộ người khác, cô có hỏi cũng chẳng có nghĩa lý gì. Có vài người biểu cảm đều lộ hết trên mặt, rõ ràng là ăn không được nho mà lại chê nho xanh, chắc chắn sẽ không nói là đẹp."

"Phải đấy, phải đấy!" Nhân viên khác bên cạnh muốn nhanh chóng bán được bộ váy đắt tiền này, kiếm thêm khoản hoa hồng hậu hĩnh, vì vậy cũng hùa theo: "Bản thân mua không nổi mà còn không cho người khác mua? Đúng là ánh mắt gì không biết, giống như cô Jeong ăn mặc xinh đẹp sẽ làm xốn mắt bọn họ vậy! Cô Jeong, cô kết bạn toàn kiểu người gì thế."

"Người ở cùng phòng mà thôi, không tính là bạn bè." Ka Yeon đứng đó, vênh mặt đắc ý, mặc cho hai nhân viên cửa hàng không ngừng tâng bốc. Cô ta xoay hai vòng, nói luôn: "Bộ này đúng là không tệ, cửa hàng còn những kiểu khác không?"

"Nếu cô thích thì mua đi." Chaeyoung nói một câu không mặn không nhạt: "Chúng tôi đến tầng khác của trung tâm thương mại đi dạo. Cô xong thì gọi điện cho chúng tôi."

Dứt lời, Chaeyoung và Choi Min nhìn nhau, xoay người cất bước định đi.

Kết quả nhân viên sau lưng đột nhiên giở giọng chanh chua: "Mua không nổi cũng chẳng cần đi dạo khắp nơi. Tất cả cửa hàng cả trong lẫn ngoài trung tâm mua sắm đều có giá thế đấy. Cô có tiền không mà đòi đi dạo?"

Nhân viên cửa hàng chế giễu thẳng mặt. Cô ta không ưa nổi dáng vẻ rõ ràng không có tiền, nhưng lại giả vờ thanh cao của Chaeyoung.

Chân Chaeyoung khựng lại, bỗng quét mắt về phía nhân viên hung hăng hỗn láo.

Lúc này, Jennie cũng đã đứng dậy. Vừa rồi cô còn đang chuẩn bị rời đi với Chaeyoung, nhưng bây giờ ánh mắt lại chuyển thành quan sát tìm tòi, rồi lại nhìn cô nhân viên không sợ chết kia. Cô cảm giác sắp có kịch hay để xem.

Rốt cuộc, Chaeyoung xoay người, ánh mắt sắc lạnh, nhìn về phía sau lưng nhân viên đó: "Quản lý của các người đâu?"

"Tìm quản lý làm gì?" Nhân viên đó bày ra dáng vẻ trơ tráo, không sợ tố cáo, tiếp tục chế nhạo: "Quản lý chúng tôi không rảnh phục vụ những người như cô. Cô gọi quản lý đến thì làm được gì hả?"

Vốn dĩ quản lý cửa hàng đang đứng một bên hóng chuyện, vì Chaeyoung yêu cầu gặp quản lý mà lúc này cô ta đành phải bước từ quầy tính tiền qua.

"Chào cô, ngại quá, xin hỏi cô cần gì?" Quản lý bày vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, trong mắt chẳng hề có chút tôn trọng đối với khách hàng. Ngược lại, vì cô ta đã chứng kiến từ đầu đến cuối câu chuyện, biết được cô chẳng có bản lĩnh gì, muốn quậy cũng quậy chẳng nổi.

"Tôi muốn khiếu nại. Nhân viên hướng dẫn của các người ăn nói lỗ mãng, đầu tiên là hất tay khách hàng, bây giờ còn nói năng khiêu khích." Mặt cô vô cảm, thần thái sắc sảo lạnh lùng, bồi thêm một câu: "Hơn nữa, cô ta còn có ý đồ so sánh, phân biệt đối xử giữa hai khách hàng với nhau, nâng người này, đạp người kia, hành động khinh người tự cao tự đại này lại càng thêm tội."

Quản lý lập tức mỉm cười: "Cô à, tôi nói cô này, chuyện vừa rồi tôi thấy cả rồi. Nhân viên cửa hàng chúng tôi không làm sai. Quả thật, không phải ai cũng chạm vào lễ phục này được. Nếu như cô có khả năng mua như cô Jeong, dĩ nhiên chúng tôi sẽ không nói gì. Nhưng rõ ràng cô không mua nổi mà lại còn dám sờ, nhân viên sợ cô làm bẩn làm hỏng, nên mới vội vàng hất tay. Sức cũng chẳng mạnh, cô cần gì tính toán chi li?"

"Huống chi nhân viên chúng tôi cũng có mắt, cả người cô từ trên xuống dưới chẳng có gì đặc biệt. Chúng tôi vừa nhìn đã biết cô chỉ là sinh viên tầm thường, muốn ôm chân cô Jeong đi dạo. Nhưng cô phải biết thân biết phận mình chứ, cô ấy có thể mặc thử, nhưng cô thì ngay cả tư cách sờ cũng không có. Đây chính là cuộc sống, cô không tiền không thế, số phận đã định sẽ bị phân biệt đối xử. Cô còn tức giận không phục cái gì?"

Quản lý vừa nói vừa quan sát Chaeyoung, đánh giá cả quần áo, giày dép, túi xách của cô, nhưng vẫn không thể nhận ra nhãn hiệu. Cô ta đại khái nhìn ra được kiểu dáng hơi giống nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế, nhưng lại không xác định được là hàng chính hãng hay hàng nhái. Nhưng cho dù là hàng chính hãng, e rằng giá cả cũng chỉ vài nghìn, không phải thương hiệu cao cấp gì.

