Chương 177: Thân phận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy người trong cửa hàng nghe thấy câu này, trong nháy mắt chân liền mềm nhũn.

Cái, cái... cái gì mà cô Chae chứ?

Nhân viên cửa hàng đẩy Chaeyoung ban nãy cũng ngây người nhìn cô từ nãy đến giờ vẫn không tỏ thái độ gì.

Kể cả Jeong Ka Yeon đang vật lộn với khóa kéo của bộ váy cũng ngơ ngác trố mắt nhìn cô.

Chẳng phải Park Chaeyoung chỉ là quản lý của một phòng giao dịch nhỏ thôi sao? Sao Tổng Giám đốc của chuỗi công ty bách hóa Chae thị ở Hải Thành lại tỏ thái độ với cô như tiểu thái giám nhìn thấy Lão Phật gia thế này?

Trần tổng và Trương tổng rất tha thiết đưa danh thiếp của mình cho cô: "Cô Chae, chúng tôi là người phụ trách của trung tâm thương mại này. Cô ở thành phố T có bất cứ vấn đề gì cần chúng tôi ra mặt giúp đỡ thì có thể liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào. Điện thoại của chúng tôi tuyệt đối mở máy hai mươi bốn giờ đối với cô."

Đối diện với hai người này, trên mặt Chaeyoung chẳng những không có nụ cười khách sáo nào, mà ngược lại, cô chỉ thờ ơ nhìn lướt qua danh thiếp mà bọn họ đưa tới, sắc mặt lạnh lùng: "Xử lý ổn thỏa vấn đề của trung tâm thương mại các ông trước đi đã."

Hành động hoàn toàn không nể mặt này của cô không những không gây bất mãn cho Trần tổng và Trương tổng, mà còn khiến cho hai người ngày thường ăn trên ngồi trốc này gật đầu lia lịa, luôn mồm nói: "Vâng vâng vâng, được được, chúng tôi sẽ xử lý ngay ạ."

Đích thân thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Chae thị đại giá quang lâm, ai dám thất lễ chứ?

Toàn bộ công ty bách hóa này đều là của nhà họ Chae các cô!

"Cô Chae, mời cô ngồi. Cô ngồi xuống trước đi, nơi này cứ giao cho chúng tôi!" Trần tổng cung kính mời Chaeyoung ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, lại ra hiệu cho nhân viên đem chút đồ uống tới.

Nhân viên cửa hàng mặc dù không rõ cô gái được gọi là cô Chae này rốt cuộc là ai, nhưng vẫn sợ hãi lập tức đi rót một cốc cà phê bê tới.

Jennie đứng bên cạnh, khóe môi như có như không nhếch lên. Mặc dù Choi Min ngạc nhiên, nhưng ngẫm lại cũng cảm thấy sinh viên được Giáo sư Lâm thu nhận thì nhất định thân phận không đơn giản. Có lẽ bình thường Chaeyoung đã quá khiêm tốn mà thôi.

Nhưng bên kia lại bỗng "rẹt" một tiếng, dây kéo đằng sau váy Ka Yeon bỗng nhiên bị bung ra vì cô ta nghiến răng kéo mạnh.

Chaeyoung cầm cốc cà phê, cúi đầu chậm rãi thổi cho bớt nóng.

Cách làn khói mờ mịt, cô nhìn thấy nét mặt khác nhau của Jeong Ka Yeon và các nhân viên cùng quản lý của cửa hàng. Chaeyoung thấy cô ta lúng túng đứng đó vì lỡ làm hỏng khoá kéo, nhìn về phía cô bằng sắc mặt khó coi. Nhưng do không xác định được cô rốt cuộc là ai nên trong lúc nhất thời cô ta không biết đặt ánh mắt phức tạp vào đâu.

Sau đó, Chaeyoung và người quản lý sắc mặt đã tái nhợt vì nhận thấy đại sự không ổn kia lại nhìn nhau lần nữa.

