Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình như cô vẫn chưa có cơ hội nhìn anh hoàn toàn trần truồng. Nhưng chỉ dựa vào xúc cảm, cô cũng biết chắc chắn anh là hàng cực phẩm.

Nghĩ đến chuyện đây là người đàn ông của cô, chỉ thuộc về mỗi mình cô, Chaeyoung càng thêm hưng phấn, sử dụng cả tay chân để bò lên người anh.

"Lấy tay ra." Anh giống như đang dạy học sinh tiểu học, nghiêm túc lấy hộp y tế sắp bị cô che khuất, tránh cho cô làm đổ.

Anh vừa dời hộp y tế lên tủ đầu giường, chân Chaeyoung đã không an phận leo xuống theo, nhào về phía anh, ôm anh từ sau. Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng rực cọ tới cọ lui sau lưng anh, âm thanh mang theo tiếng nức nở gấp gáp.

Cô chợt đưa tay đẩy hộp y tế anh đang đặt trên bàn ra, cả người chen đến trước mặt anh, ngoan độc cắn lấy cổ áo sơ mi của anh. Cô dùng cả tay và chân quấn lên người anh, hôn cằm anh.

Giây phút kế tiếp, Chaeyoung bỗng chốc bị anh ném lên giường. Cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng nghiến răng trầm khàn của Jimin bên tai: "Tiểu yêu tinh."

Khoảnh khắc anh vừa dứt lời thì tiếng dây thắt lưng rơi xuống đất vang lên.

Váy phụ nữ, quần tây và áo sơ mi đàn ông rơi lả tả, lẫn lộn một đống với nhau.

Anh phủ lên người cô, đôi mắt tối đen nóng bỏng.

Xúc giác cháy bỏng từ lòng bàn tay khiến toàn thân cô cũng mềm oặt. Mắt cô long lanh nước, động tình, run rẩy!

Một tiếng cười trầm thấp phát ra từ lồng ngực của Jimin.

Cô muốn hỏi anh cười cái gì, nhưng nhanh như chớp, anh đâm vào, mạnh mẽ...

Hai tay Chaeyoung bám lên vai anh, nhất thời không kịp thích ứng, bất lực rên nhẹ một tiếng. Tiếng rên như mèo kêu, âm điệu khàn khàn vừa nũng nịu vừa mềm mại, tuyệt đối hút hồn đàn ông...

***

Sáng hôm sau, cô giật mình tỉnh giấc. Cô mở choàng mắt, mặt trời đã mọc từ lâu.

Căn phòng xa lạ, cửa sổ sáng ngời, cô chậm chạp ngồi dậy, nhìn chiếc áo sơ mi nam xám nhạt trên người mình. Dường như trong không khí vẫn còn phảng phất mùi hương thanh sạch trên người Jimin.

Tuy rằng nơi này không phải Ngự Viên, nhưng cô nhớ mang máng tối hôm qua anh ôm cô vào phòng tắm rửa. Vì ở đây không có quần áo phụ nữ nên anh mới đưa chiếc áo sơ mi này cho cô.

Ống tay áo sơ mi rất dài, phủ tới mu bàn tay, chỉ có một đoạn ngắn đầu ngón tay là hơi lộ ra ngoài.

Kích cỡ áo sơ mi này là của Jimin.

Tất cả sự việc phát sinh tối hôm qua lần lượt chiếu lại trong đầu cô.

Từ phòng ngủ đến phòng khách, từ trên giường đến sofa, rồi đến phòng tắm, cuối cùng lại trở về giường.

Từ lúc bắt đầu dây dưa cho đến khi hoàn toàn bị anh nắm trong tay, cô không cách nào tự kiềm chế...

Cô không thể nào tưởng tượng nổi, nếu tối hôm qua không phải Jimin đến kịp thời, dựa vào sức lực phản kháng yếu ớt của cô thì có thể chống đỡ được bao lâu.

"Em tỉnh rồi à?" Giọng nói trầm ấm dễ nghe chợt vang lên trước cửa.

Chaeyoung ngước mắt lên, nhìn thấy bóng dáng của Jimin thoáng qua, sau đó vẫn là giọng nói của anh vang lên từ bên ngoài: "Em dậy ăn sáng đi."

