Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thấy em ngủ say quá nên anh không nỡ."Jimin cười khẽ.

Chị Trần đứng cạnh nhìn thấy Chaeyoung đột nhiên cười tươi như hoa, dù không nói gì nhưng lại lặng lẽ cười rất ngọt ngào.

"Em ăn sáng chưa?"

"Vẫn chưa." cô nhẹ nhàng khuấy đều cháo trong bát.

Giọng của anh lập tức có mấy phần nghiêm nghị: "Chị Trần không làm bữa sáng cho em à?"

"Có mà, em đang ăn đây. Tại em dậy muộn quá, mới vừa xuống nhà chuẩn bị ăn thôi." Không thấy ngon miệng là chuyện của cô, cô tuyệt đối không thể đổ tội lên đầu chị Trần.

"Ăn ngon miệng nhé, chuyện tối qua sau này cứ để anh giải quyết, đừng suy nghĩ lung tung."

Đây là...đặc biệt giám sát cô ăn sáng, hay là an ủi cô vậy?

Trong nháy mắt, Chaeyoung đáp lại một tiếng "ừ" tựa như mèo con được vuốt lông. Nhân lúc chị Trần ra ngoài cô bỗng nói nhỏ: "Ba ngày nay chỉ sợ khẩu vị của em sẽ không được tốt lắm. Muốn em ăn cơm thật ngon thì anh phải về sớm một chút mới được."

Jimin: "..."

Ý là, không có anh ở đây, ngay cả cơm cô cũng ăn không ngon ư?

Trước kia cô chỉ muốn đẩy anh ra xa cả cây số, hiện giờ cô lại làm nũng tự nhiên như thế.

Jimin khàn giọng cười nhẹ: "Ngoan đi, ăn hết sạch bữa sáng chị Trần làm, một miếng cũng không được chừa lại."

Chaeyoung nhìn cháo và mười mấy cái bánh bao hấp được bày biện trên bàn: "Sao có thể ăn được nhiều vậy chứ..."

"Ăn không được cũng phải ăn."

Cô ngoài miệng nói ăn không vào, nhưng cũng vừa nghe điện thoại vừa bắt đầu húp cháo, còn lấy thêm bánh bao. Nhưng chị Trần lại vội vàng lấy bánh bao đi: "Bà chủ, cái này để lâu quá nên nguội mất rồi, để tôi hâm lại cho bà."

Lúc này, Chaeyoung dùng khẩu hình nói với chị ấy: Làm nóng vài cái là đủ rồi.

Kết quả, mãi cho đến khi Chaeyoung cúp máy, chưa đầy mấy phút sau chị Trần đã mang bánh bao ra, vẫn nguyên một lồng mười mấy cái.

Thấy rõ vẻ mặt ăn không vào của Chaeyoung, chị Trần cười tủm tỉm, nói: "Trước khi đi, ông Park đã dặn là mấy ngày ông chủ không ở đây thì bà chủ nhất định phải ăn cơm ba bữa ở nhà, phải cân bằng dinh dưỡng, cũng không được ăn quá ít. Ông chủ nói dạo này bà chủ quá gầy."

Chaeyoung cúi xuống nhìn ngực mình.

Thứ cần có đều có, thứ cần to cũng đủ to, sờ tới sờ lui cũng đâu phải không sướng tay, gầy chỗ nào chứ?

***

Ngày hôm sau.

Biệt thự Lam Sơn nằm ở vị trí yên tĩnh hiếm có trong Hải Thành, Chaeyoung vừa bước vào đã thấy tên công tử bột Lee Jihyun đang ngồi cạnh chiếc bàn đánh mạt chược.

"Cô Chae tới sớm vậy? Lại đây lại đây, cùng chơi vài ván nào!" Lee Jihyun gian xảo hút thuốc, cười híp mắt nhìn cô.

Chaeyoung lạnh nhạt nhìn mấy người bên trong, tất cả đều là con nhà giàu trong giới thượng lưu ở Hải Thành.

Cô bình tĩnh lấy biên bản thỏa thuận vừa được phòng pháp lý của tập đoàn Lee thị mang tới trong túi xách ra, không để ý đến đôi mắt híp lại của Lee Jihyun mà ném biên bản thỏa thuận lên bàn tròn màu trà.

"Biên bản thỏa thuận chuyển nhượng đã được phòng pháp lý của công ty các anh chuẩn bị kỹ càng rồi, qua đây, ký tên vào đi." Xưa nay Chaeyoung không có hứng thú với những nơi này, cho nên cô gõ nhẹ ngón tay lên bàn, thể hiện rõ giờ phút này cô đang mất kiên nhẫn.

Lee Jihyun liếm mép, lật bài rồi cười khẽ đứng dậy đi tới.

"Cô Chae nhất định phải tiếp quản hai công ty bất động sản dưới danh nghĩa của tôi sao?"

"Nếu không thì sao?"

Anh ta cà lơ phất phơ ngồi xuống ghế sofa trước mặt cô: "Đúng là "nghé con mới đẻ không sợ cọp". Bây giờ cục diện bất động sản đang căng thẳng rõ rệt, vậy mà cô Chae lại muốn tiếp quản công ty của tôi trong lúc nguy cấp thế này. Sau này nếu thua lỗ mấy trăm triệu thì tuyệt đối đừng đến tìm tôi khóc lóc đấy nhé."

