Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"À, tối hôm qua đi ngủ nên anh chị đặt điện thoại ở chế độ yên lặng, không nghe thấy." Chaeyoung lạnh nhạt nói.

Seoyoung nghiến răng: "Đây là hai người cố ý muốn dứt em đi phải không?"

Nét mặt Chaeyoung tựa như đùa giỡn cười cười lườm cô ta: "Dứt em ra làm gì? Nhiều năm rồi không phải lúc nào chị cũng đặt cô em này ở vị trí đầu tiên sao? Ba bảo anh chị đi mua đồ, còn khăng khăng bảo dẫn em theo, chị cũng đâu có từ chối."

"Chị, rõ ràng bây giờ chị cố tình tránh mặt em! Nếu chị chê em đi theo ra ngoài thấy phiền phức thì cứ nói thẳng từ lúc còn ở nhà, như bây giờ thì tính là cái gì hả?"

Park Seoyoung chờ đến nửa ngày như vậy, thật sự rất bực.

"Seoyoung, em nói hơi quá lời rồi. Trước kia mỗi lần chị dẫn em đi mua sắm, có lần nào em không đến muộn? Có lần lâu nhất chị phải chờ em đến hai tiếng! Sao bây giờ em lại vì mấy tiếng không tìm thấy anh chị mà giận dỗi đến mức này?"

"Là em lo lắng! Sợ chị với anh Jimin gặp chuyện không may!" Seoyoung cũng không có ý định gây căng thẳng quá, lập tức đổi giọng.

"Anh chị có thể gặp chuyện gì chứ? Seoyoung, đừng trách chị nhắc em, gần đây càng ngày em càng lo sợ vớ vẩn."

Park Seoyoung sắp giận đến nội thương, kết quả là bị mấy câu nói của Chaeyoung làm cho ứa máu. Cô ta nghiến răng, nét mặt từ từ kéo giãn ra cứng ngắc: "Chẳng qua em chờ lâu quá sốt ruột nên mới nhiều lời mấy câu mà thôi..."

Chaeyoung lãnh đạm nhếch môi, không nhìn lại cô ta, kéo tay Jimin đi vào trung tâm mua sắm.

Cuối cùng Chaeyoung cũng chỉ mua qua quýt vài món đồ. Seoyoung đi theo, thích một chiếc váy xòe ngắn hơn trăm nghìn đồng, muốn Chaeyoung lấy thẻ củaJimin mua giúp mình. Chaeyoung sửng sốt ra vẻ không hiểu. Cuối cùng Seoyoung tự mình cà thẻ, sắc mặt rất khó coi.

Trước kia Seoyoung thích gì Chaeyoung cũng mua cho cô ta. Cô ta không nghĩ tới người từng chiều chuộng em gái đến mức người khác phải ghen đỏ mắt như Chaeyoung bây giờ lại máu lạnh như vậy!

Đến cả cái váy hơn trăm nghìn mà cũng không chịu mua cho cô ta!

Mãi cho đến khi ngồi lên xe đi về, Seoyoung cũng không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Jimin.

Bây giờ Chaeyoung dính Jimin như keo dán chó, một khắc cũng không rời! Thật là phiền chết!

Trở về nhà họ Chae, bọn họ không ngồi xe bus nữa, mà Seoyoung nằng nặc đòi đi xe riêng.

Chaeyoung không muốn làm theo ý cô ta nhưng giờ đã sáu giờ chiều. Vào mùa thu, trời tối khá sớm, cô cũng không muốn lãng phí thời gian trên đường. Park Seoyoung giành gọi điện thoại đặt một chiếc xe đến đón, nên cô cũng chiều theo cô ta.

Dù sao hôm nay cô cũng đã hành hạ Seoyoung đến nhớ đời rồi.

Tâm trí Chaeyoung bây giờ đều dồn hết vào cuốn sách dạy đánh cờ trong tay, cô cẩn thận cất cuốn sách vào ngăn trong của túi da, tránh bị dính nước hoặc dính đồ bẩn.

"Ơ! Tài xế, sao anh lại đi đường vòng?" Lúc Chaeyoung ngẩng lên thì cảm thấy đường đi không đúng.

"Bây giờ là giờ cao điểm, phía trước đều tắc đường hết rồi, chỉ có thể đi đường bờ biển." Tài xế không chút do dự lái xe theo đường bờ biển, cẩn trọng trả lời.

Nghe ra có chút khác thường trong lời nói của anh ta, Chaeyoung lập tức nhìn lên Jimin đang ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh tài xế.

Quả nhiên anh cũng đã phát hiện ra tài xế này có vấn đề trước cô. Trước đó anh đã kiểm tra chốt trung tâm trên cửa.

Nhìn ánh mắt anh qua gương chiếu hậu, cô đã đọc được đáp án: Cửa xe bị khóa cứng.

