Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao đột nhiên anh lại tới đây? Làm em hết hồn!" Chaeyoung đi lên phía trước, vòng qua người Park Seoyoung tiến đến cạnh anh.

Jimin thuận tay nắm lấy tay cô, sau đó cúi xuống nhìn cô: "Sao tay em lạnh thế này?"

"Ừ, đêm nay hơi lạnh. Lúc nãy quên mở điều hòa trong phòng, vừa khéo, anh đã đến rồi thì có thể ủ ấm tay cho em." Chaeyoung vừa nói vừa híp mắt cười, trong chớp mắt giống như cô vợ nhỏ được anh nuông chiều vậy.

"Anh Jimin, tối nay anh..." Park Seoyoung hưng phấn vì Mặc Cảnh Thâm đến nhà. Mặc kệ bọn họ phớt lờ mình ra sao, cô ta cũng vẫn muốn nói chuyện với anh.

Park Hyun Sik chợt ho một tiếng, hắng giọng, sắc mặt khó coi nói: "Seoyoung, nhìn xem con ăn mặc kiểu gì thế kia? Jimin là anh rể của con, sao con mặc đồ mỏng vậy đã chạy xuống rồi?!"

Lúc này mọi người mới để ý đến bộ váy ngủ mà Park Seoyoung đang mặc, hoàn toàn là kiểu đồ ngủ gợi tình.

Bộ váy vừa mỏng lại ngắn, hở một khoảng lớn xương quai xanh, ngay cả ngực của cô ta cũng như ẩn như hiện.

Gấu váy chỉ có thể miễn cưỡng che khuất nửa bắp đùi, ngắn đến mức không thể nào ngắn hơn.

Sự chú ý đổ dồn vào Jimin vừa rồi lúc này đột nhiên chuyển sang Park Seoyoung. Mặt của Park Hyun Sik đã đen như đáy nồi.

"Ba, lúc nãy con chuẩn bị đi ngủ, nghe nói anh Jimin tới liền chạy ra luôn..."

Park Seoyoung đang giải thích thì đột nhiên bị ném lên đầu một chiếc áo khoác mỏng.

Cô ta kéo chiếc áo trên đầu xuống, bỗng lia mắt nhìn sang Park Chaeyoung, nhận ra chiếc áo khoác này là áo khoác mà lúc xuống nhà Chaeyoung đã mặc.

"Mặc vào đi, em không sợ lạnh nhưng bọn chị nhìn thôi cũng thấy lạnh." Chaeyoung bình thản nói.

"Cảm ơn chị..."

Trong lúc nhất thời, Park Seoyoung không tìm được chủ đề khác để tiếp tục, chỉ đành lén liếc sang Jimin. Từ đầu đến cuối anh chẳng hề nhìn mình, đừng nói là chân, ngay cả bả vai cũng không chạm mắt tới.

"Ôi chao, lạnh quá." Chaeyoung bỗng rùng mình một cái: "Không ngờ cởi áo khoác ra lại lạnh như vậy. Ba, đã không còn sớm nữa, mọi người mau về phòng ngủ đi, con và Jimin cũng về phòng đây!"

"Anh rể mới đến mà chị đã muốn dẫn anh ấy về phòng rồi à?" Park Seoyoung lẩm bẩm.

Park Hyun Sik lườm Seoyoung: "Sao con nói nhiều vậy? Mau về phòng mặc thêm đồ đi!"

Thấy mọi người đều đứng đây, dì Cầm chủ động nói: "Hay là tôi vào bếp nấu mấy món ăn khuya nhé? Gần đây đúng là lạnh thật, ăn chút đồ ấm rồi ngủ tiếp cũng tốt."

"Đúng đúng đúng, dì Cầm, dì mau đi nấu đi..." Park Seoyoung quay đầu lại, giơ tay tán thành.

"Mọi người ăn đi, tối nay con ăn nhiều rồi, bây giờ không thấy đói. Jimin cũng bận rộn ở công ty cả ngày, không ăn khuya với mọi người muộn vậy đâu." Chaeyoung bình tĩnh khoác tay Jimin, dứt khoát không cho Park Seoyoung có cơ hội tới gần.

"Được rồi, tất cả về phòng nghỉ ngơi hết đi. Không cần nấu nữa đâu chị Cầm." Park Hyun Sik nghiêm nghị lên tiếng.

Dì Cầm nghe xong liền dừng bước chân đang định đi vào phòng bếp.

Vất vả lắm Park Seoyoung mới chờ được Jimin tới nhà, cô ta muốn tìm cơ hội nói chuyện với anh vài câu.

Nhưng bây giờ, đừng nói là nói chuyện riêng với anh, mà ngay cả ngồi chung với mọi người để có cơ hội ngắm anh một chút cô ta cũng không có.

Đôi mắt của Chaeyoung lóe lên tia sáng nhàn nhạt như có như không nhìn cô ta.

Cô ta ăn mặc thế kia chạy xuống nhà, với tính tình bảo thủ của ba thì không thể nào không tức giận.

Em gái ngoan yêu dấu à, em đúng là vì lợi trước mắt mà quá gấp gáp rồi đấy.

Thế này là dễ bại lộ lắm nhé!

Park Seoyoung không cam lòng mà ngoảnh lại, chỉ thấy Park Chaeyoung và Jimin đang nhỏ giọng nói chuyện. Trước mặt nhiều thành viên trong gia đình thế kia mà hai người lại thì thầm với nhau, thật không biết xấu hổ!

