Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung vọt đến giường, cầm điện thoại bắt máy.

"Không ngủ được à?" Giọng nói trầm bổng quyến rũ của Jimin phát ra từ điện thoại.

Chaeyoung vừa nghe được giọng anh thì cả người liền mềm oặt nằm rạp xuống giường, tay bóp chặt cái gối: "Anh đọc tin nhắn em gửi rồi hả?"

"Ừ."

"Cũng đã tới giờ rồi, anh trở về Ngự Viên chưa?"

"Chưa, các đối tác nước ngoài tạm thời đưa ra một số tình huống, mới vừa họp xong." Jimin trầm giọng.

"Vậy anh mau về nhà nghỉ ngơi sớm đi. Em không ở nhà là anh lại bắt đầu thức khuya làm việc phải không?" Chaeyoung không nhịn được mà thì thầm: "Em nên ở bên cạnh canh chừng anh mỗi ngày mới đúng, đêm đến sẽ cởi quần áo của anh rồi đè anh xuống giường, để anh không đi đâu được cả, đừng nói là làm việc, ngay cả phòng sách cũng không được vào!"

Trong chớp mắt, đầu dây bên kia chìm vào im lặng, sau đó tiếng cười trầm thấp vang lên, "Em định khi nào sẽ cởi quần áo của anh?"

"Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy! Làm vậy là để anh ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi sớm một chút!"

Jimin lại cười: "Nhưng anh càng mong chờ được em tự tay cởi đồ rồi ngủ tiếp hơn."

"..."

Chaeyoung vùi mặt vào gối ôm, nghe thấy tiếng động ở đầu dây bên kia thì thầm than. Rõ ràng là cô chủ động trêu anh, sao vừa đảo mắt đã giống như bị anh trêu ngược lại vậy.

Hình như anh đã ra khỏi công ty, cô loáng thoáng nghe được âm thanh trống trải ở bên kia. Có lẽ là anh đang ở ga-ra tầng hầm.

Chaeyoung không nỡ cúp điện thoại, nhưng cũng không muốn quấy rầy anh lái xe. Cô nằm lì trên giường, nheo mắt nói: "Anh đeo tai nghe lái xe đi, không cần phải nói chuyện với em. Anh lái xe trong đêm nhất định phải chú ý an toàn."

"Buồn ngủ rồi hả?" Anh hỏi.

"Không, không ngủ được. Có thể là lâu quá em không về nhà họ Chae, cho nên tự nhiên mất ngủ." Chaeyoung vẫn nằm trên giường, uể oải nói: "Lạ thật đấy, rõ ràng giường trong nhà với giường ở Ngự Viên chẳng khác gì nhau, nhưng sao em nằm ở đây lại không ngủ được nhỉ?"

"Có lẽ là vì... trên giường thiếu anh."

Chaeyoung cười, vươn tay kéo con gấu bông to màu trắng mà cô thường ôm vào lòng, im lặng một lúc.

Yên lặng hồi lâu như thế, không biết có phải anh đã sắp về đến Ngự Viên rồi không, nhưng hai người đều không cúp điện thoại.

Cô lười biếng nói: "Haiz, xem ra tối nay chỉ có thể để ngài Gấu ôm em ngủ rồi."

Jimin hỏi ngay: "Ngài Gấu nào?"

"Thì là... ngoài chồng hợp pháp là anh ra thì người duy nhất có tư cách leo lên giường em chính là... ngài Gấu." Chaeyoung vừa nói vừa nhéo con gấu bông to màu trắng trong lòng, sau đó lại nhìn vào mắt nó, cười nói: "Được rồi, anh lái xe đi, em không nói với anh nữa, mai gặp."

Nói xong, Chaeyoung định cúp máy.

Nhưng hiện giờ quả là cô không nỡ, bèn nghĩ, hay là để anh cúp trước rồi mình cúp sau. Thế nên cô lại lặng lẽ áp điện thoại lên tai.

Nhưng nghe cả buổi, hình như Jimin cũng không cúp máy.

Chẳng lẽ là anh đang chờ cô cúp trước?

Chaeyoung cười một tiếng, đang định lấy điện thoại ra khỏi tai thì chợt nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của anh: "Ra mở cửa đi."

"..."

"..."

"..."

"!!!"

Chaeyoung ngây người hồi lâu mới bật dậy từ trên giường, xoay người vọt tới cửa sổ nhìn ra ngoài.

Cô nhìn thấy đèn xe màu trắng lóe lên ngoài cửa sắt chạm trổ ở sân trước nhà họ Chae. Trong đêm tối lờ mờ, cô vẫn có thể nhận ra chiếc xe kia là xe của Jimin.

Chaeyoung ngạc nhiên: "Chiếc xe kia là... là anh hả? Anh... Anh đã đến rồi?"

"Bà Park à, quần áo của anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, hoan nghênh em cởi bất cứ lúc nào."