Vừa chạm mắt với cô, sống lưng của quản lý cửa hàng càng cứng ngắc, muốn hỏi thăm Trần tổng và Trương tổng xem rốt cuộc cô là ai. Nhưng lời vừa lên đến khóe môi thì cô ta lại bị Trần tổng và Trương tổng trừng mắt mà sợ đến nỗi chân tê rần.

"Lại là cô!" Trương tổng bỗng nghiêm giọng với quản lý: "Lần trước nhận được báo cáo, nói lễ phục trong cửa hàng các cô định giá không đúng tiêu chuẩn của thương hiệu! Họ còn nói quản lý của cửa hàng các cô quá kiêu căng phách lối. Có khách hàng còn bức xúc đến nỗi trực tiếp báo cáo lên cấp trên. Trước đó chính cô đã đến văn phòng chúng tôi viết kiểm điểm và giấy cam kết, cam kết sau này sẽ chỉnh đốn cách phục vụ của nhân viên cửa hàng, cũng phối hợp sửa giá thương hiệu! Vậy mà mới chỉ hai tháng, cửa hàng của các cô lại xảy ra chuyện lần nữa!"

Sắc mặt quản lý xám ngắt, cô ta muốn giải thích, nhưng bị Trần tổng quát lại.

Người phụ trách thương hiệu đứng bên cạnh cũng răn dạy quản lý và nhân viên cửa hàng. Đồng thời cô ta cũng nịnh nọt để cứu vãn hình ảnh thương hiệu của mình, tránh cho những vấn đề nhỏ nhặt làm thương hiệu của bọn họ bị gạch tên khỏi trung tâm thương mại quy mô lớn này.

Nhưng kết quả là cửa hàng vẫn bị cưỡng chế niêm phong do làm tổn hại đến hình ảnh của trung tâm thương mại. Trung tâm thương mại Chae thị sẽ không hợp tác với thương hiệu lễ phục cao cấp ở Pháp của bọn họ nữa, yêu cầu bọn họ phải dọn tất cả hàng hóa trong vòng hai ngày, để trống mặt tiền cửa hàng, vĩnh viễn không ký hợp đồng, không bao giờ hợp tác lại nữa.

Cho dù thế nào đi nữa, quản lý và những nhân viên sắp thất nghiệp kia cũng không ngờ mình lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa bọn họ còn bị phạt tiền và trừ tiền lương, ngay cả người phụ trách thương hiệu cũng luống cuống theo.

Bọn họ biết vấn đề phát sinh từ Chaeyoung, muốn cô nói giúp một câu. Nhưng cô lại ngồi yên trên ghế sofa, không thèm nhìn bọn họ dù chỉ một cái.

Người phụ trách nhãn hiệu chịu trách nhiệm quản lý hình ảnh và tiếp thị trên toàn bộ tỉnh thành ở Pháp thấy thương hiệu sắp bị gạch tên khỏi trung tâm thương mại lớn nhất thành phố T thì tức đến nỗi nghiêm nghị mắng các nhân viên và quản lý cửa hàng: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Các cô làm ảnh hưởng đến hình ảnh thương hiệu của chúng tôi, còn gây ra hậu quả nặng nề thế kia, tưởng trừ tiền lương là có thể giải quyết xong à? Nếu cuối cùng vẫn không có cách nào cứu vãn thì ba ngày tới nhân viên pháp chế của thương hiệu sẽ đến tìm các cô! Vì hành vi ngu xuẩn của các cô mà dẫn đến hậu quả nghiêm trọng thế này, bộ phận pháp chế của thương hiệu không kiện các cô tán gia bại sản cũng không thể về báo cáo kết quả! Một đám ngu xuẩn! Còn không mau xin lỗi cô Chae! Nghĩ cách cầu xin! Cứu vãn tổn thất của thương hiệu đi!"

Vừa nghe không chỉ bị phạt tiền, mà còn bị bộ phận pháp chế của thương hiệu kiện tụng, những nhân viên và quản lý cửa hàng vốn đã căng thẳng giờ lại càng sợ hãi hơn, vội vàng đi đến chỗ Chaeyoung luôn mồm xin lỗi.

