Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ chỗ xuống xe đến trung tâm khu phố mua sắm còn cách một đoạn. Lúc này Chaeyoung kiên quyết không định ngồi xe bus, cũng không gọi taxi.

Cô quyết định bước về phía trước.

Tuy đường đi bộ cũng không đến mười mấy phút, nhưng Park Seoyoung vẫn giận đến không chịu nổi.

Từ đầu đến cuối Jimin không hề phản đối những quyết định như thế này của Park Chaeyoung. Có xe không đi, taxi cũng không ngồi, không quản mệt nhọc ngồi xe bus, bây giờ lại còn muốn đi bộ!

Đầu óc Park Chaeyoung teo hết cả rồi!

Seoyoung khó chịu đi đằng sau, ngước mắt lên nhìn, thấy Chaeyoung vậy mà vừa đi vừa tựa đầu vào vai Jimin, không biết đang thân mật nói chuyện gì.

Chết tiệt, không phải hôm nay Park Chaeyoung tính toán khoe ân ái liên tục như thế chứ?

Nếu cô ta biết trước thì đã không đi theo. Vốn dĩ định nói chuyện riêng với Jimin, nhưng cho đến bây giờ cô ta cũng không có cơ hội nào!

Không chỉ không có cơ hội, mà cô ta còn bị cay mắt vì cảnh thân mật tình tứ liên tục này!

***

Trong khu phố mua sắm sầm uất của Hải Thành.

Dù sao dạo phố cũng là sở thích của phụ nữ. Jimin rất ít đến chỗ như thế, mỗi lần đi ngang qua anh đều chỉ ngồi trên xe, vội vã nhìn thoáng qua.

Chaeyoung lôi kéo anh, chỉ vào hết cửa hàng nọ đến cửa hàng kia, đều là những cửa hàng hàng hiệu xa xỉ trước kia cô thường đến. Bây giờ cô cũng chỉ đi ngang qua cửa, không có ý định đi vào.

Khoảng nửa tiếng sau, Seoyoung đi giày cao gót phía sau, đôi chân nhanh chóng mệt mỏi như không phải của mình nữa rồi.

"Chị, cuối cùng chị muốn mua trang phục kiểu gì? Lễ phục chị định mặc trong lễ thượng thọ ông cụ Park là gì? Mau chọn luôn một bộ đi!"

Chaeyoung dường như không nghe thấy, tiếp tục kéo Jimin đi về phía trước, vừa đi vừa nói với Jimin: "Ông nội thích gì? Ông nội nhà mình mừng thượng thọ 80 tuổi, em thấy quan trọng nhất không phải em ăn mặc như thế nào, mà là có thể tặng ông cái gì để ông vui vẻ."

"Em lập tức tặng ông đứa chắt trai, e là ông sẽ vui vẻ sống thêm hai mươi năm nữa." Giọng nói trầm tĩnh của Jimin sát bên tai cô.

Chaeyoung lườm anh: "Em không đùa với anh. Em thật sự muốn mua quà mừng thọ cho ông nội!"

Jimin nhìn thấy ánh mắt cô lóe lên, cười nhẹ một tiếng: "Anh cũng đâu có nói đùa."

Chaeyoung không nói tiếp, tim đập loạn xạ thật là lâu.

Đang nói đến lễ vật, thì Jimin lại suy diễn từ câu nói của cô đến chuyện chắt trai rồi...

Chaeyoung vừa tiếp tục bước đi vừa lén vô thức liếc xuống bụng mình.

Tuy cô không nói ra ngoài miệng, nhưng trong thâm tâm đã có những đợt sóng lăn tăn trỗi dậy.

Không biết sau này con đầu của cô với Jimin là con trai hay con gái. Con trai thì chắc chắn sẽ giống anh, vừa cao lớn vừa đẹp trai khiến cho con gái chết mê chết mệt. Còn con gái, thì cô nửa muốn giống cô, nửa muốn giống anh. Vì nhìn kỹ từng nét ngũ quan của Jimin, nét nào cũng đều hoàn mỹ cả, ngắm thế nào cũng thấy đẹp.

Đang nghĩ mông lung, ánh mắt Chaeyoung liền liếc qua một cửa hàng bán đồ trẻ em ở bên cạnh...Chỉ là liếc qua...

Kiếp trước cô không dám hi vọng xa vời có một ngày mình có thể sinh con cho Jimin. Khi đó ngay cả một chút cơ hội nhìn thấy anh, cô cũng không có, đừng nói gì đến sinh con...

"Chị, đằng trước có một cửa hàng thiết kế trang phục cao cấp. Bọn em thường đến đó đặt lễ phục. Chúng ta vào xem một chút nhé!" Seoyoung chợt đi lên từ phía sau, cản trở tầm mắt đang lang thang đến cửa hàng đồ trẻ em của Chaeyoung, cất giọng nói.

Chaeyoung nhìn cửa hàng mà Seoyoung nhắc đến: "Là lễ thượng thọ mừng tuổi 80, cũng không phải dạ tiệc, mặc lễ phục làm gì?"

"Nhưng không phải ba đã nói rồi sao? Hôm đó nhất định sẽ có rất nhiều người. Dù sao cũng không thể mặc những trang phục bình thường kia mà." Seoyoung bĩu môi.

