Chương 57
Cô không ngờ lại gặp hắn ở đây. Lần trước ở chỗ Lisa cô cũng thoáng nhìn thấy hắn trong bệnh viện.
Chắc hẳn người kia không chú ý đến cô. Chaeyoung dời mắt đi, xoay người ra khỏi quán bar.
***
Chaeyoung ngồi cạnh cửa sổ trong một quán cà phê gần đó, vừa bình thản uống cà phê sữa vừa xem kịch hay.
Truyền thông đến hiện trường nhanh hơn cảnh sát năm phút. Chỉ trong một thời gian ngắn, báo chí không chỉ chụp được vẻ phóng đãng không tưởng tượng được của công tử tập đoàn Lee thị, Lee Jihyun, mà còn chụp được scandal nữ diễn viên hạng ba chơi thuốc phiện, cũng như chứng thực chuyện Lee Jihyun hút thuốc phiện chơi gái rồi bị bắt trong quán rượu.
Lee Jihyun quần áo xộc xệch bị lôi ra khỏi quán rượu. Mặt mũi hắn vẫn còn chưa tỉnh táo, bộ dạng chật vật nhếch nhác, nhìn ghê tởm đến tột cùng.
Chứng kiến toàn bộ mọi việc xong thì cà phê trong ly của Chaeyoung cũng đã nguội.
Bây giờ đã là tám rưỡi tối.
Tuy tất cả mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi khiến cô có chút nghi ngờ. Nhưng bây giờ Lee Jihyun tinh thần sa sút trốn trong quán bar lại nghe nói hôm nay thị trường chứng khoán của Lee thị cũng xảy ra chuyện, nên đoán chừng hiện tại Lee thị không thể cử ai đến để hắn sai bảo. Bây giờ hắn còn không có cả vệ sĩ bên cạnh. Ở quán bar nhỏ này mà không có người của hắn canh chừng bên ngoài thì cũng không quá kỳ lạ.
Ban đêm ở Hải Thành thật ra cũng không hoàn toàn an toàn, nhất là ở khu thành Đông này. Chaeyoung nhìn thấy còn có hai chiếc xe cảnh sát ở gần đó thì mới đi ra khỏi quán.
Cô đang định bắt một chiếc taxi ven đường thì bất chợt tiếng chuông êm tai từ chiếc điện thoại iPhone vang lên.
Vừa nhìn thấy là Jimin gọi đến, cô không khỏi giơ hai tay lên vén tóc ra sau tai rồi mới nhận điện thoại.
"Alo?"
"Em đang ở đâu?" Giọng nói đàn ông trầm ổn rõ ràng vang lên trong điện thoại.
Chaeyoung liếc nhìn xe cảnh sát gần đó, chắc chắn mình rất an toàn, không phát sinh bất kỳ nguy hiểm nào rồi mới nói cụ thể: "Em đang ở thành Đông... mới vừa...à... xử lý chút chuyện..."
Xe của anh dừng lại cách Chaeyoung chỉ khoảng hai trăm mét.
Cô nhóc này giờ vẫn chú ý đến xe cảnh sát gần đó, không để ý đến đằng này.
Còn biết nhân lúc cảnh sát ở gần đó rồi mới đi ra bắt xe, có thể thấy được ý thức tự vệ của Chaeyoung quả nhiên không thấp.
Giọng nói Jimin rất thấp, ngữ điệu cũng rất bình thản: "Điện thoại em mới mua có chức năng định vị, phát định vị cho anh."
Yoongi ngồi bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo mất dần đi tia hứng thú, trợn tròn mắt.
M*, rõ ràng chỉ cách người phụ nữ kia có 200 mét, còn phải bảo cô ta phát định vị.
Park Jimin bây giờ thật quá âm mưu quỷ quyệt...
Nếu anh ta kể chuyện hôm nay cho mọi người thì chắc chắn không ai thèm tin!
Đừng nói là người khác, chính bản thân Min Yoongi và Kim Taehyung là hai người bạn thân thiết với Jimin mười mấy năm nay rồi cũng không thể nào tin nổi cái người ngồi bên cạnh đang dụ dỗ Chaeyoung phát định vị là Jimin.
Cô kinh ngạc: "Anh muốn đến đón em sao? Em có thể tự đón xe về..."