Cô ngồi trên giường ngây người thật lâu mới lấy lại tinh thần, trong lúc nhất thời cũng không kịp hỏi nhiều, vội vàng đứng dậy xuống giường.

Chaeyoung tìm thấy phòng tắm bên trong phòng ngủ. Sau khi cô tắm rửa đơn giản thì mặc chiếc áo sơ mi có chiều dài phủ kín nửa bắp đùi bước ra.

Phòng ăn sát bên phòng khách tỏa ra mùi thơm của thức ăn, nhưng cô lại đi xuyên qua phòng khách, nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất to lớn trước mặt.

Hình như nơi này rất gần tập đoàn Park thị. Sự phồn hoa của trung tâm thành phố đập ngay vào mắt, nhưng vì độ cao nên cô không nghe được âm thanh ồn ào. Phần lớn diện tích dưới lầu là vườn cây cảnh xanh biếc, con đường nhựa cũng được sửa sang rất đẹp mắt. Có thể thấy được đây là tòa chung cư cao cấp.

Đây là... nơi ở gần công ty của Jimin trước khi kết hôn sao?

Sau khi kết hôn, cô vẫn luôn ở tại Ngự Viên, bởi vì nơi đó là nhà tân hôn của bọn họ. Trước kia cô không hiểu gì nhiều về anh, cho nên không hề biết sự tồn tại của nơi này.

Chaeyoung xoay người, bị thu hút bởi phong cách nội thất trong phòng.

Nơi này không giống phong cách châu Âu xa hoa của Ngự Viên. Nơi đó là chỗ ở mà trưởng bối nhà họ Park đã định ra cho họ. Ngay từ lúc Ngự Viên được trang hoàng, cô đã không hề tham dự vào. Dù sao chỗ ở thoải mái là được, cô cũng không quản nhiều như vậy.

Nhưng nơi này rất giống phong cách nghiêm túc khiêm tốn của Jimin, chỉ là màu sắc căn nhà có hơi lạnh lẽo. Mùi thơm thức ăn bay ra từ phòng ăn bất giác làm tăng thêm không ít sinh khí cho sắc lạnh này.

"Đừng đứng ngẩn người ở đó, đến đây ăn gì đi."

"Vâng." Chaeyoung xoay người bước về phía phòng ăn. Cô dừng lại ở trước bàn.

Trên bàn bày bữa sáng đơn giản nhưng không kém phần dinh dưỡng. Cô nhìn xung quanh một vòng, bữa ăn này trông không giống như thức ăn gọi ngoài. Nơi này lại không giống như có người giúp việc hay bảo mẫu linh tinh.

Chẳng lẽ bữa sáng này...

"Anh nấu hả?" Cô kinh ngạc nhìn vào người đàn ông bên trong.

Jimin đã khôi phục dáng vẻ thanh thoát áo mũ chỉnh tề, chẳng qua anh chỉ giúp cô lấy bát đũa mà dường như tăng thêm vài phần khí chất khói lửa nhân gian. Lúc anh bước tới, cúc áo sơ mi kiểu Pháp bị cửa sổ chói chang bên ngoài chiếu vào mà hiện lên ánh sáng óng ánh màu lam đậm.

"Chẳng lẽ là em mộng du chạy vào bếp nấu ăn sao?" Jimin đặt đồ xuống bàn ăn trước mặt cô.

Cái này...

Anh tự nấu bữa sáng?

Chaeyoung vô cùng xấu hổ, sự hiểu biết của cô đối với anh thật sự chỉ bé tí tẹo mà thôi.

Rốt cuộc trên đời này có cái gì mà anh không làm được không?

Tối hôm qua cô không ăn gì, bây giờ trong bụng không được thoải mái. Chaeyoung im lặng ngồi vào mép bàn, chỉ cần ngửi mùi thôi là cô biết chắc thức ăn rất ngon.

Cô không khỏi cảm thán.

"Hôm qua vừa xuống máy bay là anh đã gọi điện thoại cho em sao..." Cô nhớ tới cuộc gọi trong tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc hôm qua.

Jimin nhíu mày, không đáp mà hỏi ngược lại, ngữ điệu lạnh nhạt: "Buổi tiệc đó là ai gửi thiệp mời cho em?"

"Lee Jihyun."