"Không cần thiết phải cao cấp đến mức ấy. Mua bộ trang phục nào nhẹ nhàng thoải mái là được rồi."

"... Chị, nhưng trước kia chị rất thích mặc lễ phục. Trước kia gần như mỗi tuần chị sẽ đi đặt một bộ."

"Đó là trước kia, không phải hiện tại."

Seoyoung không vòi vĩnh được gì, liền dứt khoát quay sang mách: "Anh Jimin, anh xem chị em kìa. Bây giờ chị ấy dường như không nhường nhịn em chút nào hết! Em chỉ đưa ra ý tốt thôi mà!"

Đưa ra ý tốt?

Đây rõ ràng là cô ta đang cố ý nhắc nhở.

Cô ta nhắc nhở Jimin nhớ đến Chaeyoung đã từng rất kiêu căng tự phụ, Chaeyoung đã từng thường đi theo ba tham dự các đại tiệc từ thiện hoặc dạ tiệc thương nhân. Nhất cử nhất động của cô đều có vẻ cao ngạo kiêu sa của thiên kim thế gia. Có thể được xem là thiên kim số một của Hải Thành, tất nhiên ngoại trừ dung mạo, Chaeyoung còn có những bộ váy dạ hội không hề lặp lại, lần nào xuất hiện cũng xinh đẹp tuyệt vời.

Một Park Chaeyoung đã từng xa xỉ sang trọng như vậy, bây giờ lại khiêm tốn giản dị trước mặt Jimin như con người trước kia không phải là mình.

Ý tứ của cô ta chính là Chaeyoung vẫn luôn giả vờ.

Đây là Seoyoung cố tình muốn Jimin nhớ đến Chaeyoung trước kia, một Chaeyoung đã từng kiêu ngạo như Khổng Tước, một Chaeyoung nửa năm qua vẫn hàng ngày tìm mọi cách đòi ly hôn.

Loại phụ nữ này, thật sự không xứng với anh.

"Nói không sai. Tiệc mừng thọ mặc trang phục nhẹ nhàng đúng mực là hợp lý nhất. Đi mừng thọ cũng không phải là đi thi sắc đẹp, lễ phục này đúng là không thích hợp." Jimin nói không nặng không nhẹ.

Anh vừa dứt lời thì dừng chân ở ngay trước cửa một hội quán cờ cổ.

Chaeyoung cũng không để ý đến sắc mặt giận đến tái xanh của Park Seoyoung, ngước mắt nhìn hội quán cờ cổ này, trong lòng liền hiểu ra, hỏi: "Ông nội thích môn cờ cổ này sao?"

Jimin trầm giọng nói: "Sách dạy đánh cờ của đại kỳ thủ Cố Sư Ngôn cuối đời Đường bị ông chủ hội quán này thu mua. Từng có người chịu vung ra một trăm triệu mà ông ấy cũng không bán, đến nay vẫn còn ở đây."

"Sách dạy đánh cờ từ cuối đời Đường? Vậy ông nội nhất định rất thích rồi!"

Chỉ có điều, nghe giọng điệu này của anh thì sách dạy cờ của đối phương không dễ dàng gì bán trao tay.

Một trăm triệu cũng không bán, đoán chừng hai trăm triệu cũng sẽ không sang tay.

Rõ ràng ông chủ này không thiếu tiền. Hơn nữa, sở thích, chấp niệm và tiền bạc khó có thể cân đo đong đếm được.

Ánh mắt cô sáng rực đề nghị: "Hay là, chúng ta vào xem một chút? Nếu có thể gặp được ông chủ thì thương lượng với ông ấy, xem bao nhiêu tiền thì có thể bán?"

Jimin liếc cô một cái: "Muốn ông nội vui vẻ đến thế sao?"

"Ông nội đối xử với em rất tốt. Lễ thượng thọ 80 tuổi là một ngày đặc biệt, em cũng muốn đưa tặng lễ vật mà ông thích." Chaeyoung chân thành nói.

Jimin nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô, chợt nở nụ cười.

Seooyung ở phía sau chợt sáp lại gần: "Vậy thì đơn giản thôi, không phải ba có một bộ bàn cờ ngọc cổ đầu đời Đường sao? Mang nó ra tặng cho ông cụ Park, hoặc cầm bàn cờ đến đây đổi lấy sách dạy đánh cờ. Chỉ cần ông chủ quán này không ngốc, nhất định ông ta sẽ chọn đổi sách dạy đánh cờ cuối đời Đường đổi lấy bộ bàn cờ đầu đời Đường!"

Nói xong, Park Seoyoung như muốn thể hiện tốt hơn trước mặt Jimin một lần, chủ động cầm điện thoại di động lên như muốn gọi điện thoại về nhà.

Jimin chỉ tập trung nhìn Chaeyoung: "Em rất muốn tặng vật này sao?"

Cô gật đầu, ánh mắt mong mỏi nhìn anh: "Nhưng dùng bàn cờ của ba em đổi thì có thể đổi được không?"

Jimin điềm nhiên cong môi: "Không cần."

Dứt lời, anh dắt tay cô đi thẳng vào hội quán trước mặt, bỏ mặc Seoyoung còn đang gọi điện thoại bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net