Lúc này Chaeyoung mới để ý tóc của tài xế hơi dài, gần quá lỗ tai. Bây giờ nhìn kỹ cô mới phát hiện trong tai hắn ta có giấu một tai nghe nhỏ, gần giống với loại tai nghe giám sát. Hơn nữa trán tài xế đổ mồ hôi liên tục. Trời đã vào thu, trong xe cũng không nóng đến mức ấy, nhưng hắn cứ đổ mồ hôi suốt. Trong lúc lái xe, ánh mắt hắn ẩn chứa nét sợ hãi mơ hồ và... tuyệt vọng.

Quý Noãn lặng lẽ đưa tay thử khóa cửa xe phía sau. Quả nhiên cửa bị khóa cứng không mở được.

Cô ngước mắt về phía gương chiếu hậu, nhìn sắc mặt vẫn lạnh lùng bình tĩnh của Jimin.

Bốn mắt hai người nhìn nhau trong tích tắc, Jimin quả quyết vung cánh tay ra nhanh như chớp về phía bên trái, dùng phương pháp kiềm chế đè bả vai tài xế lại, giọng nói trầm thấp nhưng lại khiến cho người khác cảm giác nguy cơ áp lực nặng nề: "Dừng xe."

Lập tức cả người tài xế run rẩy, mồ hôi trên đầu tuôn ra nhiều hơn, tuyệt vọng nhắm mắt, run run nói: "Không, không kịp..."

Vừa dứt lời, đầu tài xế bất chợt gục xuống, giống như đã bị chuốc một loại thuốc đặc hiệu từ trước, không chịu đựng được nữa mà ngất đi.

Chiếc xe đang đi nhanh, bởi vì mất lái mà bất chợt lao về phía trước. Seoyoung ngồi bên cạnh Chaeyoung bây giờ mới muộn màng phát hiện ra sự bất thường, hơn nữa nhìn thấy tình trạng lạ thường của tài xế mà kêu lên sợ hãi: "A.... Tài xế sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?!"

Tay Chaeyoung gấp rút muốn mở cửa xe. Jimin ngồi phía trước quyết đoán đạp tên tài xế đã hôn mê sang một bên, ngồi vào vị trí lái, nắm vô lăng, tránh cho chiếc xe mất kiểm soát.

Ba giây sau, anh chợt lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo khiến ta người ta có cảm giác bị rơi vào hầm băng: "Xe bị cài đặt lại rồi. Tốc độ xe cố định ở 150km/h, phanh xe không ăn. Với tốc độ này thì chúng ta không thể dùng cách giảm tốc thông thường để dừng gấp được."

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?!" Seoyoung hét lên chói tai: "Sao tài xế lại đột nhiên bất tỉnh vậy? Có người muốn giết chúng ta sao!?"

Nghe tiếng thét chói tai này của Seoyoung, Chaeyoung có thể kết luận, vụ mưu sát này không liên quan đến cô ta.

Huống chi Seoyoung còn đang ngồi trong xe, cô ta không thể nào để bản thân dính vào nguy hiểm.

Hơn nữa, Jimin cũng đang ngồi trên xe. Xét về mức độ si mê Jimin của cô ta thì... cô có thể lập tức loại bỏ nghi ngờ với Seoyoung.

"Bình xăng còn đầy không?" Chaeyoung ló đầu lên, vừa hỏi vừa nhìn vào bảng điều khiển trước mặt Jimin.

Vừa nhìn thấy, tim Chaeyoung như rơi xuống.

Quả nhiên là rất đầy!

Muốn chờ cho xe hết xăng dừng lại là chuyện không thể. Muốn chạy hết lượng xăng này thì ít nhất cũng phải mất năm sáu tiếng!

Tốc độ vẫn giữ vững ở 150km/h không thay đổi, chiếc xe điên cuồng lao nhanh trong nội thành. Đường bờ biển tiếp giáp bãi biển trải dài và vùng biển rộng lớn ở phía đông thành phố, hơn nữa đây là đường quanh bờ biển, tốc độ này đi vào giờ cao điểm lúc sáu giờ tối chính là hành động tự sát!

Hơn nữa phía trước không có đường nào vòng ra ngoại ô hoặc vùng an toàn. Xông thẳng về phía trước chỉ có một con đường đi thẳng vào khu phố trung tâm!

Jimin chợt lạnh lùng nói: "Ngồi cho vững."

Park Seoyoung hoảng sợ, ngồi ở ghế sau nắm chặt dây an toàn, trên mặt lúc trắng lúc xanh.

Chaeyoung yên lặng liếc nhìn tài xế đã hôn mê đang nằm trên ghế lái phụ.

Rõ ràng tên tài xế này đã biết rõ âm mưu này ngay từ đầu. Từ tai nghe của hắn, cho đến việc bị hạ thuốc, có lẽ hắn bị uy hiếp nên không thể không liều chết làm chuyện này.

Rốt cuộc là ai có thủ đoạn ác độc lại ra tay chuyên nghiệp như vậy? Chắc chắn là muốn bọn họ phải chết!

Đối phương nhằm vào cô? Hay là nhằm vào Jimin?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net