Anh không nói gì nữa, đoán chừng với năng lực của anh, muốn tra rõ đầu đuôi ngọn ngành là chuyện rất dễ dàng. Dù sao Chaeyoung vừa mới nắm trong tay hai công ty của Lee Jihyun, không phải Jimin không biết những chuyện này. Cô muốn chắp cánh bay, anh không cản trở. Trong lòng cô cảm thấy rất hài lòng đối với sự tôn trọng cũng như dung túng này của anh.

Nhưng chuyện tối hôm qua...

Thật may, may mà anh đã đến.

"Tối hôm qua anh có lên tầng mười của khách sạn không? Lúc đó Kang Soojin định đẩy em vào phòng, kết quả bị em đẩy ngược lại." Chaeyoung cắn một miếng trứng rán ngoài giòn trong mềm, vàng óng mê người, khẽ hỏi: "Cô ta thế nào rồi?"

Giọng điệu Jimin lãnh đạm: "Sống dở chết dở."

"..."

"Từ nay về sau, em sẽ không có cơ hội gặp lại cô ta, anh sẽ xử lý."

Chaeyoung ngắm nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt. Cô vốn muốn hỏi thêm vài câu về chuyện hôm qua, nhưng hiển nhiên anh không muốn cô bị ám ảnh bởi vì chuyện này. May mà cô không xảy ra chuyện gì không thể vãn hồi.

Từ ngữ điệu lạnh lùng của anh có thể thấy, đoán chừng nhà họ Lee và nhà họ Kang khó thoát khỏi kiếp này.

Chaeyoung không phải là thánh mẫu gì, người khác đối xử bất nhân bất nghĩa với cô, cô chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết.

Có chồng làm chỗ dựa, cảm giác này thật tràn đầy hạnh phúc không gì sánh bằng.

Chỉ là lúc nãy đang tắm, nhìn thấy đủ loại dấu vết anh để lại mà ít nhiều gì trên mặt Chaeyoung cũng có phần không tự nhiên, thế là cô cắn thêm một miếng trứng rán.

Bây giờ cô đã có thể nhớ lại tất cả chuyện tối hôm qua. Cô không ngờ kiếp này mình sẽ... biến thành dáng vẻ như vậy...

Sau khi ăn sáng xong, Chaeyoung chủ động yêu cầu rửa bát. Jimin nhìn miếng dán vết thương trên tay cô, rốt cuộc cũng không cho cô toại nguyện.

Mới sáng sớm mà đã được boss Park phục vụ như thế này thật hạnh phúc. Chaeyoung mặc áo sơ mi của anh đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: "Nơi này là chỗ ở của anh sao?"

"Ừ."

Chỉ một chữ, lời ít ý nhiều, nhưng đã xác thực suy nghĩ của cô.

Jimin rất ít khi trở về nhà tổ của nhà họ Park, cho nên quả nhiên nơi này là chỗ anh thường ở trước kia.

Chaeyoung mặc áo sơ mi của anh, bên dưới áo sơ mi hoàn toàn trống trơn, không một mảnh vải che thân.

Cô trở về phòng ngủ, nhìn mấy bộ quần áo trên đất.

Váy mặc hôm qua đã bị xé rách, dễ dàng gợi cho cô nhớ lại sự phóng túng đêm qua. Nội y và quần lót còn chưa giặt, ném lung tung trên đất cả đêm, chắc chắn không thể mặc lại.

"Chỗ anh không có quần áo nào em mặc được à?" Cô lại đi ra ngoài, thấy Jimin đang lau tay, bước ra khỏi phòng bếp.

Một boss Tổng Giám đốc vừa có thể nấu cơm, vừa có thể rửa bát, đúng là hiếm thấy.

"Em hi vọng nhìn thấy quần áo phụ nữ ở chỗ anh à?" Anh hỏi ngược lại.

"..."

"Đã lâu rồi anh không trở về đây, nguyên liệu nấu ăn buổi sáng cũng là do anh gọi điện thoại cho siêu thị dưới lầu mang lên. Trong tủ quần áo cũng chỉ có vài chiếc áo sơ mi và quần tây thôi." Giọng điệu anh ôn hòa điềm đạm.

"Nhưng em không thể cứ ở nơi này. Ăn mặc kiểu này ở trước mặt anh thì còn được... Nhưng em chẳng thể mặc thế này ra đường."

