Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung thật sự lạnh cóng. Vừa rồi cô cố gắng kiên cường, bây giờ sự kiên cường ấy đã bị hạ gục, co ro trong chăn không giấu giếm nữa.

Cô không ngừng run rẩy, nhưng lại không rời mắt khỏi anh, đến tận khi Jimin ra cửa bê nước đường đỏ mà chị Trần đưa đến vào phòng, cô mới thoáng nhìn đi chỗ khác.

Chuyện đau bụng đến tháng này... Thế mà lại bị anh nhìn thấy hoàn toàn.

Thật là, mất hết cả mặt mũi.

"Vậy rốt cuộc là ai muốn hại chúng ta?" Chaeyoung hỏi một câu, sau đó cô ngừng một lát: "Phải nói là, rốt cuộc là ai muốn em chết?"

Jimin đưa nước đường đỏ cho cô: "Các vụ nhà giàu thuê sát thủ nhiều vô kể, sau này em hạn chế về nhà họ Chae đi."

Chaeyoung giật mình, nhưng cũng đã hiểu.

Chuyện hôm nay, e rằng những người gây thù kết oán với nhà họ Chae sẽ không tránh khỏi liên quan. Suy cho cùng thì người gọi điện thoại thuê xe là Seoyoung, cứ xem như cô ta hoàn toàn không biết gì, nhưng đối phương đã ra tay từ cuộc gọi của cô ta. Điều này chứng tỏ kẻ đó biết rất rõ về nhà họ Chae, đồng thời còn nắm chắc hành tung của cô và Seoyoung.

Là Lim So Hee sao? Dù bà ta "chó cùng rứt giậu" thì cũng không thể dùng thủ đoạn bất chấp hậu quả thế này. Dù sao sau lưng bà ta cũng có mấy gia đình quyền thế chống đỡ, bây giờ cũng không phải lúc trở mặt, cho nên bà ta sẽ không làm loại chuyện thế này.

Vậy là ai chứ? Vì sao lại muốn đưa cô vào chỗ chết?

Trông thấy nước đường đỏ được đưa đến trước mắt, cô hơi nhướn người lên uống một ngụm. Mặc dù sau khi uống cảm thấy rất ấm, nhưng hình như cơn đau bụng vẫn chưa giảm bớt phần nào.

Nửa giờ sau, Chaeyoung vẫn đau bụng gần chết. Cô vẫn cố chịu đựng để Jimin không phát hiện ra.

Jimin thấy mặt cô tái mét, rốt cuộc cũng vén chăn lên chui vào.

Anh trực tiếp ôm cô từ phía sau, cả tấm lưng cô áp sát vào ngực anh. Chaeyoung vốn định nói mình không sao, nhưng cơ thể lại từ từ thả lỏng trong vòng tay anh.

Tay anh ấm áp và mạnh mẽ, đặt lên bụng cô không cho phép cô từ chối. Cùng một lúc, anh kéo cao chăn trên người cô, sau đó lại nắm chặt bàn tay lạnh buốt của cô, nhẹ nhàng xoa xoa. Một lúc lâu sau, anh cụp mắt nhìn Chaeyoung vẫn chưa có ý định đi ngủ: "Vẫn còn đau lắm hả?"

Chaeyoung quay đầu lại, nhìn anh với đôi mắt đầy nước: "Em vẫn ổn. Hôm nay là tình huống đặc biệt, vì lúc nãy nước biển hơi lạnh nên bây giờ em mới khó chịu thôi."

Anh vẫn tiếp tục nhẹ nhàng xoa bụng cô: "Để anh gọi bác sĩ tới, không ngủ được thì chờ bác sĩ tới khám rồi ngủ tiếp."

"Đừng gọi bác sĩ, em chỉ đau bụng đến tháng mà thôi, thật sự không cần phải làm phiền bác sĩ tới đây muộn thế này. Nếu ngày mai vẫn đau thì em đến bệnh viện kê chút thuốc là được." Chaeyoung vội vàng muốn ngồi dậy.

Kết quả, bởi vì cử động này của cô mà khăn tắm cô trùm khi nãy trực tiếp tụt xuống.

Jimin nhìn cô, trên làn da trắng sứ của cô vẫn còn dấu hôn anh lưu lại đêm qua.

Nhưng hiện giờ, vì có dì cả làm bùa hộ mệnh nên cô hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, ánh mắt vô cùng ngây thơ, vô tư giống như chỉ làm rơi áo khoác vậy.

"Chẳng phải chiều nay anh nói sáng sớm mai phải bay sang Anh sao?" Chaeyoung chẳng màng đến khăn tắm, tùy ý túm lấy chăn che đi cảnh "xuân" chợt hiện.

Gần đây tập đoàn Park thị hợp tác dự án mới với Anh quốc, ngày mai Jimin sẽ sang Anh công tác ba ngày.

Cô thật sự suýt quên mất chuyện này, may mà không xảy ra chuyện lớn gì, cũng không làm chậm trễ lịch trình công tác của anh.

"Không vội, ngày mai ngủ trên máy bay cũng được." Anh nhìn cô đắm đuối, véo má cô: "Hôm nay bà Park bị dọa không nhẹ, anh phải canh chừng mới được."