Cô còn chưa nói xong thì bên kia đã ngắt máy.
Chaeyoung: "..."
Tòa nhà tập đoàn Park thị cách nơi này khá xa. Cô thoáng do dự, không chắc anh có biết việc cô làm tối nay không. Cho dù cũng chẳng có gì đáng phải giấu giếm, nhưng ánh mắt cô vẫn tìm kiếm xung quanh một vòng. Khi thấy không có chiếc taxi trống nào đi ngang qua, cô đành cầm điện thoại lên phát định vị từ xa cho anh.
Chứng kiến Chaeyoung mới vừa rồi ở trong quán rượu còn mang bộ dạng hung hãn có thù phải trả, bây giờ lại bị Park Jimin dụ dỗ xoay vòng vòng, không chú ý chút nào đến chiếc xe bên này, ngoan ngoãn phát định vị mà Yoongi bật cười chế giễu.
Nếu không phải Jimin đang ngồi bên cạnh thì anh thật sự sẽ phun ra hai chữ "ngu xuẩn" này.
Đằng sau cô vang lên tiếng ồn ào ở cửa quán bar, tiếng cảnh sát quát lớn, tiếng đàn ông đàn bà sợ hãi khóc thét lên.
Chaeyoung đứng ở ven đường không quay đầu lại nhìn cảnh náo nhiệt bên kia nữa, nhưng cô vẫn hình dung được cảnh tượng tối nay lộn xộn như thế nào.
Chỉ chưa đầy mấy phút, chiếc xe Ghost màu đen đã dừng lại bên cạnh cô.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, bên trong là gương mặt bình thản thong dong của Jimin. Anh mang phong thái ung dung, tay tùy tiện đặt lên tay lái, trong xe không còn ai khác.
Chaeyoung khẽ kinh ngạc: "Nhanh vậy sao?"
"Vừa rồi anh ở gần đây, tiện đường đón em về." Anh không giải thích thêm.
Tiện đường?
Thành Đông không phải là nơi phồn hoa nhất của Hải Thành, người sống ở đây dân trí không cao, lại còn rất loạn. Jimin chắc rất ít khi đến gần khu này, sao lại trùng hợp tiện đường thế này...
***
Trên đường về nhà, cô hơi buồn ngủ. Ngồi trong xe anh có thể làm cô rũ bỏ ý thức phòng bị, cảm giác an toàn bao trùm khắp người, khiến Chaeyoung vô cùng buồn ngủ.
Tối hôm qua cô nằm dưới người anh, gần như cả đêm không ngủ được. Đến lúc cơ thể cạn kiệt rồi mà cuối cùng anh vẫn không dừng lại như ý cô muốn. Cô cầu xin hết lần này đến lần khác mà gần như đến rạng sáng anh mới bỏ qua cho cô.
Cả ngày hôm nay cô lại không được nghỉ ngơi. Mới vừa rồi ở trong quán bar, mặc dù Chaeyoung đã chuẩn bị kỹ càng nhưng trong lòng vẫn còn có chút đề phòng, tránh để phát sinh chuyện gì không may.
Bây giờ tất cả cảm xúc và giác quan đều được thả lỏng, cô nhắm mắt lại, thật sự suýt chút thì ngủ mất.
Nhưng bụng lại hơi đói, cô cố chống chọi cơn buồn ngủ, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe đã đi về gần đến Quốc tế Oran.
"Buổi tối em chưa ăn gì sao?" Jimin hỏi.
Buổi chiều hai người ăn uống tùy tiện ở khu phố mua sắm. Hơn nữa bây giờ cũng đã hơn chín giờ, nếu cô nói không đói bụng là giả vờ.
Chaeyoung gật đầu một cái, đôi mắt mong ngóng nhìn anh.
Nhìn thấy nét mặt cô như có gì muốn nói, Jimin chẳng qua chỉ liếc cô một cái, lái xe vào bãi đỗ xe của Quốc tế Oran rồi bình thản nói: "Gần đây có nhà hàng, em muốn ăn gì?"
Chaeyoung tháo dây an toàn ra: "Mình về nhà ăn đi. Cũng đã về đến Quốc tế Oran, vừa khéo, mình về nhà ăn."
