Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu đường nhộn nhịp, người người qua lại. Dưới ánh nhìn chăm chú của Jimin, Chaeyoung hân hoan cầm cuốn sách dạy đánh cờ trong tay bước đi.

Cô không hề quay đầu lại nhìn nét mặt bị cô chọc giận của anh.

Đối diện cách đó không xa chính là trung tâm thương mại lớn nhất Hải Thành. Chaeyoung nói: "Thật ra ở nhà em có rất nhiều trang phục thích hợp, còn có rất nhiều bộ mới mua về còn chưa bỏ nhãn. Hôm nay em chỉ mua áo khoác phù hợp là được."

Nói rồi cô chợt nhìn đến một chiếc áo khoác dài bày trong tủ ở shop hàng hiệu trước mặt, định bước đến.

Kết quả eo cô bất chợt căng lên, Jimin trực tiếp ôm cô quay lại.

Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh sát bên tai: "Mỏng quá."

"..."

"Vậy cái bên cạnh thì thế nào?"

"Không được."

"Bây giờ mới chỉ đầu thu thôi, em thấy cũng đâu mỏng lắm đâu..." Khóe miệng Chaeyoung khẽ run rẩy, nhưng ánh mắt theo phản xạ cũng nhìn vào trong tìm kiếm xem có chiếc áo khoác nào dày hơn một chút không.

Cô còn chưa nhìn xong thì Jimin đã nắm tay cô dắt vào cửa hàng thương hiệu thời trang khác bên cạnh.

Chiếc áo khoác nhung dê màu trắng được trưng bày trong tủ kính phía trước cửa hàng đập vào mắt Chaeyoung. Độ dày vừa phải, có thể dùng hết mùa thu sang đến đầu đông. Kiểu dáng đơn giản, phóng khoáng nhưng không làm mất đi đẳng cấp của thương hiệu lớn, là loại phong cách giản dị kinh điển.

Chaeyoung kinh ngạc giương mắt nhìn, thấy hình như Jimin khá hài lòng với bộ này.

Jimin vốn là người rất ít khi dạo phố mua sắm. Thế nhưng gu thẩm mỹ và mắt nhìn lại cực kỳ tinh tế.

Chaeyoung cũng thích cái này, liền quyết đoán gọi nhân viên tư vấn tìm giúp size phù hợp để thử.

Cô mặc áo khoác rồi đi qua đi lại trước chiếc gương sàn. Hai nhân viên tư vấn bên cạnh kinh ngạc tán dương: "Thưa cô, chiếc áo này hợp với cô quá! Da cô trắng, dáng người lại đẹp như vậy! Chiếc áo này mặc lên người cô nhìn hoàn hảo như mặc cho người mẫu vậy! Vô cùng phong cách!"

Theo phản xạ, Chaeyoung đảo mắt nhìn Jimin đang ngồi trên ghế sofa ở trước cửa tiệm.

Anh vẫn ngồi đó, tuấn tú, ngạo mạn, yên tĩnh.

Khí chất ấy cao quý lãnh đạm thanh tĩnh, không cho phép người khác xem nhẹ, tôn quý phi thường.

Mấy nhân viên tư vấn và nhân viên cửa hàng trong tiệm thi thoảng cũng liếc mắt len lén nhìn người đàn ông đang ngồi nghỉ trên ghế sofa. Ánh mắt của các cô đều sáng lên ngưỡng mộ tò mò. Còn có cô gái trẻ tuổi ôm ngực đỏ mặt, tim đập loạn, nét mặt cố nén nhưng cũng không che giấu nổi.

"Cửa hàng các cô còn có trang phục nam à?" Ánh mắt Chaeyoung liếc sang khu trang phục nam sát cửa phòng thử quần áo.

"Có ạ. Cô muốn chọn trang phục cho vị tiên sinh đi cùng sao?"

Chaeyoung không lên tiếng, xoay người bước đến.

Lần trước cô mua áo sơ mi cho Jimin nhưng vẫn chưa mua cà vạt phối cùng. Chiếc áo hôm nay anh mặc chính là chiếc cô mua.

Cuối cùng cũng chọn được một chiếc, cô giấu ở phía sau, cười híp mắt đi ra ngoài.

"Thử xong rồi hả?" Jimin thả cuốn tạp chí mới tiện tay cầm lên xuống, ngước mắt nhìn về phía cô. Trong khoảnh khắc, ánh mắt anh lóe lên tia hài lòng.

Đúng là Chaeyoung mặc cái gì cũng rất đẹp. Anh hài lòng vì rõ ràng chiếc áo khoác này chắc chắn rất ấm áp, giữ cho cô không bị cảm lạnh lần nữa.

"Đẹp không?" Chaeyoung nghiêng đầu đứng trước mặt anh hỏi, có chút ngượng ngùng như cô gái trẻ lần đầu tiên đi dạo phố cùng bạn trai.

"Rất đẹp." Anh cũng không tiết kiệm lời khen dành cho cô.

