Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt người con gái trở nên buồn bã. Sự kiêu ngạo, nhiệt tình và cả sự tự tin vừa rồi hoàn toàn sụp đổ.

Cô ta không cam lòng cắn môi, tròng mắt đỏ ửng: "Năm trước em suýt chút nữa bỏ mạng, là anh đã cứu em. Lúc em bị đẩy vào phòng phẫu thuật, anh đã nói anh thích con gái ngoan ngoãn nghe lời, cho nên em vẫn luôn rất nghe lời anh... Lúc xuất viện, anh nói anh không thích con gái khóc, cho nên em không khóc... Tại sao anh không thích em... Em đã cố gắng nỗ lực trở thành mẫu người anh thích mà..."

"Ở trong phòng phẫu thuật, vì để khiến tâm trạng cô ổn định, bất kỳ lời nói dịu dàng nào cũng đồng nghĩa với một nửa liều thuốc mê." Lời nói của Taehyung lạnh lùng, anh chẳng thèm liếc mắt nhìn vẻ đau lòng trên mặt đối phương một lần, giọng điệu vẫn lãnh đạm thờ ơ: "Phụ nữ được tôi cứu khỏi quỷ môn quan nhiều lắm, từ bà cụ tám mươi đến bé gái một tuổi bi bô tập nói. Ai cũng ngoan ngoãn biết điều, nghe lời bác sĩ. Tôi đối xử bình đẳng với tất cả bệnh nhân của mình, chẳng lẽ ai tôi cũng thích à?"

Cô gái kia thay đổi dáng vẻ ương ngạnh vừa rồi, đỏ mắt cắn môi, tựa như sắp khóc.

Chaeyoung thầm nghĩ, loại người như Kim Taehyung không phải là kiểu phụ nữ nào cũng có thể nắm bắt được.

Người này, lúc ấm áp thì cười như hồ ly, lúc lạnh lùng thì đúng là lạnh đến thấu xương, hoàn toàn không thể nhìn thấu.

Cô thật sự nghĩ không ra, Jimin và Taehyung đều có bản tính tự phụ, lạnh lùng, xa cách bẩm sinh từ trong xương, chẳng hiểu tại sao hai kẻ tẻ nhạt như vậy lại có thể trở thành bạn thân của nhau.

Cô gái kia rưng rưng nước mắt: "Em, em không giống bọn họ... Anh nói không thích con gái bảo sao nghe vậy... Em sẽ lập tức cố gắng thay đổi mình... Em biết gia thế anh hiển hách, không phải người phụ nữ nào cũng có thể xứng đôi với anh. Tuy rằng gia đình em không tính là danh gia vọng tộc, nhưng dù sao cũng có quan hệ làm ăn với Kim thị. Em cho rằng chúng ta có thể..."

Ánh mắt của những y tá và bác sĩ vây xem ngoài cửa đều khác nhau, có người đồng tình cũng có người coi thường. Có người thấy đây chẳng phải là tin tức gì lớn, thản nhiên nhìn về hướng này. Dù sao chuyện các cô gái theo đuổi bác sĩ Kim đến tận bệnh viện chẳng phải là chuyện ngày một ngày hai.

Phớt lờ những ánh mắt xung quanh, rốt cuộc Taeyung cũng chịu bố thí cho cô gái một cái liếc mắt, nhưng vẫn lạnh lùng hời hợt như cũ: "Bấy lâu nay cô bị tôi chặn ngoài cửa vô số lần, chẳng lẽ còn chưa nhận ra sự thật này sao? Tôi không thích cô, cho dù cô có biến thành kiểu nào thì tôi cũng sẽ không thích."

Giọng nói của anh lạnh lùng tuyệt tình, chẳng có một chút ấm áp hay xót thương nào.

Cô gái cắn môi, chỉ trong khoảnh khắc mà trái tim cứ như bị đông lạnh trong hầm băng.

Cuối cùng cô ta cũng hiểu.

Năm ngoái ở đây, cô ta là bệnh nhân còn anh là bác sĩ điều trị chính. Anh chịu trách nhiệm cho sức khỏe của cô ta. Sở dĩ anh cười dịu dàng như thế là để trấn an sự sợ hãi và căng thẳng của cô ta.

Ngoại trừ thân phận thầy thuốc và bệnh nhân, giữa cô ta và anh chẳng là gì cả.

Bấy lâu nay cô ta bị chặn ngoài cửa nhiều lần như vậy, nhưng trước giờ vẫn không có cơ hội đến gần anh.

Cuối cùng... khó khăn lắm hôm nay cô ta mới suýt có cơ hội vào được phòng anh...

Nhưng còn chưa kịp vào, cô ta đã nhận được đáp án vô tình nhất.

"Vậy, anh thích cô ta sao. Anh cho cô ta vào phòng, chẳng lẽ là vì anh thích cô ta..." Bất chợt cô gái kia chỉ về phía Chaeyoung đang đứng bên trong.

Chaeyoung nhất thời giật mình.

Này này này, cái mũ này cô đội không nổi đâu!

Cô và Taehyung vốn không quen biết, cả hai kiếp đều không quen. Ngay cả chuyện tình cảm cá nhân của anh ta cô cũng không rõ. Bọn họ hoàn toàn là người của hai thế giới!

Cô gái này bị kích động quá mức rồi hả? Nói vậy mà cũng nói được sao? Được anh ta cho phép vào phòng buổi trưa là đồng nghĩa với thích à? Cô ta cho rằng Taehyung bị bệnh thần kinh hay là tình thánh? Anh ta là bác sĩ, chẳng rảnh rang đến vậy đâu!

"Bác sĩ Kim! Nếu như anh thích người như cô ta, em cũng có thể biến mình trở nên giống cô ta vậy! Em thật sự thích anh..."