Ánh mắt của Jimin bất chợt trở nên nặng nề: "Em quả thật chỉ có thể mặc thế này trước mặt anh. Em dám mặc ra ngoài cho người khác nhìn thử xem?"

Mặt mày Chaeyoung buồn xo: "Vậy hôm nay em mặc gì đây? Gọi điện thoại nhờ chị Trần mang quần áo đến thì có phiền quá không?"

"Chờ đấy."

Jimin nói xong, cầm điện thoại lên gọi.

Chaeyoung thừa dịp anh gọi điện thoại, quyết định xoay người đi vòng vòng quan sát cả căn hộ.

Tuy rằng nơi này không lớn như biệt thự Ngự Viên, cũng không phải là dạng căn hộ duplex*. Nhưng chỉ một tầng như vậy mà diện tích cũng khoảng một trăm năm mươi mét vuông. Căn hộ có đủ phòng ngủ, phòng khách, phòng ăn, phòng sách, chẳng qua chỉ đơn giản một chút, ít đồ một chút. Cô mở tủ quần áo, nhìn vào bên trong, quả nhiên đều là áo sơ mi quần tây của đàn ông.

(*) Duplex là"căn hộ thông tầng", được thiết kế theo hình thức thông tầng giữa hai tầng nhà liền kề trong cùng một tòa nhà. Thông thường, các căn Duplex sẽ nằm trên những tầng cao nhất của tòa nhà (ngoại trừ tầng cao nhất).

Ngay cả dép lê trong nhà trong tủ giày ở cửa ra vào cũng đều mới toanh chưa mở, toàn là kiểu dáng đàn ông.

Có thể thấy nơi này của anh, ngoại trừ anh ra thì không còn người nào khác đến ở, phụ nữ lại càng không.

Cho dù biết Jimin giữ mình trong sạch, nhưng sau khi quan sát xung quanh một vòng, chút tâm tư phụ nữ của Chaeyoung cũng được thỏa mãn.

Tuy quần áo hôm trước không thể mặc, nhưng dù sao cũng không thể vứt đi. Cô bây giờ không phải là tiểu thư nhà giàu lãng phí xa xỉ như trước đây. Hiện giờ cô vừa thích sạch sẽ lại vừa cần kiệm, vô cùng chăm lo cho gia đình. Huống chi nội y này cũng chẳng rẻ.
Cô nhặt áo lót tội nghiệp trên đất vào phòng tắm. Chỉ trong chốc lát, phòng tắm vang lên tiếng nước giặt giũ.

Jimin đi ra ngoài gọi một cú điện thoại, sau khi nối máy, anh lạnh nhạt nói: "Chuẩn bị một bộ quần áo Chaeyoung có thể mặc rồi đưa đến đây, địa chỉ là phòng 1801, Quốc tế Oran."

"... Cậu thế mà lại về đấy? Còn dẫn theo Park Chaeyoung?"

"Cậu không biết số đo thì đến Ngự Viên lấy, đưa chị Trần đến cùng."

Người đàn ông ở đầu kia điện thoại: "Cậu chắc chắn là Quốc tế Oran? Chỗ đó không phải là..."

"Mang đến trong vòng nửa tiếng, cúp đây."

Điện thoại truyền đến tiếng cúp máy, chỉ còn lại tiếng tít tít lạnh lùng.

"..."

Jimin ném điện thoại lên bàn trà. Nghe tiếng nước chảy trong phòng, anh bước vào, nhìn thấy cô Cả nhà họ Chae trước giờ năm ngón tay không dính hạt bụi đang vui vẻ chà xát áo lót và quần lót màu trắng trên tay. Giường nệm đã được sắp xếp lại gọn gàng sạch sẽ, trên đất cũng không có vật gì dư thừa.

Không chỉ tính tình cô thay đổi quá nhiều, mà ngay cả thói quen sinh hoạt cũng đổi luôn.
Chaeyoung ở trong phòng tắm chăm chú giặt giũ. Thỉnh thoảng cô lấy bàn tay dính nước vén tóc ra sau tai, lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết. Áo sơ mi rộng mặc trên người cô vừa gợi cảm lại vừa có vẻ thân mật bất ngờ.

Jimin cứ đứng đó, nhìn rất lâu.

Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên.

