Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa qua buổi trưa, Chaeyoung được Jimin đốc thúc uống thuốc. Tuy cô không sốt nữa nhưng lại phải uống thêm một viên thuốc cảm.

Thuốc này khiến cô ngủ thẳng một giấc đến buổi chiều. Khi cô tỉnh lại đã gần chạng vạng.

Trong phòng yên lặng, Chaeyoung đứng dậy bước ra ngoài. Không nhìn thấy bóng dáng Jimin đâu, cô tưởng anh ở trong phòng sách nên quay vào tìm, nhưng vẫn không tìm thấy người.

"Bà chủ, cô tỉnh rồi." Người giúp việc nghe tiếng nên đi tới: "Cô đang tìm ông Park sao?"

Chaeyoung quay lại nhìn người giúp việc. Cô không chỉ không nhìn thấy Jimin, mà ngay cả chị Trần cũng không thấy đâu.

"Jimin đến công ty rồi à?"

Chẳng lẽ công ty tạm thời có chuyện gấp cần anh đến?

"Ông Park ở dưới lầu đón tiếp khách."

"Khách?"

Khoảng thời gian trước, ngoại trừ Park Seoyoung được đặc cách cho phép thường xuyên lui tới nơi này thì bình thường cũng chẳng có bạn bè thân thích nào sẽ đến.

Nửa năm nay, trưởng bối bên nhà họ Rosie Park và nhà họ Park cũng không hề lui tới. Nếu muốn gặp bọn họ, người trong nhà sẽ gọi họ về, chứ không đích thân đến Ngự Viên.

Cho nên đột nhiên khách ở đâu ra?

Nếu trong nhà có khách, Chaeyoung lại đang bị bệnh, dáng vẻ mặc đồ ngủ này của cô trông không thích hợp lắm. Thấy người giúp việc bận rộn quay người đi, cô quyết định trở về phòng thay quần áo, chỉnh trang bản thân để trạng thái tinh thần tốt hơn một chút rồi mới ra ngoài.

Vừa mới bước xuống cầu thang, còn chưa thấy rõ người đến là ai, cô đã nghe được tiếng phụ nữ: "Jimin, bây giờ cháu bận rộn nhiều việc lắm à? Gần đây rất hiếm khi cháu về nhà họ Park. Haiz, trong nhà còn nhiều chuyện chờ cháu tiếp quản, nhưng hết lần này đến lần khác, người trẻ tuổi như cháu lại cứ muốn ra riêng tự lập. Công ty của nhà họ Park bên Mỹ vẫn còn cần..."

Vì sự xuất hiện của Chaeyoung mà giọng nói kia chợt ngưng bặt. Giọng điệu tận tình khuyên bảo lập tức chuyển sang giễu cợt: "Cô Cả nhà họ Rosie Park tỉnh ngủ rồi sao? Quả nhiên là được nuông chiều từ bé đến lớn, bình thường không có việc gì làm, rảnh rỗi ở nhà thì thôi đi, vậy mà mỗi ngày cô đều thức dậy muộn như vậy. Đúng là thiên kim tiểu thư không biết đến nỗi khổ nhân gian!"

"Cô ấy bị bệnh, là cháu bảo cô ấy ăn xong uống thuốc, rồi ngủ đến giờ." Anh nhìn về phía Chaeyoung.

Chaeyoung nhận ra người đến là ai, liền bước tới chào hỏi: "Chào cô họ, thật ngại quá, người giúp việc cũng không báo cho cháu là cô đến."

Đây là Park Narae, cô họ của Jimin, là con gái của em trai Park lão gia, có thể xem như họ hàng xa. Nhưng quan hệ của họ hàng thuộc thế hệ của Park lão gia rất thân thiết, cho nên đám con cháu thuộc thế hệ sau cũng đều sống tại Hải Thành. Bọn họ thường hay gặp nhau trong các buổi tiệc họp mặt của nhà họ Park.

Park Narae làm như không nghe thấy câu nói của Chaeyoung, lạnh lùng liếc cô một cái.

"Cho dù là thiên kim bảo bối nhà nào, nếu đã vào nhà họ Park thì không thể xem đây như nhà mình được, chẳng có chút quy củ lễ phép nào cả. Jimin à, cái gì nên quản lý thì vẫn phải quản lý, không thể dung túng như vậy được."

Vẻ mặt Jimin xa cách lãnh đạm: "Đây là Ngự Viên, không phải nhà họ Park. Cô ấy không cần tuân thủ quy củ gì cả."

"Vậy thì không được. Tuy rằng bây giờ không phải là xưa kia, nhưng nếu con dâu nhà họ Park mà không hiểu chuyện, lại còn luôn biếng nhác như vậy thì quả thật khó coi!"

Park Jimin lạnh lùng cười khẽ một tiếng, không thèm để tâm đến lời nói đầy ác ý của bà ta. Thấy Chaeyoung đứng đó không nhúc nhích, anh thản nhiên nói: "Đứng mệt không? Đến đây ngồi đi."

Chaeyoung bật cười. Ngay trước mặt Park Narae, cô ngoan ngoãn bước đến ngồi bên cạnh anh.

Thấy bọn họ ngồi gần như vậy, vẻ mặt bà ta bất chợt có vài phần khó coi.

Cô con gái Park Minhye đang ngồi bên cạnh Park Narae vẫn luôn theo dõi mọi chuyện, vẻ mặt thoạt nhìn không mấy vui vẻ.