Chaeyoung muốn nói là mình không nhõng nhẽo như vậy, nhưng câu nói này của anh hết lần này tới lần khác khiến cô rất dễ chịu.

Cô hành động theo trái tim mình, choàng tay lên cổ anh, chủ động hôn lên đôi môi mỏng lạnh của anh. Môi cô hơi lạnh, môi anh cũng rất lạnh, nhưng vào khoảnh khắc cô rung động hôn lên thì nơi đó không khỏi hóa thành lửa nóng cháy lan đồng cỏ. Môi lưỡi quấn quýt, anh càng ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu đỡ lấy gáy cô để hôn sâu hơn.

Môi của hai người nóng lên, đồng thời nhiệt độ cả cơ thể của chính họ cũng nóng theo.

Chaeyoung bị hôn đến nỗi thở dồn dập lui về phía sau. Anh thuận thế đẩy cô ngã xuống giường, nụ hôn nóng bỏng triền miên khiến cô hoa cả mắt.

Thậm chí cô có thể cảm nhận rõ ràng thân dưới của anh biến đổi, nguy hiểm chĩa vào cô!

Lúc này Chaeyoung mới ý thức được mình hoàn toàn không nhận ra sự biến hóa của dục vọng. Vừa nãy cô thật sự không hề phòng bị chút nào...

"Khoan, khoan đã!" Tình thế này hình như không mấy lạc quan. Cô bỗng nghẹn ngào lên tiếng bên môi anh, chống tay lên ngực anh, bị hôn đến nỗi nói chuyện cũng cảm thấy đầu lưỡi tê dại: "Mới vừa trở về từ cõi chết, lại còn bơi lâu như thế, bây giờ em cảm thấy cơ thể mình sắp tan thành từng mảnh rồi..."

"Ừ, cho nên?" Người đàn ông vẫn hôn cô như cũ, từng nụ từng nụ hôn lên cần cổ trắng nõn của cô.

Chaeyoung mấp máy môi: "Cho nên... vậy mà anh vẫn còn năng lượng sao?"

Anh khựng lại, lườm cô một cái. Vì câu hỏi này của cô mà mắt anh tối đi vài phần. Cánh tay anh đang đặt trên eo cô siết lại, một bước nhấn sâu nụ hôn để chứng minh hiện tại năng lượng của mình vẫn không hề thay đổi.

Chaeyoung vội kêu lên: "A a a...Đừng đừng đừng...Đau quá..."

Người đàn ông bên trên rốt cuộc cũng dừng lại vì tiếng kêu của cô, cúi đầu nhìn cô ôm bụng xin tha.

Ban ngày, lúc đang đi trên đường, nghe cô đắc ý tuyên bố mình đến tháng, anh đã có ý định trừng phạt người phụ nữ đang hí hửng như sắp bay lên trời này.

Kết quả, qua một trận phong ba, cô gái này lại hoàn toàn đắm chìm trong suy tư, nghiễm nhiên khỏa thân ngồi trên giường như chờ anh đến làm thịt.

Jimin khẽ thở ra một hơi, cảm thấy sự kiêu ngạo tự chủ của mình sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu hao cạn kiệt trước cô.

"Ông Park, bác sĩ Kim đến rồi." Tiếng của chị Trần ngoài cửa phòng vọng vào.

Jimin buông cô ra, đồng thời thuận tay lấy cho cô một bộ đồ ngủ, hơn nữa còn là kiểu dáng rất kín đáo, bảo cô mặc vào.

***

"Cô Chae bị nhiễm lạnh trong lúc hành kinh, uống thuốc vài ngày và chú ý giữ ấm nhiều hơn thì sẽ không có chuyện lớn gì."

Bây giờ đã hơn nửa đêm, Kim Taehyung đột nhiên bị Jimin gọi tới Ngự Viên bằng một cú điện thoại, thậm chí còn chưa kịp phàn nàn đã bị thúc ép đến đây khám kinh nguyệt cho vợ anh.

Chaeyoung nhận ra Kim Taehyung. Anh là cậu Hai của nhà họ Kim ở Hải Thành, thuở nhỏ đã có hứng thú với y thuật, từ bỏ thương trường để theo nghề thuốc từ rất sớm. Hiện tại anh là bác sĩ nội khoa nổi tiếng trong và ngoài nước, và là giáo sư thỉnh giảng môn Quản lý dược phẩm ở Đại học Y khoa.

Kiểu người cao ngạo lạnh lùng ít nói khó gần như Jimin không có nhiều bạn bè thân thiết. Vị bác sĩ Kim tuổi trẻ tài cao này là một trong số ít những người bạn thân nhất của anh.

"Cô ấy đau bụng, có cách nào làm dịu đi không?" Anh hơi nhíu mày.

Taehyung giật giật mí mắt, lập tức nhìn anh như nhìn quái vật.

Người như Park Jimin mà lại đứng đây hỏi phụ nữ khi đến tháng phải làm sao mới không đau bụng...

M* nó, mặt trời mọc đằng tây rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net