Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đứng xếp hàng trước cửa quán rất dài, nhưng anh không hề sai người đi mua thay, hơn nữa cũng không bảo người chen ngang phía trước.

Khoảng bốn mươi phút trôi qua, rốt cuộc anh cũng mua được bánh trôi bốn vị mà Chaeyoung chỉ đích danh.

Nhìn thấy Jimin định đi, hai cô gái núp dưới tán cây vừa trồng cây si vừa nói: "Không ngờ Park Jimin lại kiên nhẫn xếp hàng mua loại đồ ăn vặt này. Mình và nam thần của mình cùng ăn một món ăn vặt đây này!"

"... Cậu vừa vừa thôi, không thấy anh ấy không chỉ mua một phần thôi sao? Chắc không phải bản thân anh ấy muốn ăn đâu."

"Hình như đúng là mua không ít! Loại đồ ngọt ngày chỉ có con gái thích, anh ấy mua cho ai?"

"Đường đường là Park Jimin mà lại cố ý tốn công tốn sức xếp hàng mua loại đồ ăn này, nhất định là mua cho phụ nữ! Cậu nói xem có phải Park tổng có người phụ nữ khác ở bên ngoài không?"

"Chắc không đâu... Cậu không nhớ tin tức về Kang Soojin sáng sớm nay à? Nghe nói tối hôm qua Kang Soojin ăn nói khó nghe trước mặt bà Park cho nên đắc tội với Park tổng. Lúc đó có nhiều người vây xem lắm! Những người đó đều nói tối hôm qua là lần đầu tiên họ tận mắt nhìn thấy Park tổng đấy. Không ngờ anh ấy lại cưng chiều vợ mình như vậy. Mình đoán bánh trôi này là mua cho vợ anh ấy. Rốt cuộc kiếp trước cô Cả nhà họ Rosie Park tích được bao nhiêu phúc đức đây..."

"Ồ? Không đúng, bạn thân của mình có quan hệ không tệ với cô Hai nhà họ Rosie Park, nghe cô ta nói quan hệ giữa chị cô ta và Park Jimin vẫn luôn là cưới mà không yêu, đoán không chừng sẽ mau chóng ly hôn thôi! Cô ta còn nói nhà họ Rosie Park vẫn luôn vì chuyện này mà phiền lòng, còn bảo chị cô ta không biết trân trọng người bên cạnh ~"

"Nghe nói thì có ích gì? Mắt thấy mới là thật! Cậu có số của nhị tiểu thư nhà họ Rosie Park không? Mau báo cho cô ta biết một tiếng đi, dù gì chúng ta cũng là người đầu tiên đưa tin! Nói không chừng còn có thể mượn cơ hội này để làm thân với cô ta. Sau này xem như chúng ta cũng có bạn bè trong giới quyền quý rồi!"

"Đúng đúng đúng, để mình tìm điện thoại..."

Tại nhà họ Rosie Park.

Park Seoyoung nằm trên giường lăn qua lăn lại. Mền gối trên giường bị cô ta ném đầy đất như để trút giận.

Bất chợt điện thoại vang lên, cô ta mất kiên nhẫn liếc mắt nhìn dãy số hiển thị, là một dãy số lạ. Cô ta nghi ngờ nhìn một lát rồi mới bắt máy.

Nghe nội dung trong điện thoại, mặt cô ta càng khó coi hơn, cuối cùng thẳng thừng cúp máy.

Park Jimin vậy mà lại hạ mình xếp hàng mua bánh trôi cho Park Chaeyoung?

Thậm chí anh còn không mượn người khác mà tự mình đi xếp hàng!

Bình thường ở công ty, Park Jimin bận đến nỗi dường như bất kỳ giây phút nào cũng rất quý giá. Thế mà anh lại tốn nhiều thời gian đứng xếp hàng mua bánh trôi như vậy!

Park Chaeoung trở nên nhõng nhẽo như vậy từ lúc nào thế, muốn ăn đồ ăn mà còn phải bảo Jimin đi mua cho, đúng là không biết xấu hổ!

Không được! Cô ta nhất định phải nói rõ ràng với Jimin!

Gần đây Park Chaeyoung thay đổi vô cùng bất thường, nhất định phải nói Jimin đề cao tinh thần cảnh giác mới được. Cô ta không thể tiếp tục để mặc như vậy, không thể để Park Chaeyoung hoàn toàn chiếm đoạt anh.

Park Seoyoung không cam lòng cầm điện thoại bấm số riêng của anh. Cô ta không tin điện thoại đó vẫn còn nằm trong tay Park Chaeyoung

"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Park Seoyoung cau mày, trong lòng có dự cảm không tốt. Cô ta vội bấm điện thoại gọi lại.

Gọi liên tục vài lần nhưng vẫn là giọng nữ lạnh lùng cứng nhắc lặp lại câu nói ấy! Giống như có một con rạch mà cô ta vĩnh viễn không thể nào vượt qua được!

Park Seoyoung vừa sốt ruột vừa giận dữ!

Cho dù bây giờ Jimin đang trên đường trở về Ngự Viên hay đang ở Ngự Viên thì tín hiệu điện thoại cũng sẽ không kém. Anh lại không tắt máy. Nhưng cô ta đã gọi liên tục vài lần mà vẫn là giọng nói nhắc nhở như vậy. Lý do chỉ có thể là số cô ta đã bị chặn!