Thái độ lúc này của quản lý và nhân viên cửa hàng hèn mọn chỉ thiếu nước quỳ hẳn xuống đất. Trong đó, quản lý cửa hàng đứng mũi chịu sào bỗng nhiên tiến lên kéo tay cô, muốn van nài cô hãy "đặt mình vào hoàn cảnh của người khác" mà nói giúp một chút.

Trước khi tay của quản lý đụng đến tay của Chaeyoung thì Jennie đã đá đổ bình nước sôi trên bàn trà. Nước sôi văng vào tay quản lý, cô ta lập tức kêu lên đau đớn, lùi về sau mấy bước, hoảng sợ nhìn Chaeyoung vẫn ngồi yên trên ghế sofa, thái độ vô cùng bình thản.

Nhìn thấy cảnh này, Choi Min đứng bên cạnh rốt cuộc cũng nhận ra mối quan hệ khăng khít giữa Jennie và Chaeyoung.

Chẳng trách trước đó cô cứ cảm thấy cô Jennie này dường như luôn vô tình hay cố ý bảo vệ Chaeyoung. Bây giờ xem ra, thân phận của Chaeyoung quả nhiên không tầm thường.

Dù hiện giờ không rõ thân phận của Chaeyoung rốt cuộc là như thế nào, nhưng cô có dự cảm... cảm thấy sau này Jeong Ka Yeon sẽ tiêu đời.

Sau khi quản lý bị bỏng lùi về sau mấy bước, cộng thêm mấy nhân viên cửa hàng vướng víu lại muốn đến năn nỉ, Jennie lạnh lùng định ngăn cản mấy cô ả đến gần Chaeyoung thì Trần tổng và Trương tổng đã không nhìn nổi, bèn đi tới khiển trách: "Tất cả đứng ở đây làm gì? Cô Chae không thể tiếp tục ở lại đây nghe các cô nói nhảm, các cô tự mình đi tìm người phụ trách thương hiệu và pháp chế để giải quyết chuyện thương hiệu của mình đi!"

Bảo vệ trong trung tâm thương mại được phái tới để kéo mấy nhân viên cửa hàng đang người quỳ người ngồi khóc lóc cầu xin ra, tránh để họ tiếp tục quấy rầy cô.

Jeong Ka Yeon vẫn ở bên kia giữ lấy dây kéo bị hỏng sau lưng. Thừa dịp tình hình hỗn loạn mà cô ta mặc lại quần áo của mình, cũng không thèm quản chuyện lễ phục, chỉ đứng bên trong nhìn Chaeyoung. Cô ta bắt đầu nghi ngờ sâu sắc về thân phận của cô.

"Đúng rồi, chính là bộ váy đó." Chaeyoung lại chỉ vào bộ váy chỉ bạc lần nữa: "Trước khi các người rời khỏi trung tâm thương mại này thì hãy bán bộ váy đó cho tôi, giá bao nhiêu?"

Quản lý và các nhân viên cửa hàng khiếp sợ nhìn cô, sau đó lại trông thấy cô lấy ra một tấm thẻ vàng đưa cho Giám đốc Trương: "Tôi muốn bộ váy kia, gói lại cho tôi, cẩn thận đừng làm nhàu, cảm ơn."

Ấy thế mà cô lại bảo Trương tổng đi quẹt thẻ cho cô...

Nhưng Trương tổng lại làm như nhận được khen thưởng tranh công gì, lập tức sai người cẩn thận cởi bộ váy trên người ma-nơ-canh ra, sau đó lại sai người gói kỹ lễ phục lại rồi mang tới cho cô.

"Cô Chae, bộ váy này cứ tính cho trung tâm thương mại chúng tôi là được. Cô không cần phải trả tiền đâu ạ." Trương tổng quay lại liền đặt thẻ vào tay cô.

Chaeyoung hờ hững nhìn ông ta một chút, nể mặt ông ta, nhận lại thẻ, cũng nhận lấy bộ váy.

