Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung vừa nghe đã mau chóng chạy về thẳng phòng ngủ lấy áo khoác mà chị Trần vừa mới mang đến. Sau khi mặc vào thì cô nhanh nhẹn vui vẻ đi theo anh ra cửa.

Đi ngang qua công viên cây xanh dưới lầu, Chaeyoung cố tình quan sát thật kỹ hoàn cảnh xung quanh một chút.

"Tuy rằng nơi này là khu vực trung tâm thành phố, nhưng hoàn cảnh tốt thật, cảm giác không quá xô bồ. Sau này nếu như không thể trở về Ngự Viên, chúng ta ở đây cũng không tồi."

Hơn nữa một mình bọn họ ở nơi này, còn có thể hưởng thụ thế giới hai người. Tuy rằng người giúp việc ở Ngự Viên rất biết điều, không quấy rầy bọn họ, nhưng dù sao trong nhà cũng có người, không giống như thế giới nhỏ chỉ có riêng hai người mà thôi.

Ví dụ như, ở đây cô có thể nhìn thấy dáng vẻ Tổng Giám đốc Park rửa tay nấu súp, giống như hôm nay vậy. Đổi lại là ở nhà họ Park hoặc Ngự Viên, đoán chừng người giúp việc trong nhà sẽ phải lo sốt vó lên mất.

Suy cho cùng bọn họ cũng sợ không giữ được công việc của mình, bởi vì tài nấu nướng của Jimin không hề kém họ tí nào, ăn ngon muốn chết.

Nếu nói chân nhân bất lộ tướng để hình dung Jimin thì thật không quá đáng chút nào.

Tuy rằng Chaeyoung không nói những lời này, nhưng Jimin cũng hiểu được ý của cô.

Anh nhìn cô một cái: "Thích thì đến ở, mật mã mở cửa là sinh nhật em."

"Sinh nhật em?" Cô dừng một lát, tia kinh ngạc trong mắt chợt lóe rồi biến mất, nhưng không quá lộ liễu.

Nếu như nơi này là chỗ anh thường ở trước khi kết hôn, thì anh không thể lấy mật mã là sinh nhật cô được.

"Sáng nay anh đã đổi lại mật mã." Không đợi cô hỏi, Jimin đã thản nhiên nói thẳng.

Chaeyoung bất giác cười một tiếng, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Người đàn ông cao ráo chân dài, cô bước nhanh theo, định giơ tay lên kéo cánh tay anh, nhưng kết quả vừa mới nâng lên thì đã bị tay anh nắm chặt, đan vào lòng bàn tay.

Người đi qua lại khu vực dưới lầu đều nhìn về phía họ với nét mặt ngưỡng mộ. Người đàn ông cao ráo đẹp trai không gì sánh bằng, người phụ nữ xinh đẹp khả ái, nụ cười ngọt ngào, thật hiếm khi gặp được cặp nào xứng đôi đến thế. Sao trước kia không phát hiện nơi này có cặp đôi khiến người ta hâm mộ như vậy nhỉ.

Chaeyoung vừa mới hai mươi tuổi, còn rất trẻ. Tuy rằng quần áo cô tỏ rõ khí chất, nhưng dù sao đôi mắt to, làn da non mềm kia thường khiến người ta nghĩ rằng cô mới mười bảy mười tám. Cho nên không ai đoán được đây là đôi vợ chồng trẻ đã kết hôn hơn nửa năm.

Cho đến khi lên xe, Chaeyoung ngồi ở ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: "Trước kia anh chỉ thỉnh thoảng ở lại đây thôi à? Em thấy những người hàng xóm đi ngang nhìn anh rất xa lạ."

"Phần lớn thời gian anh vẫn ở công ty, đúng là chỉ thỉnh thoảng anh mới đến đây vài lần."

"Khó trách." Lúc này cô mới nhớ ra, nhìn đồng hồ, sau đó hỏi: "Hôm qua anh mới về nước, lần này sang Anh công tác để đàm phán hạng mục, vừa trở về đã bận chuyện của em, anh không cần đến công ty sao?"

"Có Woosik và nhiều quản lý khác ở đó, công ty không đến nỗi thiếu anh thì không thể vận hành bình thường được. Buổi chiều anh tranh thủ thời gian đến xem một lát là được, không sao." Jimin lái xe ra khỏi Quốc tế Oran.

