Chương 4: Rõ là vẫn đang giận cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Jimin xao động, anh tránh ra phía sau.

Chaeyoung không biết lấy can đảm từ đâu, cô kiễng chân hôn anh, cố chấp nắm chặt cổ áo sơ mi của anh, không chịu buông tay.

Park Jimin hơi thô lỗ đẩy cô ra, trầm giọng mắng: "Chaeyoung, em có biết mình đang làm gì không?"

"Em biết chứ! Em đang rất tỉnh táo!" Cô không từ bỏ ý định, áp sát vào người anh, nhìn anh bằng đôi mắt trong veo: "Park Jimin, tối nay em và anh, hoặc ở lại công ty, hoặc là cùng nhau về nhà. Anh chọn đi!"

Bóng đêm có thể che giấu rất nhiều thứ nhưng không thể che đậy vẻ kiên định trong mắt Chaeyoung.

Jimin nhìn cô rất lâu.

Chaeyoung không chút sợ hãi đối mắt với anh.

Cuối cùng, Jimin không trả lời cô, nhưng anh bỗng choàng áo khoác lên người cô. Đó là đáp án trực tiếp nhất của anh.

Thấy hành động lặng lẽ này của anh, hốc mắt cô đỏ lên.

Rõ ràng anh còn đang giận, nhưng anh vẫn đối xử tốt với cô.

Cô thật sự hận chết mình vì đã từng lòng lang dạ sói!

-----

Trên đường về Ngự Viên, Chaeyoung ngồi trong xe Jimin, ngón tay trắng nõn nà mân mê sợi dây an toàn.

Thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn người đàn ông đang lạnh lùng lái xe. Đèn xe và đèn neon bên ngoài rọi vào cửa sổ, gương mặt điển trai của anh như ẩn như hiện dưới bóng đêm.

Nghĩ đến những việc làm trước kia của mình, với gia thế hùng mạnh và khả năng của Park Jimin thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể vứt cô ở nhà, tìm bừa một nơi chơi bời cùng vài nữ minh minh hay tiểu thư khuê các.

Nhưng hình như anh chưa từng để mắt tới những người phụ nữ kia.

Cô bỗng lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong xe: "Hình như tài xế của nhà họ Park rất ít khi có mặt thì phải. Anh thường tự lái xe về à?"

"Thỉnh thoảng."

"Tối hôm qua anh không ngủ, hôm nay lại làm việc cả ngày có mệt không?"

Jimin nghe vậy thì quay sang nhìn cô.

Cái nhìn như muốn nói: Đêm qua không ngủ là do em còn gì?

Vì ánh mắt sâu xa tràn đầy ý nghĩa khác của anh mà cô liền quay đầu đi, vành tai nóng lên: "Ý em là, anh đừng vì công việc mà xem nhẹ sức khỏe. Sau này tan tầm anh nên về nhà nghỉ ngơi..."

Cô còn chưa nói xong thì bỗng nhiên có một chiếc xe tải to từ phía trước chạy băng băng tới, lúc vào cua vẫn không giảm tốc độ, phanh như bị hỏng, lao thẳng về phía này...

"Cẩn thận."

Chaeyoung vội vàng lên tiếng, nhưng Jimin đã phản ứng trước một bước, nhanh chóng quay đầu xe, tránh chiếc xe tải đang lao tới. Tiếng phanh xe vang lên chói tai.

Cô vẫn túm chặt dây an toàn nên người không được bảo vệ, cả người cô lao về phía trước. Đầu va bảng điều khiển, cô đau đớn kêu "A" một tiếng.

"Đụng đau à?" Jimin lập tức vươn tay ra cẩn thận kiểm tra cái trán hơi ửng đỏ của cô.

"Á...Đừng động vào!" Chaeyoung đau đớn nhăn mặt, đẩy bàn tay đang xoa đầu mình ra.

Park Jimin giữ chặt tay cô, túm gáy ép cô quay đầu lại.

Trông thấy đầu cô bị đụng không nhẹ, mới đó đã sưng tấy, đau đến đỏ cả mắt, anh hơi nhíu mày: "Va mạnh lắm à? Đau lắm không? Có bị choáng không?"

"Đau..." cô yếu ớt đáp.

Thật ra chỉ bị va chạm nhẹ, cùng lắm ngày mai sưng to mà thôi, cô không muốn làm nũng quá. Nhưng đột nhiên thấy vẻ đau lòng và ân cần nơi đáy mắt anh, cô vô thức lại muốn nhõng nhẽo.