Chị Trần bê ra một bình trà ngon lúc trước mang từ nhà họ Park về. Dưới sự ra hiệu của Park Jimin, chị lại lấy thêm bình nước ấm đặt lên bàn trà.

"Khỏe hơn chút nào chưa?" Jimin rót ly nước ấm cho Chaeyoung. Bây giờ cô đang bị cảm, không thể uống trà.

"Cả ngày không ăn thì ngủ, bây giờ đã khỏe hơn nhiều rồi." Chaeyoung ngồi bên cạnh anh cười, làm như không nhìn thấy sắc mặt càng lúc càng khó coi của hai mẹ con nhà kia.

"Cô cũng biết mình không ăn thì ngủ hả? Hết ăn lại nằm thì còn ra thể thống gì! Jimin với cô kết hôn đã hơn nửa năm, đến bây giờ vẫn chưa thấy cô về nhà họ Park. Ai không biết còn nghĩ rằng Jimin chúng tôi còn độc thân đấy." Park Narae bị ngó lơ hết nửa ngày, ngồi đó trợn trắng mắt: "Cô Park thật là nhõng nhẽo đủ chuyện, bị bệnh chút xíu thôi mà cũng khiến Jimin bỏ mặc công ty, ở nhà chăm sóc bên cạnh cô."

Chaeyoung nhìn sang bà ta: "Cô họ, còn hơn một tuần lễ nữa mới đến đại thọ tám mươi tuổi của ông nội. Cháu đang chuẩn bị chờ đại thọ của ông nội rồi về thăm ông luôn."

"Nếu đại thọ của ông cụ Park mà cô cũng không về thì e rằng sau này cô không cần vào cửa nhà họ Park nữa!" Park Narae cười khẩy.

Mặt Chaeyoung không biến sắc, cô nhướng đôi mày xinh đẹp lên, ngữ điệu ngạo mạn: "Bình thường ông nội đã đủ bận rộn rồi. Cháu ít khi trở về chẳng phải là để ông nội có thêm thời gian yên tĩnh hay sao?"

Gương mặt Park Narae cứng đờ, ánh mắt tràn đầy bất mãn.

Ý tứ trong câu nói của Chaeyoung chính là những người họ hàng thân thích bắn đại bác cũng không tới như bọn họ, vì ôm bắp đùi nhà họ Park mà cả ngày réo ông ới ông ời để tranh thủ tình cảm, làm hại ông cụ Park ngày thường không có cả chút thời gian yên tĩnh?

"Hứ! Đúng là cô nên trở về ít thôi, tránh để nhà họ Park phải xem chừng sắc mặt của cô!" Vẻ mặt của Park Narae thật khó chịu, giọng điệu cũng đay nghiến hơn: "Không biết Jimin trúng bùa gì mà lại xem trọng cô nữa!"

Bởi vì giọng điệu và thái độ của Park Narae, bà ta cứ mở miệng ra là chất vấn Chaeyoung mà Jimin cau mày.

Giọng nói của Park Narae lại tiếp tục nâng cao thêm vài đề-xi-mét: "Ban đầu cô không biết điều, đã kết hôn rồi mà mặt mày vẫn nhăn nhó. Từ lúc kết hôn đến bây giờ mà trong bụng vẫn chưa có tin tức gì. Tôi thấy cô vốn chưa từng muốn sống an phận mà! Vậy cô còn chiếm cái danh phận bà Park để làm gì? Mau ly hôn cho rồi, trả lại tự do cho Jimin nhà chúng tôi! Con gái tốt muốn gả cho nó còn nhiều lắm, rất nhiều! Hải Thành rộng lớn như vậy, thiên kim nổi tiếng xinh đẹp xứng với Jimin cũng phải trên cả chục nghìn người!"

Park Jimin chợt lên tiếng, ngữ điệu lạnh lùng: "Chị Trần, tiễn khách."

Nhận thấy sự giận dữ trong giọng nói lạnh lùng của anh, Chaeyoung không hề lên tiếng. Cô chủ động đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, khẽ đè lòng bàn tay anh xuống, tỏ ý mình không để tâm đến những lời này.

Park Narae vốn không có ý định bỏ đi, nên ngồi ở trên ghế sofa không chịu đứng dậy: "Jimin, cô nói còn chưa hết đâu! Hôm nay cô cố ý đến Park thị một chuyến, kết quả bọn họ bảo hôm nay cháu không đến công ty! Nếu cháu nhất quyết muốn tự lập thì đương nhiên chuyện của công ty quan trọng hơn. Ấy vậy mà cháu lại ở nhà chăm sóc Park Chaeyoung!"

"Cái gì nặng cái gì nhẹ cháu tự có chừng mực, không cần cô họ nhọc lòng. "Ánh mắt anh vẫn lãnh đạm như cũ, vẻ khách khí ban đầu cũng đã không còn.

"Cô vốn là bậc trưởng bối, cũng không muốn ngồi ở đây nói lời khó nghe như vậy, nhưng không phải cô ta chỉ là cảm mạo phát sốt thôi sao? Đâu phải là bệnh nghiêm trọng gì mà cháu phải cố ý ở bên cạnh chăm sóc cô ta? Cô thấy tình cảm cô ta đối với cháu tuyệt đối không được như sự quan tâm của cháu đối với cô ta đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net