Hôm nay thời tiết cũng không tính là lạnh, Chaeyoung dời mắt nhìn người đàn ông đang chuyên tâm lái xe.

Hôm nay Jimin không mặc âu phục, mà mặc bộ quần áo phong cách thể thao thoải mái gần gũi. Hiếm khi anh có loại cảm giác như ở nhà, không phải là kiểu xa cách tự phụ của giới nhà giàu xã hội thượng lưu, lạnh lùng cao vời vợi, khó có thể với tới như vậy.

Anh khoác bên ngoài kiểu áo khoác dài màu tối, cùng với áo khoác trắng trên người Chaeyoung, thoạt nhìn có cảm giác giống như trang phục trắng đen của tình nhân.

Ngày thường, cho dù là âu phục áo sơ mi hay là phong cách ăn mặc như bây giờ, Jimin đều thiên về tông lạnh. Nhưng lúc này, nắng ấm ngày thu chiếu từ ngoài cửa vào, ngược lại khiến anh có cảm giác bình dị gần gũi ấm áp hiếm thấy.

Vốn dĩ Chaeyoung muốn nói chuyện, nhưng quay đầu lại nhìn thấy Jimin như vậy, trong đầu cô đột nhiên nhớ đến chuyện tối hôm qua, lúc anh lái xe đưa cô đi. Lúc ấy cô... cô đã làm đủ chuyện với anh...ở trên xe...

Cô giơ tay lên đỡ trán, quay đầu dán mặt vào cửa sổ xe để giảm nhiệt độ trên đôi má. Ngón tay cô như có như không vuốt ve sợi dây an toàn.

"Em thích loại điện thoại gì?" Người đàn ông lái xe chợt phá vỡ không khí trầm lặng.

Lúc này Chaeyoung mới chú ý, xe đã lái đi một lúc lâu, đến con phố thương mại gần đấy. Phía trước còn có không ít cửa hàng chuyên kinh doanh sản phẩm điện tử.

Điện thoại của Jimin được chế tạo đặc biệt ở nước ngoài, tính bảo mật rất cao, là kiểu dáng thông minh mới nhất. Hiện tại là mười năm trước, điện thoại thông minh vẫn chưa hoàn toàn thông dụng ở trong nước. Mà mấy năm sau Chaeyoung dùng nhiều nhất là loại iPhone. Một chiếc điện thoại dùng mấy năm vẫn không bị treo máy, cô cảm thấy rất tiện lợi.

Cô nhìn, chỉ vào cửa hàng chuyên kinh doanh trước mặt: "Nghe nói năm ngoái bên Mỹ có sản xuất một chiếc điện thoại di động gọi là iPhone, dùng rất tốt."

Jimin dừng xe ở gần đấy. Lúc họ xuống xe đã là buổi trưa, hôm nay quả thật thời tiết rất ấm áp. Vốn dĩ cô muốn bỏ áo khoác trong xe, kết quả anh vừa ném sang một ánh mắt lạnh tanh, cô lại vội vàng tự giác mặc vào.

"Hôm nay hơi nóng." Chaeyoung khoác hờ áo khoác trên người, đi theo bên cạnh Jimin, nhỏ giọng lầm bầm một câu.

Kết quả tay bị anh nắm lần nữa, giọng Jimin nhẹ nhàng chậm rãi: "Tay em lạnh như vậy, mặc đi, không được cởi."

Chaeyoung không còn cách nào khác. Cô cảm thấy mình bây giờ thật đúng là bị chồng quản quá nghiêm ngặt, nhưng không hiểu sao cô lại vui vẻ chịu đựng.

Theo anh vào cửa hàng, Chaeyoung nhìn thấy điện thoại đặt trong quầy, viết là iPhone 3G.

Thật không ngờ lại có một ngày cô lại mua chiếc Apple đời thứ hai, hơn nữa còn là lúc điện thoại này chưa hoàn toàn phổ biến ở trong nước. Thời đại thật sự của Apple là hai năm sau cơ.

Nghe nhân viên cửa hàng giới thiệu, Chaeyoung vẫn mím môi cười, không nói gì, cầm điện thoại nghịch tới nghịch lui.

