Chương 3: Ngủ đã ngủ rồi, em còn có thể giở trò gì!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung ngước mắt lên hỏi anh, "Buổi tối anh có về Ngự Viên ăn cơm không?"

Mặc Cảnh Thâm im lặng nới lỏng cổ áo sơ mi...

"Em đã học chị Trần làm mấy món ăn."

Jimin nghe vậy thì nhìn cô: "Em? Nấu ăn?"

Câu nói này cứ như thể Chaeyoung thật sự là thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước vậy!

Mặc dù cô đã từng là người như thế thật...

Khụ, nhưng giờ đã không như thế nữa!

"Ừ, anh có muốn về nếm thử không?" Chaeyoung mỉm cười nhìn anh.

Park Jimin vẫn cười lạnh, "Chuốc thuốc không thành, định đổi thành hạ độc?"

"..."

Đúng là trước giờ cô có quá nhiều vết đen, nhưng cùng lắm chuốc thuốc cũng chỉ là chuyện tối qua mà thôi.

Trước kia... Chaeyoung ngẫm lại, cảm thấy khi đó mình quá tùy hứng. Mọi chuyện trong quá khứ hiện rõ mồn một trước mắt cô, thật sự là quá hoang đường.

Cô ngẩng lên nhìn anh, ánh đèn rọi xuống cần cổ cô, không biết cố ý hay vô tình, dấu vết ái muội ở xương quai xanh thoáng rơi vào mắt anh.

"Sau khi bị chuốc thuốc mà anh vẫn có thể giày vò em cả một đêm. Nếu em muốn hạ độc, người chết đầu tiên có khi lại là em!" Cô thản nhiên đáp, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Jimin trầm lắng nhìn cô.

Đúng là đêm qua anh không hề nể tình. Sáng nay thấy cô thê thảm nằm trong chăn, khắp người đều là dấu vết bị anh giày vò. Anh không muốn thấy cô vừa tỉnh dậy đã ầm ĩ đòi ly hôn nên đi thẳng đến công ty, nhưng lại không ngờ cô lại chủ động tìm đến.

"Sau đêm qua, nếu em hận tôi, muốn chết chung với tôi cũng không phải là chuyện không thể." Park Jimin lạnh nhạt nói.

"... Cùng chết chung? Nếu vậy em chẳng thà đeo bom hẹn giờ tới tìm anh! Thế không phải nhanh gọn hơn sao?"

Park Jimin không để ý tới cô nữa.

Chaeyoung đứng rất lâu trong phòng, nhìn anh chằm chằm. Mặc cho Jimin tập trung làm việc, xem cô như không khí, cô vẫn đứng đó, nhìn anh chăm chú.

Park Jimin đưa tay day mi tâm: " Rốt cuộc em muốn gì ? "

"Em muốn ăn cơm với anh." Cô đáp, đơn giản mà thẳng thắn.

Jimin nhíu mày: "Vì ly hôn, em đã giở đủ trò, giờ em lại muốn diễn gì nữa đây?"

Người đàn ông này mềm không muốn, muốn ăn cứng sao?

Cô dứt khoát đi tới, nhoài người lên bàn, nhìn dáng vẻ làm việc của anh ở khoảng cách gần.

Đàn ông hấp dẫn nhất là lúc nghiêm túc làm việc, cô muốn nói ông xã nhà cô là anh không lúc nào không mê người. Rốt cuộc trước đây, đầu cô có sợi dây nào nối sai chỗ mà cứ loạn lên đòi ly hôn?

Park Jimin mở trang tài liệu trước mặt, Chaeyoung đưa tay che lại. Lúc nãy cô liếc thấy anh đang xem số liệu báo cáo quý của công ty, dù bị cô làm phiền thì cũng không quá bị ảnh hưởng.

"Bỏ tay ra." Anh không thể làm lơ.

Cô ghé mặt lại gần cười khanh khách nói: "Anh nói đi, anh có về hay không?"

Đúng là Park Chaeyoung có gương mặt có thể hút hồn người khác. Lúc này cô nở nụ cười càng giống thiếu nữ mười mấy tuổi làm người ta xốn xang.

Anh hờ hững nói: "Tôi còn phải làm việc."

Cô không dao động, chớp mắt, "Em có thể chờ anh làm xong rồi cùng về Ngự Viên."

"Buổi tối công ty còn có cuộc họp video, em về trước đi." Anh hơi rũ mắt, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước.

"Không sao, em chờ anh!"

Anh đột nhiên gấp tài liệu, lạnh lùng nhìn cô: "Em lại muốn giở trò gì đây?"

Chaeyoung vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn cố ý lườm anh một cái: "Ngủ cũng đã ngủ rồi, em còn có thể giở trò gì?"

"..." Jimin rất muốn ném cô ra ngoài.

-----

Nói phải họp hội nghị qua video là thật, Jimin không dành cho cô chút thời gian dư thừa nào.