Nhưng chẳng mấy chốc, cô lại đưa bộ váy được gói gém kỹ càng đó cho Choi Min đang đứng sau lưng.

"Chị Choi Min, bộ váy này rất tôn màu da và khí chất của chị." Trong thái độ khách sáo của Chaeyoung có mấy phần như là chuyện đương nhiên.

Trong thoáng chốc, không chỉ Choi Min ngạc nhiên, mà phản ứng của những người ở đây đều phong phú.

Ka Yeon đứng bên trong, phút chốc sắp nghiến gãy răng.

Rõ ràng bộ váy đó là cô ta thử trước, cô ta nhìn thấy trước!

Nhưng Park Chaeyoung lại mua! Còn tặng luôn cho Choi Min trước mặt cô ta!

Rõ ràng là cố ý mà!

Sau khi sự việc của cửa hàng được giải quyết, Trần tổng và Trương tổng tới hỏi Chaeyoung có lời gì muốn nhắn nhủ nữa không. Cô nói ngắn gọn vài câu rồi bỏ đi, không muốn ở đây dây dưa với mấy người này nữa.

Cuối tuần tốt đẹp không nên lãng phí thời gian ở đây.

Thấy mấy người Chaeyoung rời đi, Ka Yeon sợ bị những người ở đây truy cứu chuyện kéo hỏng dây kéo vừa nãy. Dù sao bây giờ cửa hàng đang tạm thời gặp phải rắc rối, sẽ không có ai để ý đến chuyện của cô ta. Nhân lúc hỗn loạn, cô ta chạy vội ra ngoài, đuổi theo các cô.

"Park Chaeyoung! Cô đứng lại đó!" Ka Yeon chạy theo sau, gọi một tiếng, rồi lại chạy nhanh qua. Đứng trước mặt Chaeyoung, cô ta nhìn cô từ trên xuống dưới mấy lần, không cam lòng mà trừng mắt hỏi cô: "Rốt cuộc cô là ai hả? Người phụ trách của một phòng giao dịch nhỏ mà có thể yêu cầu Tổng Giám đốc và Tổng Giám sát của một khu mua sắm lớn thế này ra mặt vậy sao?"

Chaeyoung nhìn vẻ mặt không cam lòng và khó chịu của cô ta bằng ánh mắt hờ hững, lạnh nhạt nói: "Chẳng qua chỉ học ở Đại học T ba tháng mà thôi, gia thế quan trọng lắm sao? Cô nhất định phải hỏi cho ra lẽ để phân ra ba bảy loại bạn cùng phòng ư?"

Ka Yeon thoáng chốc không nói nên lời, chỉ thầm căm ghét nhìn cô chằm chằm: "Nhưng cô nói dối là không đúng..."

Chaeyoung chẳng thèm nói nhảm với cô ta, cau mày nói: "Còn muốn xem váy nữa không, không xem thì đi về, tôi mệt rồi."

"Hôm nay gió to, quả thật không phải thời tiết tốt để đi dạo phố. Nếu cô muốn tiếp tục đi dạo thì đi một mình đi, chúng tôi về Đại học T trước." Choi Min cũng nói một câu.

Ka Yeon bỗng đưa mắt nhìn sang Choi Min, rồi lại nhìn cái hộp đựng bộ lễ phục có giá hơn cả triệu kia. Đến giờ cô ta cũng không dám tưởng tượng, bộ váy hơn cả triệu như thế mà Park Chaeyoung lại hào phóng tặng cho Choi Min như vậy!

"Chaeyoung!" Ka Yeon bỗng nhiên nổi giận đùng đùng nói: "Cô họ Park, trung tâm thương mại vừa rồi được sở hữu bởi Tập đoàn Chae thị, không lẽ cô có quan hệ gì với nhà họ Chae?"

Chaeyoung lạnh nhạt liếc cô ta một cái, không nói gì, muốn đến ven đường gọi taxi về Đại học T.