"Thích lắm à?" Anh thấy cô vẫn cầm điện thoại cười híp mắt.

"Ừ, lấy cái này đi." Chaeyoung ngẩng mặt lên nhìn anh: "Chức năng sử dụng không tệ, em thích."

Jimin ra hiệu cho nhân viên cửa hàng xuất hóa đơn tính tiền, cô lại bảo nhân viên cửa hàng lấy ra một cái cùng kiểu dáng. Điện thoại thế hệ này chỉ có một màu đen, hai cái giống nhau như đúc. Cô quay đầu lại nói: "Chúng ta lấy kiểu tình nhân như vậy được không?"

Jimin nhìn cô một cái. Lúc này Chaeyoung cười rất vui vẻ, trong đôi mắt cô như chứa cả vì sao.

Yêu cầu của anh đối với điện thoại không cao, chỉ cần an toàn bảo mật, gửi nhận email công ty đúng giờ là được. Thấy vẻ mặt cô tựa như đứa trẻ, anh không từ chối: "Mua hai cái."

Nhân viên cửa hàng phấn khởi. Đây là điện thoại đắt tiền nhất bây giờ, không có mấy người chịu mua, kết quả bây giờ lại bán được cả hai cái cùng lúc!

Vì không cướp được hóa đơn mà một nhân viên bán hàng khác ở bên cạnh ghen tị hỏi: "Cô à, cô cứ phải mua hai cái sao? Điện thoại này không rẻ, hơn bốn nghìn đấy."

Chaeyoung chỉ khách sáo cười nhạt, không trả lời.

Mấy nhân viên bán hàng khác ở bên cạnh lại đỏ mắt ghen tị, nói thầm với nhau: "Người đàn ông này đẹp trai thật, thân phận chắc không đơn giản đâu. Anh ta ra tay lại hào phóng như vậy, chẳng lẽ cô gái này được bao nuôi?"

"Đúng đấy, mấy cô gái nhỏ bây giờ ỷ vào dáng dấp xinh đẹp, gặp được người nào có tiền là thích mua mấy loại hàng xa xỉ. Không ngờ cô ta còn rất thời thượng, vừa vào đã mua luôn hai chiếc iPhone. Loại phụ nữ tiêu xài hoang phí này thật khiến người khác xem thường."

Quay đầu thấy Jimin đã thanh toán hóa đơn xong, Chaeyoung thong thả khoác lên cánh tay anh: "Ông xã à, hôm nay thời tiết đẹp, hay là chúng ta đi dạo thêm một lúc nữa nhé?"

Nhìn thấy cảnh tượng thắm thiết này, hai nhân viên bán hàng càng thêm chửi rủa trong lòng.

Cô gái này thật trơ trẽn, chỉ mới mua cho cô ta chiếc điện thoại thôi mà cô ta đã gọi ông xã rồi. Cô ta xinh đẹp thế này mà lại biến mình thành yêu tinh, hứ!

Xung quanh người Jimin tỏa ra cảm giác lạnh nhạt khó gần. Anh chỉ kiên nhẫn dịu dàng với người con gái bên cạnh. Cánh tay anh vòng ra sau eo cô, nhẹ nhàng dắt cô ra ngoài. Giọng nói anh du dương nhưng rõ ràng truyền vào tai mấy nhân viên bán hàng kia: "Trước ba giờ chiều, toàn bộ thời gian của anh đều thuộc về bà Park. Em còn muốn đi dạo ở đâu nữa?"

"Dạo con phố thương mại này được rồi, không cần đi xa quá. Phía trước có vài cửa tiệm rất được, chúng ta đến đó nhé, anh thấy sao?"

Những khuôn mặt trong cửa hàng đều khiếp sợ, đưa mắt nhìn nhau.

Bà bà bà bà... Park?

Họ Park ở Hải Thành này không nhiều, họ Mặc thoạt nhìn vừa có tiền vừa có thân phận lại càng ít.

Bọn họ vội vàng tìm kiếm tờ tạp chí xuất bản cách đây không lâu, rốt cuộc tìm nửa ngày mới có một tờ in ảnh chụp Park Jimin. Sau khi nhìn mấy lần, ánh mắt các nhân viên trong cửa hàng đều đồng loạt trợn ngược.