Jimin nhìn cô, dường như trong mắt là biển sâu mênh mông vô bờ bến, giọng nói rành mạch: "Về nhà? Về nhà ăn gì?"
Chaeyoung chợt cười hi hi: "Anh làm món gì em ăn món đó."
Jimin: "..."
Mấy giây sau, khóe miệng anh khẽ cong lên, giọng điệu thản nhiên: "Bắt đầu từ khi nào anh còn phải chịu trách nhiệm làm bữa tối cho em vậy?"
Chaeyoung vuốt vuốt cái bụng quả thật đã đói ngấu, ngước mắt nhìn anh: "Giờ này rồi, ăn xong một lúc thì cũng phải đi ngủ. Thức ăn ở nhà hàng không dễ tiêu hóa, chi bằng ăn chút mì sợi linh tinh đi. Cho nên mình về nhà nấu là tốt nhất."
"Anh nấu mì?" Ánh mắt đẹp đẽ của Jimin khẽ lay động.
"Đúng vậy mà."
Ánh mắt Chaeyoung như muốn nói: cô thật sự rất muốn ăn.
Dù sao sáng nay cũng là lần đầu tiên anh tự tay nấu đồ ăn cho cô, khiến cô suy nghĩ vấn vương suốt cả ngày. Cô cảm thấy mình chỉ cần một bát mì thì cũng không có gì quá đáng.
Jimin thấy ánh mắt này của cô thì khẽ cười: "Xuống xe."
"Vâng... hả?" Đầu tiên Chaeyoung đáp lại một tiếng rồi lại ngước mắt lên nhìn về phía anh: "Vậy là anh đồng ý rồi à?"
Anh không trả lời đã xuống xe. Cô cũng vội vàng đẩy cửa xe ra đuổi theo.
Gần bãi đỗ xe của Quốc Tế Oran có một siêu thị hàng tiêu dùng nhỏ, rất bình dân. Chaeyoung theo anh đi vào, nhìn đại Tổng Giám đốc Park mua ít đồ gia vị và mì sợi, lại thấy đại Tổng Giám đốc Park vì lúc chiều từ công ty về không mang tiền mặt mà xòe cái thẻ đen ra cho bà chủ siêu thị.
Bà chủ nhìn thấy thẻ đen thì trong nháy mắt khóe miệng méo xệch.
Bà ta biết ở đây có rất nhiều người giàu có. Nhưng chỉ mua cọng hành với hai túi gia vị mà lại muốn quẹt thẻ thì đúng là không dám nhận khách.
Chaeyoung thấy vậy vội vươn tay ra đè tay Jimin xuống, nhanh chóng lấy ra một tờ 50 đồng trong túi đưa cho bà chủ đang ngây người.
"Khụ, trả lại cô 31 đồng 8 xu." Bà chủ trả tiền thừa xong, ánh mắt không nhịn được lại chuyển từ Chaeyoung nhìn sang Jimin.
Kể cả con gái của bà chủ đứng bên cạnh cũng si mê hướng mắt về bên này nhìn đắm đuối.
Người đàn ông dáng người thon dài, vẻ mặt lạnh lùng, khí chất tỏa sáng như vầng hào quang khiến cho người ta lập tức chú ý đến. Hơn nữa sức hút của anh rất khó có thể dùng một từ để miêu tả chính xác, lành lạnh xa cách nhưng lại không thể không chú ý.
"Có nhiều tiền như vậy mà còn tự đi mua những đồ này..." Thấy bọn họ đi ra, bà chủ và con gái cùng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, trong lời nói không giấu được sự ngưỡng mộ.
Chaeyoung cứng rắn lôi kéo Jimin ra ngoài.
Tuy mới vừa rồi cũng không thấy vấn đề gì, nhưng cô lại cảm thấy ánh mắt bà chủ siêu thị và cô con gái cứ nhìn chằm chằm vào anh như sói đói thấy con mồi. Cô đã nhìn thấy rồi thì không thể nào lờ đi được, cứ thế dắt người đàn ông cao lớn hơn mình đi ra ngoài.
Một tay anh xách những đồ lặt vặt mới mua, một tay vẫn đút trong túi quần không rút ra. Đôi chân thon dài thong thả bước không nhanh không chậm theo cô về nhà.