Jimin xoay người đi mở cửa. Chị Trần cũng được đưa đến, sau khi vào cửa chị cũng không hỏi nhiều, đi vào đưa quần áo cho Chaeyoung: "Bà chủ, quần áo của bà ở đây. Đều là quần áo tìm thấy trong tủ quần áo của bà. Không biết số đo có hợp hay không, nhưng tôi thấy đều là đồ bà thường mặc."

Chị Trần bước vào bên trong tìm Chaeyoung, để lại trước cửa một người đàn ông cao gầy khác. Anh ta đút một tay vào túi quần, nhìn Jimin giống như đang biến chỗ này trở thành phòng tân hôn của anh và Park Chaeyoung vậy.

Người đàn ông nheo mắt, không bước vào, châm một điếu thuốc: "Mấy ngày trước nghe Taehyung kể chuyện mà tôi còn tưởng mình nghe lầm. Đây là cậu... tiến tới với cô ấy thật à?"

Giọng điệu của anh vô cùng lãnh đạm: "Ai cho cậu có gan hút thuốc ở chỗ của tôi?"
"... Con m* nó, cậu cai thuốc nhiều năm nhưng tôi không cai!" Thiếu chút nữa người đàn ông đã sặc khói, nhưng khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng lại không biểu hiện cảm xúc gì. Anh ta lại nhìn dấu vết mập mờ lộ ra ngoài cổ áo sơ mi của Jimin, khóe môi lập tức phác họa một đường cong gợi cảm: "Tôi cứ cho rằng mấy năm nay cậu cấm dục đến nỗi không có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào rồi chứ?"

"Cô ấy không phải bất kỳ người phụ nữ nào."

"... Rốt cuộc Chaeyoung này có bản lĩnh gì mà lọt vào mắt của cậu thế?"

"Cô ấy rất tốt, quả thật có bản lĩnh này."

"..."

"Ông Park, tôi mang quần áo của bà chủ đến rồi. Ông còn gì dặn dò nữa không?" Chị Trần từ bên trong đi ra rất nhanh.

Người đàn ông ngoài cửa nhíu mày, nhìn vào bên trong, nhưng không nhìn thấy Chaeyoung bước ra từ phòng ngủ.

"Về đi." Jimin lãnh đạm.

"Vâng, ông Park."

Jimin vội vàng đóng cửa, ngăn cách hai người ở bên ngoài.

Chaeyoung ở trong phòng thay quần áo. Chị Trần rất cẩn thận, số đo đưa tới cũng rất vừa người, cho dù là đồ lót hay quần áo bên ngoài đều là kiểu dáng tương đối đơn giản thoải mái mà cô thích mặc gần đây.

Chaeyoung sửa sang lại quần áo chỉn chu, chải tóc gọn gàng, lọn tóc dài hơi gợn sóng xõa ra sau lưng. Cô ỷ vào làn da xinh đẹp nên bình thường rất ít khi trang điểm. Bây giờ cô lại càng trực tiếp hơn, ngay cả nước hoa hồng cũng không thèm thoa, để mặt mộc phơi nắng ra ngoài.

Jimin đứng đó đút tay vào túi quần, mặt hơi xoay về hướng cửa sổ. Bóng dáng anh cao lớn thẳng tắp, khí chất lạnh lùng, áo sơ mi quần tây không một nếp gấp. Không hiểu sao, Chaeyoung lại thấy bóng lưng của anh toát ra một vẻ gì đó thật phi phàm ưu nhã độc lập.

"Em thay đồ xong rồi." Cô bước tới.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô: "Điện thoại của em không mang về à?"

"Không có, ngày hôm qua em vừa nhận điện thoại của anh đã bị Kang Soojin cướp lấy, ném xuống đất, hẳn là không dùng được nữa."

Cô vừa dứt lời, Jimin đã lập tức xoay người, cầm chìa khóa điều khiển xe trên bàn trà.

"Mặc áo khoác vào."

"Hả? Anh muốn đi đâu?"

Thấy hôm nay từ sau khi tỉnh dậy, vẻ mặt Chaeyoung vẫn còn mơ màng, khóe miệng Jimin khẽ cong lên, cười nhạt: "Không phải em không có điện thoại dùng sao? Anh cùng em đi mua cái mới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net