Thân phận của người đàn ông vừa rồi quả nhiên không đơn giản...

Anh ta thế mà lại là Park Jimin?

Trong hình còn có một bên mặt của Park Chaeyoung.

"Thật sự là Park Jimin và bà Park sao?!

"Lời chúng ta vừa nói... chắc hẳn bà Park đã nghe thấy..."

"Làm sao đây, có phải chúng ta đã đắc tội bọn họ rồi không?"

Nhân viên cửa hàng trong quầy thu ngân lườm bọn họ một cái: "Đâu chỉ có bà Park nghe, tôi đứng ở đây mà còn nghe đấy. Các người đoán xem ông Park có nghe không?"

"... Chắc chắn là nghe thấy rồi! Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"

"Ông Park người ta chẳng thèm liếc mắt nhìn các người một cái. Các người ấy, đúng là có mắt không tròng, cái lưỡi nói bậy, số kiếp đã định cả đời không có tiền đồ! Đáng đời!"

Mấy nhân viên cửa hàng ai nấy đều rùng mình.

Chaeyoung đã ra khỏi cửa hàng, đi xa được một quãng, cô mới nhìn ánh mắt vẫn luôn điềm tĩnh của Jimin: "Vừa rồi anh nghe thấy đúng không?"

Giọng điệu Jimin điềm nhiên: "Bà Park dung mạo tuyệt sắc. Bởi vì gương mặt này mà thường bị người ta hiểu lầm được bao nuôi. Anh thấy em không cần đi quản lý hai công ty nhỏ kia đâu, yên tâm ở nhà được anh bao nuôi cả đời đi."

Khóe mắt Chaeyoung co giật.

Sao nghe thế nào cũng giống như anh đang trêu chọc cô vậy.

"Bây giờ đã hơn một giờ, còn chưa được hai tiếng nữa thì anh phải đến công ty rồi." Cô vừa đi vừa hỏi: "Anh có muốn ăn chút gì trước không?"

"Em đói à?"

"Vẫn chưa. Buổi sáng được ông xã nhà em đích thân nấu cho, em ăn đến no căng rồi, bây giờ không cảm thấy đói bụng." Chaeyoung đi theo bên người anh, không quên ném ra một câu nịnh bợ.

"Anh mua đồ với em xong thì tiện đường về công ty. Em đói thì nói anh biết."

***

Chaeyoung không biết, tuy rằng nhân viên cửa hàng kinh doanh điện tử kia không đến nỗi bị tai họa ập xuống bất ngờ, nhưng rốt cuộc bởi vì miệng lưỡi nói cái không nên nói mà gặp phải tai ương.

Cửa hàng trưởng bất chợt gọi điện tới: "Vừa rồi hai kẻ nào dám nói bậy nói bạ sau lưng người ta vậy? Mau chóng quyết toán tiền lương tháng này cho bọn họ, bảo họ lập tức cút!"

Hai nhân viên cửa hàng nhất thời hoảng sợ, vội vàng chạy đến nghe điện thoại, vẻ mặt van xin: "Cửa hàng trưởng, chúng tôi thật sự không cố ý. Vừa rồi chúng tôi không nhận ra đó là ông bà Park. Chúng tôi chỉ lỡ miệng nói vài câu thôi, không cố ý đắc tội..."

"Đừng có giải thích với tôi! Bây giờ hai người đã bị liệt vào danh sách đen! Lập tức cút!"Điện thoại bị cửa hàng trưởng dập máy.

***

Vì để tiết kiệm thời gian, Chaeyoung không đi quá xa. Cô chỉ đi dạo vài cửa hàng lân cận, sau đó đến thẳng một siêu thị lớn.

Căn hộ ở Quốc tế Oran thật sự quá đơn giản, đồ dùng hằng ngày cũng không nhiều, cô quyết định mua không ít đồ dùng sinh hoạt. Cô còn mua thêm đủ loại áo ngủ và khăn mặt, khăn tắm kiểu mới. Cuối cùng, cô còn mua một bộ chăn mền vô cùng thoải mái, ai không biết còn tưởng bọn họ đang chuẩn bị kết hôn, trang hoàng phòng tân hôn.