Giọng nói bình thản của Jimin xen lẫn ý cười khó hiểu. Lúc Chaeyoung vẫn còn chưa định thần thì anh đã cúp điện thoại.

Chaeyoung ngây người.

Cho nên đó là lý do thật sự khiến Jimin tới đây?

Tập đoàn Park thị cách nhà họ Chae cũng không tính là xa, nhưng sao anh lại tới nhanh như vậy?

Anh... anh, anh thế mà tối nay đã tới thẳng đây?

***

Trước sân nhà họ Chae, quản gia và người giúp việc vừa thấy xe của Jimin đã vội vàng ra mở cửa nghênh đón.

Giờ này người trong nhà đều vẫn chưa ngủ, Park Hyun Sik nghe tin liền đi xuống nhà. Ngay cả Lim So Hee và Park Seoyoung cũng kích động vì nghe tin Park Jimin đến nhà họ Chae.

Chỉ có Chaeyoung là nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tối đen hồi lâu, cuối cùng mới tạm thời phản ứng kịp, vội vàng xoay người chạy ra ngoài.

"Anh Jimin!" Park Seoyoung vừa mới tắm xong, chỉ mặc mỗi cái váy ngủ hai dây mỏng tang màu hồng chạy ra nghênh đón: "Anh đến nhà sao không báo trước một tiếng?"

Sau khi Jimin vào nhà, Park Seoyoung liền đứng ngay trước mặt anh, cản trở tầm mắt của anh nhìn về phía những người khác.

Jimin lạnh lùng nhìn cô ta một cái, không đểý tới, rồi chuyển tầm mắt về phía Park Hyun Sik đang đi tới. Anh khách sáo chào ông: "Chào ba."

"Sao con lại tới đây giờ này?" Rõ ràng Park Hyun Sik cũng không ngờ Jimin lại đến nhà họ Chae muộn như vậy: "Con chưa về Ngự Viên à? Từ công ty tới thẳng đây luôn hả?"

Jimin đi thẳng vào nhà, ánh mắt thâm trầm tĩnh lặng: "Công ty cách nơi này không xa, Chaeyoung ở đây nên con tiện đường ghé qua."

"Ôi, Chaengie mới về nhà họ Chae một đêm thôi mà Park tổng con đã không nỡ rồi à?" Giọng điệu của Lim So Hee hơi quái gở.

Thật sự không hiểu nổi rốt cuộc con bé Chaeyoung kia lấy may mắn ở đâu ra. Không chỉ thuận lợi cưới được một người như Jimin, mà còn được anh quan tâm như thế. Hơn nửa năm cứ ầm ĩ sống chết đòi ly hôn, thế mà bây giờ vẫn còn là vợ của Park Jimin.

Chaeyoung vừa xuống nhà đã nghe thấy giọng điệu không mấy thiện cảm của Lim So Hee. Quả nhiên người đàn bà này ở trước mặt cô là một bộ mặt, nhân lúc cô không ởđây lại là một bộ mặt khác.

"Nếu con đã tới rồi thì ngủ lại đây đi. Chị Cầm, lên gọi Chaeyoung xuống đây." Lúc này, tâm trạng của Park Hyun Sik không tệ, con gái con rể đều có mặt đủ cả, thật là hiếm thấy.

Dì Cầm gật đầu, kết quả vừa định quay người lên lầu thì thấy Chaeyoung đã xuống tới nơi.

"Cô Cả, ông Park tới ạ." Dì Cầm cười tủm tỉm nhìn cô.

"Cháu biết. Vừa rồi chúng cháu vừa nói chuyện điện thoại mà."

Chaeyoung chẳng hề giấu giếm, đi thẳng xuống nhà. Thứ đập vào mắt cô đầu tiên chính là áo khoác màu đen mà Jimin khoác bên ngoài bộ âu phục được thiết kế rất vừa vặn.

Sao người đàn ông này... lại có thể đẹp trai vậy chứ...

Khoác đại một chiếc áo khoác cũng có thể đẹp đến thế.

Còn chưa bắt kịp ánh mắt của anh thì cô đã nghe được giọng nói của của Park Seoyoung cố ý xen vào: "Anh Jimin, tối nay bên ngoài lạnh lắm hả? Đã vào thu nhiều ngày rồi, hai ngày trước chị em không lây cảm cho anh chứ? Anh đừng chỉ lo làm việc thôi, cũng phải chăm sóc tốt cho mình nhé!"

Anh lạnh nhạt "ừ" một tiếng, từ đầu đến cuối đều không nhìn Park Seoyoung. Thay vào đó, tầm mắt anh xuyên qua cô ta nhìn thẳng về phía Chaeyoung.

Anh vẫn đứng đó, bình thản nhìn cô. Tất cả ánh nhìn chỉ tập trung vào mỗi mình cô.

Mọi người đều nhận ra được, sau khi vào nhà, Jimin luôn lạnh lùng khó gần. Chỉ khi nhìn thấy Chaeyoung thì anh mới có chút giống người bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net