***
Thật ra Chaeyoung cũng đang suy nghĩ, không biết có phải chiều nay anh ở công ty rất bận bịu không?
Nếu anh tan làm đã mệt quá rồi, thì khi về đến nhà cô cũng có thể tự đi nấu ăn được.
Kết quả mới vừa vào cửa, Jimin lại bảo cô ngoan ngoãn chờ. Sau đó anh ném áo khoác đen cho cô, quay người cởi khuy áo măng sét tinh xảo đắt giá ra, xắn tay áo chất liệu cao cấp rồi quay người bước vào bếp.
Chaeyoung cứ ngắm người đàn ông này đến nỗi dường như không thể dời tầm mắt khỏi bóng lưng anh, vô thức nuốt nước miếng một cái.
Người đàn ông này...
Sao lúc nào cũng như vậy...
Ừ...Đẹp trai hết chỗ chê...
Chờ mì, lại còn là mì anh nấu, không hiểu vì sao cô lại nhớ đến đêm hôm qua bị anh đè trên giường. Một màn tấn công rất hung hãn, một khía cạnh rất khác của Park Jimin...
Ở trên giường, người đàn ông này tuyệt đối không hề có vẻ mặt thoạt nhìn lịch sự hờ hững thế này!
Cô cảm giác mình có chút mất bình tĩnh, đứng dựa ở cửa mất nửa ngày, mặt đỏ ửng liền đi thẳng vào phòng ngủ.
Ngồi vào giường cô mới để ý thấy mình vẫn còn đang ôm áo khoác của Jimin. Cô hướng mắt ra ngoài liếc mấy lần, nghe thấy tiếng nấu nước trong bếp, liền cúi đầu, dí chiếc áo khoác đen lên mũi, hít một hơi.
Rồi lại hít một hơi nữa.
Mùi hương sạch sẽ mát lạnh như sáng tinh mơ. Cô không chắc anh có từng hút thuốc hay không, nhưng trong ấn tượng của cô, cô chưa bao giờ thấy anh hút thuốc. Trên người anh có mùi thuốc lá rất nhạt, không để ý kỹ thì khó có thể ngửi thấy. Không biết là do anh hút thuốc lá khi công việc quá bận rộn, hay bị vương mùi thuốc lá trong phòng họp ở công ty.
Nhưng mùi rất dễ chịu.
***
Trong phòng bếp.
Chuông điện thoại di động vang lên.
Jimin một tay đảo nước mì, một tay lấy điện thoại di động ra nhìn rồi đặt ngay bên tai: "Có chuyện gì sao?"
Giọng nói gợi cảm lành lạnh của Yoongi vang lên trong điện thoại: "Lần này nhà họ Kang và nhà họ Lee bị tấn công không nhẹ. Nhà họ Lee vốn đã suy tàn, sau lưng Kang thị dù có chút ô dù nhưng vì biết có chừng mực nên cũng không dám khinh suất làm bừa. Nhờ người phụ nữ của cậu giúp đỡ mà giờ này hắn ta đang trần truồng bị thẩm vấn trong Cục cảnh sát. Có thể cậu sẽ quan tâm đến khẩu cung của hắn, ngày mai Woosik sẽ đưa cho cậu."
"Ừ." Jimin hờ hững đáp lại.
Yoongi nghe thấy giọng anh không có vẻ như đang nghỉ ngơi, cũng không có vẻ như đang ở trên giường với phụ nữ, cho nên thuận miệng hỏi một câu: "Không phải cậu đã về Quốc Tế Oran rồi sao? Còn chưa nghỉ ngơi à?"
"Ừ." Lại là tiếng đáp trả rất nhạt.
Yoongi cười lạnh, đầu lưỡi đẩy đẩy khóe môi, cười khẩy: "Đang bận trong phòng làm việc sao? Vậy tôi ngắt máy đây. Cậu làm việc của cậu đi."
Jimin một tay cầm điện thoại, một tay bỏ gia vị vào nước đảo đảo, ngữ điệu bình thản: "Đang nấu mì."
Yoongi: "..."
Lợi hại!
M* nó, cậu ta thật sự lợi hại.