Hai tiếng trôi qua, anh vẫn chưa về.

Chaeyoung đang nằm ngủ trên sofa, bỗng nhiên bừng tỉnh.

Có khi nào anh bỏ mặc cô ? Để cô ngủ một đêm ở văn phòng không?

Dù sao trước kia cô thật sự đã quá đáng, giờ bị anh ngó lơ cũng không phải là chuyện không thể...

Nghĩ tới nghĩ lui, Cô đứng dậy mở một cánh cửa khác trong phòng làm việc của Tổng giám đốc. Bên trong là phòng nghỉ của Jimin.

Trong này có phòng tắm, có giường, còn có ít đồ dùng cá nhân.

Cô đã quen tắm rửa trước 10 giờ tối. Ba tháng bị giam ở kiếp trước kia, một tháng chỉ được tắm một lần khiến cô luôn cảm thấy trên người như có kiến gián đang bò. Nên giờ đây cô càng thêm mẫn cảm, một tí mồ hôi cũng không chịu đựng được.

Hay là nhân lúc trước khi Jimin chưa về, cô có nên đi tắm một cái không?

Cô đi vào trong. Vì không mang theo quần áo tắm rửa nên cô tìm chiếc sơ mi nam màu trắng trong tủ rồi mang vào phòng tắm.

Hơn mười phút sau, Park Jimin họp xong trở về thì không thấy bóng dáng Chaeyoung đâu.

Văn phòng yên tĩnh, chỉ còn mùi hương thoang thoảng của cô.

Jimin nhìn văn phòng vắng vẻ, đứng lặng hồi lâu. Anh đang định cầm áo vest trên lưng ghế thì nghe thấy tiếng động trong phòng nghỉ.

Cô ấy chưa đi sao?

Chaeyoung tắm xong, mặc sơ mi của Jimin ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa lau mái tóc dài còn nhỏ nước.

Tiếng mở cửa vang lên, cô vô thức ngẩng đầu, giật mình nhìn Jimin đang đứng ở cửa.

Động tác lau tóc liền khựng lại...

Dĩ nhiên anh không ngờ sẽ nhìn thấy một màn này. Cô tắm ở chỗ anh, thậm chí còn mặc áo sơ mi của anh đứng dưới ánh đèn mờ, ánh mắt phủ tầng hơi nước mờ ảo.

Áo sơ mi của anh rất rộng, cổ áo thi thoảng trượt xuống vai, để lộ da thịt trắng như tuyết.

Dưới ánh mắt của Jimin, người Chaeyoung thoáng nóng ran. Cô vội vàng khép chân, gương mặt đỏ bừng vì dưới áo sơ mi không có gì che đậy.

"Em cứ nghĩ tối nay anh sẽ không quay lại, bỏ mặc em ở đây..." Cô buông khăn, giải thích vì sao mình không mời mà tự vào phòng nghỉ của anh.

Anh rời mắt: "Mặc quần áo của em vào!"

"Em không mang đồ để thay, nhưng lúc nãy em đã gọi về Ngự Viên, chắc sắp có người mang tới." Cô vừa nói vừa đi về phía anh: "Bây giờ anh hết bận chưa? Có thể cùng em về Ngự Viên rồi chứ?"

Jimin yên lặng nhìn người phụ nữ liều lĩnh dám mặc đồ như vậy đứng trước mặt anh.

"Bây giờ là mấy giờ? Chắc cũng khuya rồi." Chaeyoung vừa lẩm bẩm vừa ôm lấy cánh tay anh, nhân tiện nhìn chiếc đồng hồ nam Patek Philippe của anh. Đồng hồ đã chỉ 10 giờ tối.

Kiểu dáng đồng hồ rất đẹp, thật hợp với khí chất lạnh lùng cao quý của anh. Người đàn ông ưu tú như thế nhìn trúng cô ở điểm nào nhỉ?

Cô đang định buông tay thì bất chợt cảm thấy cổ tay bị siết chặt. Park Jimin ép cô vào vách tường bên cạnh, giam cô bằng cơ thể anh.

"Park Chaeyoung, em có ý gì?" Mắt anh đen thẫm, giọng nói trầm lạnh khàn khàn ẩn chứa nguy hiểm.

Cô nhìn anh một lúc lâu rồi mới lên tiếng, giọng điệu thong thả kiên định, "Bắt đầu từ đêm qua, em muốn nghiêm túc cân nhắc quan hệ giữa chúng ta..."

Jimin lãnh đạm nhìn cô: "Đột nhiên hiểu chuyện như vậy? Cái giá là gì? Ly hôn ư?"

Kiếp trước vì chuyện ly hôn mà cô bị hại thê thảm, mắt Chaeyoung đột nhiên sáng ngời nghênh đón ánh mắt của anh.

Cô cắn nhẹ môi, bỗng duỗi tay kéo mạnh cổ anh xuống, ngẩng đầu, hôn lên đôi môi mỏng lạnh của anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net