Chaeyoung chẳng thèm đếm xỉa đến anh ta, nhẫn nại chờ anh ta ký tên.

"Cô Chae quả nhiên vẫn cao ngạo như trước đây. Nhớ ngày đó tôi theo đuổi cô, cô cũng tỏ ra tự cao tự đại như thế, haiz."

Nói xong, anh ta nhận lấy bút từ thư ký đưa tới, đồng thời cười khẩy: "Xem ra chắc là kỹ thuật trên giường của cô Chae rất tuyệt vời, nếu không sao có thể hàng phục được Park Jimin..."

 Chaeyoung tỉnh bơ nhìn Lee Jihyun, ánh mắt lạnh lẽo: "Bán công ty thôi mà sao nói nhảm nhiều vậy? Chê tôi trả nhiều tiền quá à?"

Ba chục triệu kia chẳng qua là cô nể mặt nhà họLee bọn họ. Bằng không, với tình huống hôm đó, có mặt Jimin ở đấy, e rằng ba đồng Lee Jihyun cũng không dám đòi.

Sắc mặt Lee Jihyun hơi khó coi, anh ta cười gằn một tiếng, nhưng rốt cuộc vẫn nhanh chóng ký tên.

Chaeyoung kiểm tra xong biên bản thỏa thuận, cũng không muốn nói nhiều với anh ta, bèn xoay người rời đi.

"Cô Chae." Lee Jihyun bỗng uể oải gọi cô lại.

Chaeyoung không ngoảnh lại nhìn anh ta mà chỉ nhàn nhạt nhìn ra sắc trời bên ngoài biệt thự Lam Sơn. Hai ngày nay thời tiết rất đẹp, cô có thể ra ngoài tản bộ một chút và thực hiện việc bàn giao công ty càng sớm càng tốt.

Trong giọng nói của Lee Jihyun xen lẫn chút khó hiểu: "Gia thế của Park Jimin không đơn giản như cô nghĩ. Nể mặt ba chục triệu này của cô, đừng trách tôi không nhắc nhở cô."

Chaeyoung liếc nhìn anh ta từ khóe mắt. Lúc này nam nhân viên phục vụ trong biệt thự mang cà phê và bánh ngọt tới đặt trước mặt anh ta.

"Cô Chae không định ngồi xuống ăn chút gì đó rồi mới đi sao?"

Khoé môi Chaeyoung lộ ra nụ cười lạnh như có như không: "Anh Lee dùng bữa vui vẻ."

Dứt lời, cô cầm biên bản thỏa thuận bỏ đi trước mặt anh ta, không chớp mắt.

***

Trước khi ký kết thỏa thuận, Chaeyoung đã điều tra tình hình của hai công ty bất động sản kia, hiểu được câu nói "cẩn thận lỗ mấy trăm triệu" của Lee Jihyun là có ý gì.

Nội bộ tài chính đã sớm thiếu hụt, thậm chí hai công ty này còn nợ ngân hàng một khoản tiền hơn mười triệu.

Nhưng trên danh nghĩa, công ty còn có hai chung cư kiểu Âu mới xây được một nửa và một tòa cao ốc thương mại nằm gần trung tâm thành phố, nhưng chúng đang tạm thời đình công vì vấn đề tài chính.

Dưới mắt của mọi người, thu mua hai công ty này, chính là hành động tìm đường chết.

Nhưng Chaeyoung đã nghiên cứu kỹ càng mấy công trình kiến trúc vẫn chưa hoàn thành kia, vị trí địa lý của chúng rất tốt. Trong ấn tượng của cô, không lâu sau, khi giá cả bất động sản và đất đai trong nước tiếp tục tăng vọt thì mấy miếng đất xây dựng này sẽ không còn là bất động sản mà người bình thường có thể mua được. Giá trị của nó sẽ tăng gấp bội, ít nhất cũng phải bốn trăm triệu, thậm chí còn nhiều hơn.

Mà vấn đề nan giải bây giờ là, hai công ty này đã thay đổi người phụ trách pháp định. Nếu vì thế mà phía đối tác lập tức rút vốn thì chuyện này sẽ vô cùng bất lợi cho cô.

Ngay lúc Chaeyoung chuẩn bị lái xe về Ngự Viên thì bỗng nhiên Lee Jihyun từ trong biệt thự Lam Sơn đi ra, gõ vào cửa sổ xe cô.

"Này, cầm cái này đi." Anh ta đưa cho cô một tấm thiệp mời thếp vàng.

Chaeyoung nhận lấy, mở ra đọc sơ qua: "Thiệp mời dạ tiệc?"

"Việc cô nên lo lắng bây giờ là việc sắp bị các đối tác rút vốn. Bữa tiệc từ thiện tối mai có mặt rất nhiều nhà đầu tư đã từng hợp tác lâu năm với nhà họ Lee chúng tôi. Cô nên hiểu là tôi dâng cho cô cơ hội ở nơi này, có thể thành công hay không phải xem bản lĩnh của cô."

"Sao anh biết tôi không lấy được thiệp mời này?" Cô nghi ngờ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net