"Bà chủ, chỉ ăn một bát ít như vậy có đủ no không?" Chị Trần thấy rõ ràng Chaeyoung ăn khỏe, nhưng lại chỉ ăn một bát nhỏ rồi bỏ xuống, nên không nhịn được mà dặn cô ăn nhiều một chút.

Chaeyoung còn chưa đáp thì Jimin đã trở về Ngự Viên.

Chị Trần thấy lúc anh vào cửa, trên tay anh còn xách theo túi đồ, lập tức nở nụ cười ra vẻ đã sáng tỏ.

Thảo nào lúc bà chủ vừa mới ăn cơm xong, ánh mắt thỉnh thoảng cứ liếc ra ngoài. Thì ra là ông Park đích thân đi mua đồ ăn vặt cho bà chủ.

Chị Trần nhanh chóng mang bát đi, dặn dò đôi câu lần nữa rồi mới bước nhanh ra khỏi phòng.

Chaeyoung ngồi ở mép giường. Cô nhìn Jimin sau khi vào cửa thì lấy bánh trôi mới mua đặt lên chiếc bàn ở cạnh mép giường, mở túi, tháo nắp hộp nhựa ra.

"Mua được thật sao? Anh xếp hàng lâu lắm phải không? Em cố ý chỉ ăn một ít bữa sáng để chừa bụng đây này". Vừa ngửi thấy mùi thơm, Chaeyoung đã đứng dậy tiến sát đến.

Mùi vị vừa thơm vừa thanh ngọt bay trong không khí. Đã mười năm rồi cô chưa nếm được mùi vị của bánh trôi, chỉ ngửi thôi đã thấy ngọt tận tim.

"Không lâu lắm. Em thích ăn đồ ăn vặt kiểu này lắm à?" Jimin không lấy thìa cho cô, mà chỉ giúp cô mở nắp rồi nhìn cô một cái.

Anh thấy dáng vẻ sáp đến gần như muốn ăn ngay của cô mà không khỏi cười khẽ.

"Nhà họ Rosie Park quản rất nghiêm, em không có nhiều cơ hội được ăn đồ ăn vặt loại này. Có hai lần tình cờ được ăn, đến giờ em vẫn nhớ mãi mùi vị ấy." Chaeyoung vừa nói xong lại ngửi một cái, giơ tay lên phía trên hộp, quạt quạt hương thơm về phía mũi mình.

"Coi chừng nóng, ngồi xuống trước đã." Jimin thản nhiên nói.

Chaeyoung nghe lời ngồi lại trên giường. Cô còn nghĩ rằng Jimin để cô chờ thức ăn nguội chút rồi mới ăn, không ngờ anh lại múc bánh trôi bốn vị vào cái bát đặt bên cạnh. Sau khi để nguội hai phút thì anh tiến lại gần, múc một thìa đút tới miệng cô.

"Ăn đi, hết nóng rồi."

Cô nhìn anh mà giật mình.

Nhưng cô chỉ nhìn trong chốc lát, sau đó há miệng nuốt bánh trôi trước ánh mắt của anh.

Thật ngọt, thật ấm, dường như trái tim cô cũng vì vị ngọt vị ấm này mà trào dâng vô số bong bóng màu hồng...

Cho đến khi anh lại đút một thìa tới nữa, cô nuốt xong, vội nói: "Tự em ăn được mà."

"Vết thương trên đầu vừa mới bớt sưng, không ngờ em chớp mắt một cái thì đã cảm mạo phát sốt thành bộ dạng này. Đồ nóng như vậy mà để em tự ăn, nếu như em lại vô ý làm bỏng tay mình thì anh e rằng phải sắp xếp bảo mẫu ở bên cạnh theo sát em hai mươi bốn giờ không chợp mắt, thì anh mới có thể miễn cưỡng yên tâm một chút." Anh nói xong, lại đút cho cô một thìa nữa.

Mỗi một thìa Jimin đút cho cô vừa có bánh vừa có nước, không khô cũng không quá ướt, nhiệt độ đều vừa phải, rất ngọt nhưng không ngấy.

"Bảo mẫu theo sát hai mươi bốn giờ không chợp mắt? Vậy đó là người máy hay là yêu quái không ngủ?" Chaeyoung cắn bánh trôi trong miệng: "Hơn nữa em đâu có không đáng tin như vậy? Ăn đồ ăn thôi mà, sao lại làm mình bị bỏng được."

Jimin khẽ cong môi, lại múc một thìa lên chặn miệng cô: "Em có quá nhiều lúc không đáng tin rồi."

Miệng Chaeyoung bị nhét đầy bánh trôi, nhất thời chẳng thể mở miệng oán giận được. Cô há miệng ú ớ, nhưng bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm nên đành im bặt.

"Ăn đi, đừng nói chuyện."

"... Anh cố ý...ưm..."

Bụng dạ người này quá đen tối, anh không muốn cô nói chuyện nên mới đút vào miệng cô nhiều như vậy. Cô vừa định mở miệng ra thì anh lại đút thêm một thìa.

Rốt cuộc anh mua cho cô mấy phần bánh trôi bốn vị vậy? Một bát chỉ có bốn cái bánh trôi, chẳng lẽ anh đặc biệt mua mười mấy bát để đút cô no căng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net