Ka Yeon nói tiếp: "Cô là họ hàng của nhà họ Chae sao? Có thể mở được phòng giao dịch ở Hải Thành, chẳng lẽ là nhờ ôm đùi nhà họ Chae? Không thì một nơi tấc đất tấc vàng như Hải Thành làm sao có chỗ cho cô dung thân chứ?"

"..."

Jennie không nhìn nổi nữa, đứng cạnh xoa mi tâm.

Đúng là một kẻ ngớ ngẩn muốn ăn đòn.

***

Đêm hôm đó, Choi Min và Chaeyoung đi vào phòng tắm trong ký túc xá để tắm, lúc đi ra thay quần áo thì gặp nhau ở phòng thay đồ.

Choi Min vừa thay quần áo bên cạnh, vừa hỏi: "Chaeyoung, em là thiên kim của nhà họ Chae ở Hải Thành đúng không?"

Động tác thay quần áo của Chaeyoung không thay đổi, sau đó cô cầm máy sấy tóc lên, đưa mắt nhìn sang Choi Min, mỉm cười, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được, nói: "Biết rồi thì đừng nói ra."

Quả nhiên.

Rõ ràng Chaeyoung chỉ khiêm tốn mà thôi. Jeong Ka Yeon không chịu tin gia thế của Chaeyoung tốt đến mức này. Cô ta thà tin những gì cô ta muốn tin, cứ cho rằng Chaeyoung là một nhân viên văn phòng quèn.

Nhưng nếu thật sự nghĩ kỹ lại, thì Chaeyoung là đại tiểu thư của Tập đoàn Chae thị mới đúng.

Lại nghe thấy câu "biết rồi thì đừng nói ra", Choi Min có kinh nghiệm tại chức nhiều năm lập tức hiểu ra, gật đầu.

...

Cuối tuần.

Đây đã là tuần thứ ba sau sinh nhật của Chaeyoung. Khóa học Quản trị kinh doanh ở Đại học T đã đi được hơn nửa chặng đường.

Trước đó cô đã mang tất cả hành lý tới ký túc xá, nhưng lại để quên cục sạc laptop trong phòng sách ở căn hộ.

Tối qua, sau khi dùng máy tính xong, Chaeyoung tìm nửa ngày mới nhớ ra mình để quên ở chung cư. Thế là nhân dịp cuối tuần, cô cùng Jennie về lấy.

Lúc đến dưới chung cư thì trời đã chập tối, các tầng trên chung cư đều đã lên đèn.

"Bà Park." Jennie đi sau lưng cô, nói khẽ: "Trước đó tôi đã liên lạc với Woosik, anh ta nói tuần trước ông Park đã đi Nhật công tác, mới về nước hai ngày nay. Cô và ông Park đã không liên lạc gần một tháng rồi, cô vẫn không có ý định... chủ động gọi điện cho ngài ấy sao?"

Chaeyoung hơi dừng bước.

Nếu Jennie không nói thì cô cũng không biết tuần trước anh đi Nhật.

Lâu nay cô đã quen có Jimin ở bên cạnh, mà thói quen là một thứ đáng sợ, đáng sợ đến nỗi cô tưởng rằng anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình.

Nhưng đến hôm nay cô mới biết được, nếu một ngày nào đó Jimin không cần cô nữa, hoặc anh lựa chọn biến mất khỏi cuộc đời cô, thì cô sẽ thật sự không tìm thấy anh. Chỗ đứng của người đàn ông đó quá cao, chỉ cần anh muốn, anh có thể ở bên cô rất gần, còn nếu anh không muốn, anh có thể bỏ đi thật xa.

Chaeyoung không nói gì, đi thẳng vào chung cư. Sau khi lên tầng của mình, bước ra khỏi thang máy, cô thình lình phát hiện cửa của căn hộ đang mở, ánh đèn ấm áp hắt ra từ khe cửa.

Jennie vui mừng, đang định nói có phải ông Park tới không. Kết quả, Chaeyoung vừa rồi còn giả vờ bình tĩnh đã mở cửa đi nhanh vào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net