Thật ra thì đối với Chaeyoung mà nói, đây là lần đầu tiên cô tỉ mỉ chăm chút cho một gia đình thuộc về riêng họ. Tuy rằng Ngự Viên mới là nhà tân hôn nhưng Quốc tế Oran gần công ty anh hơn. Cô muốn xây dựng và mang lại hơi thở cuộc sống cho ngôi nhà thứ hai của riêng bọn họ.

Trước khi trở về, cô kéo Jimin vào một nhà hàng Trung Quốc gần đấy ăn bữa cơm đơn giản. Nhà hàng Trung Quốc này đã mở nhiều năm. Vì mùi vị và giá cả phải chăng, mười năm sau cô cũng ăn ở đây mấy lần. Nhưng mỗi lần tới ăn cô đều cô đơn lẻ bóng một mình, hơn nữa cũng chỉ có thể chọn một đĩa rau và một bát cơm rẻ nhất.

Lúc dự định trở về Quốc tế Oran, cô ngồi trong xe nói: "Lát nữa anh thả em xuống trước cửa khu chung cư là được. Em mang đồ đạc vào sắp xếp lại, anh đến công ty luôn đi."

Jimin nhìn đồng hồ: "Không vội, anh đưa em lên."

Chaeyoung nhìn đống thành quả chiến đấu mua về hôm nay ở trong xe, lại nghĩ bản thân thật sự xách không hết nhiều đồ như vậy, cho nên cô cũng không từ chối.

Hai người trở về Quốc tế Oran, tay Jimim xách đống đồ, Chaeyoung bước lên phía trước cửa nhập mật mã, quả nhiên mật mã là sinh nhật cô. Cô đảo mắt nhìn anh ở phía sau, lúc cửa vừa mở ra, anh đã xách đồ đi vào.

"Vừa rồi ở trong siêu thị không cảm thấy bao nhiêu, bây giờ mới phát hiện là mua nhiều quá rồi." Chaeyoung ngồi xổm xuống đất, lật tới lật lui một đống túi đồ lớn.

Jimin nhìn cô, dù sao cũng chỉ là mấy đồ sinh hoạt thường ngày, nhưng cô lại thỏa mãn giống như có được bảo bối vậy.

"Đồ cũng nhiều, nếu một mình em thu xếp không xong, em gọi điện cho chị Trần đến giúp em." Giọng nói Jimin thật nhẹ nhàng.

Chaeyoung nghe thấy vậy thì bất chợt đứng lên. Cô xoay người bước nhanh đến trước cửa, vươn tay ôm lấy eo anh, tựa như cô vợ nhỏ không đành lòng.

"Mấy giờ anh về?"

"Sẽ không muộn quá. Anh mở cuộc họp, xem vài tài liệu rồi về." Jimin sờ sờ đầu cô.

Chaeyoung đã quen với cách anh đối xử với cô giống như đối xử với trẻ con vậy. Cô vùi mặt mình vào lòng anh: "Vậy tối nay chúng ta ở đây đi, ngày mai hẵng về Ngự Viên."

Tay Jimin dừng lại trên đầu cô.

"Được." Giọng điệu của anh hơi chậm rãi.

Chaeyoung nhón chân hôn lên khóe môi anh, hôn xong cô còn phải về tiếp tục thu dọn đống đồ mới mua về. Kết quả cô vừa mới lui về sau thì eo cô đã bị siết chặt, nụ hôn của anh rơi chuẩn xác xuống môi cô.

Nụ hôn này không mãnh liệt như lúc trên giường đêm qua, nhưng lại dịu dàng triền miên khiến trái tim cô mềm đi. Hai tay cô níu lấy cổ áo khoác anh, mắt nhìn gương mặt thật gần trong gang tấc.

Hôn một lúc, cô thấy thời gian đã muộn, theo bản năng đẩy anh.

Kết quả làđ ẩy không ra, ngược lại cô còn bị anh đè lên tường, răng môi quấn quít, hôn đến quên trời quên đất.

Trong suốt quá trình, Chaeyoung bị anh ôm, đặt lên một kệ trang trí không mấy cao ở cửa. Cô vô thức vội vàng ôm chặt lấy cổ anh, sợ mình ngã xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net