Đã lâu cô không có cảm giác được Park Jimin quan tâm.

Chồng cô đang ở rất gần, còn yêu thương cô nữa, thật tốt quá!

"Tôi đưa em đến bệnh viện." Anh giúp cô ngồi yên rồi thắt chặt dây an toàn cho cô.

Chaeyoung nghe đến bệnh viện liền hoảng hốt, vội vàng ôm đầu: "Không nghiêm trọng thế đâu, muộn rồi, đừng làm phiền bác sĩ."

Jimin không cho cô cơ hội từ chối, ánh mắt anh cảnh cáo cô chớ lộn xộn.

"Em không sao thật mà..."

Bệnh viện Thành phố ngay gần đây, anh không đếm xỉa đến lời kháng nghị của cô, đưa cô tới thẳng phòng khám bệnh.

Khi trán Chaeyoung được bác sĩ bôi thuốc và xác định vết thương của cô chỉ sưng mấy ngày, không chấn động não thì anh mới chịu đưa cô về nhà.

Vừa về đến Ngự Viên, chị Trần trông thấy cái sừng trên trán cô, ngạc nhiên chạy tới xem cô như người bệnh, đỡ cô ngồi xuống sofa.

"Cô Park, bị sao thế này? Có đau không?"

mỉm cười: "Không sao đâu, chỉ va một chút, hai ngày nữa là khỏi thôi."

"Ôi chao, sao lại sưng thành thế này? Cô gặp bác sĩ chưa?"

"Gặp rồi ạ."

Chị Trần gật đầu, định thần lại, hình như vừa rồi Chaeyoung về cùng ông Park?

Park Chaeyoung cũng ngẩng đầu nhìn Jimin, thấy anh đang đứng trước cửa dặn dò người làm, rồi đi vào trong, không nhìn cô nữa.

"Chị Trần, sau này chị cứ gọi tôi là bà Park, hoặc bà chủ cũng được." Chaeyoung bỗng buông một câu nhân lúc Mặc Cảnh Thâm còn chưa đi xa.

Chị Trần ngẩn người ra, sau đó lập tức vui vẻ ra mặt: "Ôi, bà chủ! Bà Park!"

Xem ra cô Park đã nghĩ thông suốt, cuối cùng cũng muốn sống hòa hợp với ông Park!

Hơn nữa vừa rồi bọn họ còn về chung với nhau!

Chị Trần vui vẻ muốn đi chuẩn bị bữa khuya thì Chaeyoung nhìn đồng hồ rồi đứng lên nói: "Mọi người nghỉ đi, bữa khuya để tôi làm."

"Hả? Bà chủ..." Chị Trần ngạc nhiên nhìn cô.

Thiên kim tiểu thư như Park Chaeyoung sao có thể xuống bếp?

Trước kia cô không chịu được mùi dầu bếp.

"Đầu bị thương còn làm bữa khuya cái gì? Về phòng ngủ sớm đi!" Jimin đã quay lại.

Cô không đáp, chỉ nói với chị Trần và những người giúp việc khác: "Muộn rồi, mọi người nghỉ đi."

Chị Trần định lên tiếng, nhưng thấy ông Park đi tới thì lập tức im lặng, gật đầu rời khỏi đại sảnh.

"Chắc anh chưa ăn tối, giờ này nấu mì là đơn giản nhất, anh chờ em một lát." Cô nhìn Park Jimin, nói xong định xoay người vào bếp.

Jimin nắm lấy cổ tay cô khi cô đi ngang qua. Anh nhìn chăm chăm một hồi, xác định cô không nói đùa thì bình thản hỏi: "Em biết làm?"

Khóe miệng Park Chaeyoung nhếch lên.

Cô rất tự tin với tài nấu nướng của mình hiện giờ, nhưng không cố ý thổi phồng: "Ăn ngon không thì em không biết, nhưng chắc chắn đã được nấu chín."

Anh nhìn vết thương trên đầu cô không có gì đáng ngại, dù không định cho cô vào bếp, nhưng thấy vẻ hăng hái của cô thì cuối cùng anh cũng không nỡ dập tắt sự hào hứng hiếm có ấy.

Anh buông tay ra, trên cổ tay trắng mịn của Chaeyoung còn lưu hơi ấm lòng bàn tay anh.

Sạch sẽ, ấm áp, miết lên da khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net