Bình thường Jimin cao cao tại thượng như thế, vậy mà lại nuông chiều Park Chaeyoung thế này. Park Seoyoung càng nhìn càng nổi nóng.

Nhưng bây giờ cô ta không thể lên tiếng cũng chẳng thể làm gì.

Trước đây, Park Chaeyoung về nhà là gây ầm ĩ với ba. Ba luôn lấy sự ngoan ngoãn và vâng lời của mình để so sánh với Park Chaeyoung bốc đồng và không hiểu chuyện. Sau đó chị ta đều sẽ tức điên lên đạp cửa bỏ đi, hoàn toàn không nể mặt bất cứ người nào trong nhà họ Chae. Lần nào ba cũng tức giận đến nỗi chỉ muốn đuổi luôn Park Chaeyoung ra khỏi nhà.

Nhưng bây giờ thì sao, chẳng lẽ phong thủy đổi dời?

Chị ta trở thành tri kỷ, còn mình thì cùng lắm cũng chỉ mặc váy ngủ xuống nhà gặp Jimin mà thôi, thế nhưng lại bị dạy dỗ một trận trước mặt nhiều người thế này.

Rốt cuộc Park Chaeyoung này là được cao nhân nào chỉ bảo chứ?

Rõ ràng mọi người đều thấy được tính tình kiêu căng tự mãn của Park Chaeyoung, nhưng sao lại không ghét chị ta?

Lim So Hee thấy Chaeyoung và Jimin đã lên lầu thì bỗng dưng mở miệng nói nhỏ: "Con bé Chaengie này sao lại không hiểu chuyện vậy chứ? Hơn nửa đêm Jimin đến nhà họ Chae, dù sao cũng phải để cho nó chút thời gian trò chuyện với trưởng bối và tâm sự chút chuyện thường ngày. Thế mà nó lại không hiểu chuyện, kéo luôn cả Jimin theo nó, đúng là không xem người lớn ra gì."

"Dì Lim nói rất đúng. Ba, ý của con là cảm thấy chị có hơi quá đáng..." Park Seoyoung nhỏ giọng lẩm bẩm.

Park Hyun Sik nghiêm nghị nhìn bọn họ: "Hai người có thôi đi không? Sao không nhìn xem bây giờ là mấy giờ? Nhất định phải nói chuyện giữa đêm khuya thế này sao?"

Lim So Hee thấy ông nổi giận thì sắc mặt lập tức dịu xuống, không nói thêm gì nữa.

Con quỷ Chaeyoung này hình như càng ngày càng khó đối phó. Park Hyun Sik lại bênh vực nó, bà ta vẫn nên tạm thời bớt nói thì hơn.

"Ba..."

"Con câm miệng! Về phòng đi!" Park Hyun Sik lia mắt nhìn sang, nghiêm khắc trừng Park Seoyoung.

Park Seoyoung vừa mới khống chế cảm xúc, bị ba quát một tiếng thì lập tức nơm nớp lo sợ không dám nói nữa, nhưng vẫn hơi uất ức. Cô ta lại ngước mắt nhìn lên lầu, không cam lòng âm thầm cắn môi, rồi nổi giận đùng đùng quay người đi về phòng mình.

***

Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, đèn trong phòng ngủ tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

"Sao bỗng nhiên anh lại tới đây vậy? Cũng không nói trước một tiếng."

Chaeyoung quay lại trừng mắt nhìn kẻ đầu têu mới vừa làm mọi người trong nhà rối loạn cả lên kia.

"Chẳng phải em nói nhớ anh sao?" Trong khoảnh khắc cô quay đầu lại Jimin bỗng nhiên cúi xuống. Chaeyoung hơi khựng người, nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc trước mắt.

Khoảng cách giữa hai người chưa đến 0,5cm. Bất chợt gần gũi thế này, hơi thở nam tính phả vào mặt khiến tim cô đập thình thịch.

Ý thức được nơi này là nhà họ Chae, cho dù đóng cửa, Chaeyoung vẫn vô thức đẩy anh ra.

Kết quả, vẫn chưa kịp đẩy thì cơ thể đã bị một cánh tay mạnh mẽ giam cầm. Sau đó cô liền bị đưa tới bên giường.

Jimin bế cô lên đùi mình, vòng tay ôm lấy eo cô: "Chẳng phải lúc nãy trong điện thoại còn luôn miệng nói muốn cởi quần áo anh sao? Bây giờ anh ở trước mặt em rồi đây, thế nào, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được hả?"

Chaeyoung đẩy tay anh ra. Chẳng biết sự can đảm dám trêu chọc anh khi anh không có mặt vừa rồi đã chạy đến nơi nào trên đảo Java rồi. Đẩy cả buổi mà anh vẫn không nhúc nhích, cô đành phải vỗ vào tay anh, như giận như không mà quay lại nhìn, "Ai bảo anh tới đột ngột vậy chứ? Chẳng cho em chuẩn bị tâm lý chút nào cả."

Anh thấp giọng cười bên tai cô: "Em xác định không chào đón anh? Vậy bây giờ anh về, để em ôm ngài Gấu mất ngủ đến sáng nhé?"

Jimin đồng thời liếc sang con gấu bông to màu trắng đang nằm nghiêng ngả trên giường, khóe môi cong lên một nụ cười tươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net