Có người phụ nữ nào không thích được khen, Chaeyoung cười cong cả khóe mắt, rồi lại ra vẻ bí ẩn khẽ nói: "Anh đứng lên đi."

Jimin không thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn phối hợp đứng lên.

Chaeyoung ngước mắt lên nhìn người đàn ông cao vọt hơn mình đang đứng trước mặt, lấy chiếc cà vạt đang giấu trong tay ra rồi nhanh chóng đeo lên cổ anh.

Cùng lúc đó Jimin hơi nhíu mày rồi hiểu ra, cô thuần thục thắt cà vạt quanh cổ áo anh, sau đó đứng nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt.

Đừng nói đến nhân viên cửa tiệm xung quanh đang nhìn ngắm si mê, đến cả Chaeyoung cũng rung động.

Cho dù là nhân cách, sức quyến rũ hay phương diện nào, không ai có thể bắt bẻ Jimin được.

Cuộc đời này, điều cô phải làm chính là là quý trọng tất cả những gì cô có, hơn nữa phải đoạt lại tất cả những gì thuộc về cô, che chở tất cả những ai cô cần bảo vệ. Cô tuyệt đối không để cho mình giẫm lên vết xe đổ một lần nữa.

Đối với Jimin, cô thừa nhận từ đầu đến cuối đều là rung động, là không dứt bỏ được, là không thể rời bỏ.

Cô cho rằng anh là chấp niệm của cô trong cả hai kiếp sống, cho rằng chỉ cần không bị mất đi cũng đã là quá đủ.

Cô cũng chưa từng dám nghĩ quá xa vời.

Chaeyoung níu cà vạt của anh, đột nhiên cảm thấy người nóng ran. Cô nhìn đôi mắt trầm tĩnh như mặt biển của Jimin, ngón tay men theo cà vạt dần dần thắt chặt lại.

Chaeyoung!

Phải chăng những gì cô muốn hôm nay đã nhiều hơn lúc ban đầu?

Trong khoảnh khắc xuất thần này, Chaeyoung dường như không nghe được tiếng xuýt xoa hâm mộ của đám nhân viên tư vấn.

Cho đến khi Jimin ghì chặt tay cô, cúi xuống nhìn cô: "Sao lại ngây người ra rồi?"

Chaeyoung lấy lại tinh thần, nghĩ đến xung quanh đều có người bèn vội vàng rút tay lại theo phản xạ nhưng không thể rút ra được. Anh không buông tay.

"Thưa ông, bạn gái của ông nhất định vì thấy ông quá đẹp trai nên nhất thời rung động si mê không nói nên lời rồi!" Nhân viên tư vấn đứng bên cạnh mỉm cười tâng bốc.

Chaeyoung không lên tiếng, mặt nóng ran.

Rung động sao?

Cô tự vấn lòng mình, tất nhiên, là rung động!

Sự rung động vừa rồi của cô còn khiến bản thân cô phải sợ hãi.

"Không phải bạn gái, cô ấy là vợ tôi." Nhân viên tư vấn vừa dứt lời, Jimin đã xác nhận một câu. Thấy Chaeyoung lúc này đang xấu hổ như cô vợ nhỏ nhút nhát, anh bèn nói: "Gói chiếc cà vạt và chiếc áo khoác này lại. Em còn thích món nào nữa không?"

Câu sau là hỏi Chaeyoung, cô lắc đầu: "Đồ nữ ở cửa hàng này em chỉ thích nhất bộ này thôi. Hơn nữa em cũng không thiếu quần áo, mua trước một cái là đủ rồi."

Sau khi đi ra khỏi cửa tiệm, Chaeyoung nhìn người đàn ông đang cầm túi đồ đi bên cạnh. Cảm giác để một nhân vật như Jimin xách đồ đưa mình đi mua sắm, quả thật là khó nói nên lời, giống như đặc biệt thành tựu.

Hai người lại quay về trung tâm mua sắm bên cạnh, nhìn thấy Seoyoung đang ở ngoài cửa vội vã đi qua đi lại.

Thời gian lâu như vậy mà cô ta còn chưa đi?

Chaeyoung hơi nhíu đôi mi thanh tú, đồng thời khóe miệng bất giác cong lên.

Seoyoung vừa nhìn thấy hai người liền xông lại hổn hển nói: "Chị! Sao vừa rồi hai người lại bỏ em mà đi? Báo hại em đứng bên ngoài hội quán đợi nửa ngày cũng không thấy hai người đâu! Rồi em đến quán trà sữa bên cạnh ngồi một lát, lúc ra hỏi thì người ở hội quán nói hai người đã đi rồi! Tại sao không đợi em!?"

Chaeyoung thờ ơ nhìn cô ta một cái: "Lúc đó em đang gọi điện thoại, anh chị tưởng em có chuyện nên chưa đi vào. Lúc anh chị ra ngoài thì đã không thấy em đâu, tưởng là em đã đi rồi."

"Em không có đi! Em đợi hai người lâu như vậy! Mà đến cả điện thoại anh chị cũng không nghe!" Sắc mặt Seoyoung tức giận cau có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net