Đường đường là Park Jimin, phút trước mới vừa đẩy hai đại gia tộc vào địa ngục, đứng nhìn dáng vẻ Kang Soojin co quắp thân dưới nằm trong bệnh viện, trong mắt tràn đầy nước mắt và máu vẫy đuôi như chó mừng chủ cũng không hề chớp mắt, ấy vậy mà vừa về tới nhà đã đổi mặt đi nấu mì!
"Là người phụ nữ của cậu muốn ăn à?"
"Ừ."
"Ha, chẳng trách cô em Chaeyoung kia trước mặt cậu ngu xuẩn muốn chết, quả nhiên là bị cái mặt cậu lừa. Ha ha, cậu thế mà đi nấu mì cho phụ nữ." Yoongi cười lạnh: "Ông đây với Taehyung là anh em bao nhiêu năm với cậu, ngay cả một chén nước tự cậu lấy cũng chưa được uống. Cậu nấu mấy bát? Chúng tôi qua xin một bữa. Tôi muốn chính mắt nhìn xem có phải cậu cho thuốc mê vào trong bát mì của Chaeyoung không. Nếu không sao đột nhiên cô ấy lại một lòng một dạ với cậu như vậy."
Trong điện thoại không có tiếng trả lời. Yoongi thính tai nghe thấy tiếng đập vỏ trứng gà của Jimin ở đầu dây bên kia.
Âm thanh trong trẻo thuần thục.
Yoongi: "... Mì này còn rất phong phú, có cả trứng gà."
Jimin lạnh nhạt nói: "Cậu muốn ăn à?"
"À há."
"Kiếp sau đi." Giọng nói của Jimin không chút ấm áp cũng không nể tình vang lên từ đầu dây bên kia.
Sau đó điện thoại trực tiếp bị ngắt.
Yoongi: "..."
***
Mười phút sau, bữa tối Chaeyoung mong chờ thật lâu cuối cùng cũng xuất hiện trên bàn ăn.
Cô hớn hở cầm đũa lên ăn một miếng. Một miếng này thật khiến cô cảm động chết đi được.
Lúc trước ở Ngự Viên, cô còn hăng hái háo hức, kiên trì muốn vào bếp thể hiện tài năng, tự cho rằng mình nấu mì cực kỳ ngon, nhất định sẽ khiến anh cảm động. Kết quả lúc đó Jimin chẳng cảm động chút nào.
Bây giờ ăn mì của anh nấu rồi, kỹ thuật của cô thật sự là...
Ha ha, hoàn toàn không đáng đưa lên bàn cân.
Ăn gần nửa bát mì, cô ngước mắt nhìn người đàn ông ngồi cùng bàn. Tuy rằng anh cũng ăn như cô, nhưng phong thái lại một mực thong dong ưu nhã.
Jimin vì ánh nhìn của cô mà ngước mắt lên, khẽ cong khóe môi: "Nhìn anh ngon hơn mì trong bát em sao?"
Chaeyoung nuốt xuống một sợi mì, rất muốn trả lời "đúng rồi".
Nhưng lý trí bắt cô không trả lời loạn. Dù sao tối qua Tổng Giám đốc Park mới vừa giải phóng tình thú. Bây giờ nếu cô dám tùy tiện nói bừa thì đoán chừng đêm nay cô lại không được ngủ.
Cô vừa ăn mì vừa ấp úng hỏi khẽ: "Có phải anh cũng biết chuyện hôm nay ở quán rượu thành Đông không?"
"Em mong anh không biết?" Giọng anh trầm thấp bình thản, âm thanh vẫn đầy từ tính êm tai.
Nhưng cô đã nghe ra ý anh rồi.
Quả nhiên!
Lúc đó cô đã cảm thấy có chút kỳ cục bởi vì mọi chuyện thuận lợi đến mức khó tin.
Xét tình huống lúc đó, chẳng phải Lee Jihyun đang trong trạng thái lo bóng lo gió, khốn đốn khắp nơi sao? Uống rượu thì uống rượu, dù hắn có đần độn thế nào cũng sẽ không ngu đến mức mang theo bạn gái từng có quá khứ chơi thuốc phiện đi cùng.
Suy cho cùng, nếu nữ minh tinh hạng ba chơi thuốc phiện đó xuất hiện bên cạnh hắn thì chắc chắn là họa vô đơn chí.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net