"Chẳng lẽ từ trên xuống dưới, nhân viên nào ở đây đều có thái độ nịnh nọt kiểu này sao?" Choi Min đứng bên cạnh Chaeyoung không chịu được, cau mày, lạnh lùng mắng một câu.

Chaeyoung cũng chỉ cười lãnh đạm, vươn tay ngăn cản Choi Min ra mặt giúp cô. Đồng thời cô cầm điện thoại lên, xoay người đi gọi điện.

Các nhân viên và quản lý cửa hàng, bao gồm cả Jeong Ka Yeon đang chuẩn bị thay váy ra rồi thử một bộ khác đều đồng loạt nhìn về phía cô, tỏ vẻ hóng chuyện.

Gọi điện hả? Cô ta còn có thể gọi cho ai? Chẳng lẽ nghèo quá, không mua nổi lễ phục, bị cửa hàng chế giễu vài câu thì lại giở tính học sinh trung học, tức tối báo cảnh sát bắt người à?

Loại chuyện này, ngay cả Cục Công thương cũng không xen vào, huống chi là cảnh sát. Đúng là vừa ngu ngốc vừa ngây thơ!

Các nhân viên cửa hàng cười khẩy, xoay người, tiếp tục tranh nhau giúp Ka Yeon thay đồ.

Chờ Ka Yeon thay bộ váy ra, nhân viên mới sửa sang bộ váy chỉ bạc đắt tiền, mặc trở lại lên người ma-nơ-canh.

Mười mấy phút ngắn ngủi qua đi, các nhân viên lại bắt đầu xúm xít vây quanh cô ta. Mỗi người một câu, khuyên cô ta hôm nay nhất định phải mua một bộ ở đây.

Đúng lúc này, quản lý cửa hàng bỗng nhiên thấy bóng dáng vài người quản lý của trung tâm mua sắm xuất hiện trước cửa. Nhìn các cấp quản lý mặc vest chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm túc, đẩy cửa bước vào, quản lý cửa hàng kinh ngạc, vội vã ra đón: "Trần tổng? Trương tổng? Sao hai người lại có thời gian đích thân đến đây thị sát thế? Chẳng lẽ trung tâm thương mại kiểm tra phòng chữa cháy? Hay là có nhân vật lớn nào đến đây thăm dò thị trường? Có chuyện gì thì hai người có thể gọi điện thông báo một tiếng mà, sao phải đích thân đến chứ..."

Quản lý cửa hàng bày ra vẻ mặt tươi cười niềm nở, nhưng trong lòng lại như bị kiến lửa gặm nhấm.

Trung tâm thương mại này là chuỗi bách hóa trung tâm của Tập đoàn Chae thị. Ngoại trừ Hải Thành, đây chính là trung tâm bách hóa lớn nhất của Chae thị ở trong nước. Bình thường các cấp quản lý và tổng giám sát không bao giờ đích thân đến cửa hàng thị sát. Hầu hết bọn họ đều ngồi trong phòng điều hòa, sung sướng chỉ tay năm ngón. Hôm nay bọn họ đồng loạt xuất hiện, quản lý có linh cảm đã xảy ra chuyện gì đó.

Nếu không, bình thường có muốn cũng không mời được bọn họ.

Thấy quản lý chạy ra đón, còn thấy Trần tổng và Trương tổng của trung tâm thương mại, nhân viên cửa hàng kia vội vàng ùa ra tiếp đón, mặt tươi cười rạng rỡ. Nhất thời một đám người vốn đang vây quanh Jeong Ka Yeon đều biến mất tăm.

Ka Yeon vừa mới mặc bộ đồ thứ hai, kiểu dáng này có khóa kéo sau lưng, nhưng chỉ mới kéo được một nửa. Cô ta tức giận gọi bọn họ trở về, nhưng gọi hai tiếng mà chẳng ai để ý.

Trần tổng và Trương tổng là người trực tiếp quản lý trung tâm thương mại này, còn là nhân viên quản lý được Tập đoàn Chae thị ở Hải Thành điều tới, đảm nhiệm chức vị Tổng Giám đốc và Tổng Giám sát ở đây. Bình thường bọn họ hoàn toàn không có cơ hội thấy mặt.

Bảo họ là người lãnh đạo trực tiếp của các cô cũng không quá đáng.

Tiếp đó, một người khác bước vào, là người phụ trách thương hiệu lễ phục may đo cao cấp này, có khả năng quyết định sự sống chết của toàn bộ nhân viên trong cửa hàng này.

"Trần tổng, Trương tổng, hai người..." Quản lý cửa hàng thấy bọn họ nghiêm mặt bước vào, từ đầu đến cuối chẳng thèm liếc mắt nhìn các cô một cái thì cảm giác bất an lại càng tăng cao.

Nhớ đến vừa rồi Chaeyoung đi gọi điện thoại, quản lý cửa hàng bất giác đảo mắt về phía cô.

Chẳng lẽ những quản lý cấp cao này đều bị cú điện thoại kia của cô kéo đến?

Từ thái độ của cô Jeong, hình như cô Chae đâu có bản lĩnh này.

Nhưng những người lãnh đạo này không thể bỗng dưng trùng hợp đến cùng một lúc như vậy được...

Vì vậy, dưới ánh mắt khiếp sợ của đám nhân viên, các lãnh đạo đó bước thẳng đến trước mặt Chaeyoung.

Vừa đến gần, vẻ mặt nghiêm túc của bọn họ lập tức biến đổi, chuyển sang cung kính lễ độ: "Cô Chae, không ngờ là cô thật. Xin cô yên tâm, chúng tôi nhất định lập tức giải quyết thái độ phục vụ và cả những vấn đề liên quan khác ở đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net