Taehyung đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, nâng cánh tay dài lên đóng sập cửa lại, ngăn cách cô gái ở bên ngoài.

"Để cô chê cười rồi." Anh lãnh đạm nhìn Chaeyoung vẫn còn đứng trong phòng khám.

Cô nhướng mày, cười trêu chọc: "Các cô gái nhỏ đều theo đuổi anh đến tận bệnh viện vậy sao?"

Taehyung không đáp, đi thẳng đến bàn làm việc kéo ngăn kéo ra, lấy túi giấy khổ A4 đưa cho cô.

Thấy anh không nói tiếp, Chaeyoung cũng không hỏi nữa. Cô cũng không quá để ý đến chuyện vừa rồi, bước đến, đưa tay ra nhận: "Trong thuốc này..."

"Tôi đã nhờ vài chuyên gia quen biết phân tích thuốc cô đưa, bên trong không chứa thành phần gây hại." Taehyung bỏ tay vào túi quần, nhàn nhạt nói: "Nếu như có cơ hội, cô hãy mang thêm những loại thuốc khác ở chỗ ông ấy đến đây, tôi sẽ kiểm tra thành phần những thứ thuốc đó rồi mới kết luận sau."

Tâm trạng Chaeyoung vừa mới thả lỏng, nhưng chỉ trong chớp mắt lại như bắt được đầu mối khác: "Ý anh là?"

Tảehyung nhướng mày: "Nếu ba cô chỉ uống riêng thuốc trong lọ này thì sẽ có tác dụng thanh nhiệt nhuận trường. Nhưng thuốc này rất đặc biệt, nếu dùng chung với thuốc có thành phần tương khắc thì sẽ có tác dụng ngược lại, khiến cho các cơ quan suy kiệt với tốc độ chậm. Nhưng trước mắt còn chưa có những thứ thuốc khác nên tôi không thể cho ra kết quả phân tích cuối cùng. Tất cả chỉ là suy đoán mà thôi."

***

Chaeyoung ra khỏi bệnh viện. Bất giác cô cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình, cô xoay người thì nhìn thấy cô gái tỏ tình thất bại khóc đến mascara nhem nhuốc đầy mặt. Cô ta đang ngồi trên chiếc ghế dài ngoài cửa bệnh viện, nhìn chằm chằm vào chiếc túi trên tay cô với vẻ mặt khiếp sợ.

Thấy ánh mắt của cô ta, rốt cuộcChaeyoung cũng biết cô ta đang khiếp sợ điều gì. Cô chẳng thèm để ý đến khoảng đệm nhỏ này, xoay người đi thẳng.

Thật ra thì lâu rồi cô không đeo chiếc túi này. Lần trước, cô gặp tai nạn rơi xuống nước, túi cũ đã bị thấm nước nên không thể dùng được nữa. Sau đó cô ra cửa hơi vội, chị Trần mới giúp cô lấy cái túi này, vì vậy Chaeyoung đành dùng nó luôn.

Cô gái ngồi trên ghế dài, tay cầm điện thoại, nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Qheyoung. Cô ta ngơ ngác hồi lâu, rồi lại cúi đầu, nhìn hình ảnh Diamond-Forever vừa mới tra Baidu một cách khó tin.

Diamond-Forever này là túi cầm tay kiệt tác của Chanel! Được trang trí bằng 334 viên kim cương nhỏ, kiểu dáng vừa xa hoa vừa trang nhã. Cả thế giới chỉ có 13 cái, là phiên bản giới hạn số lượng cực kỳ ít.

Hai năm trước, chiếc Diamond-Forever thứ 14 được sản xuất. Có tin đồn, đấy là quà sinh nhật mười tám tuổi của cô Cả nhà họ Chae ở Hải Thành, do ba của cô là Park Hyun Sik tặng. Diamond-Forever là quà sinh nhật do thương hiệu Chanel đặc biệt chế tác riêng cho cô Chae, chỉ thuộc về riêng một mình cô. Chuyện này đã từng làm giới thượng lưu bàn tán rất lâu...

Cho nên chiếc túi đó đâu chỉ có thể mua được cả cái phòng thay đồ của cô ta, đây là chiếc túi trị giá 1,59 triệu nhân dân tệ đấy!

...

Chaeyoung vốn dự định về thẳng Quốc tế Oran, nhưng khi đi ngang qua Tập đoàn Park thị thì cô lại xuống xe ở gần tòa nhà.

Nơi này cách Quốc tế Oran không xa, khi trở về cũng chỉ mất vài phút. Buổi sáng Jimin đích thân khao thưởng dạ dày cô, bây giờ cô mời ông xã mình đi dùng bữa trưa xem như đáp lễ.

Nhưng không biết bây giờ anh có bận hay không.

Lên đến tầng trên cùng của công ty, cô ra khỏi thang máy, lại không ngờ vừa đúng lúc nhìn thấy Jimin đi từ phòng làm việc ra. Ánh mắt cô và anh chạm vào nhau.

Cơ thể cao lớn của anh đứng trước cửa phóng, kéo một cái bóng thật dài trên đất. Anh đẹp trai tuấn tú, áo sơ mi màu xám đậm ôm lấy nửa thân trên cao gầy, nút cổ áo mở ra hai chiếc, ánh nắng chiếu lên xương quai xanh tạo ra một vệt bóng nhỏ màu đen, sắc da hoàn hảo, khuôn mặt cao quý lạnh lùng, điềm đạm ung dung.

Giây phút nhìn thấy cô, Jimin chầm chậm nhướng mày. Khuôn mặt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng, môi nhếch thành một hình cung nhỏ, như cười như không.

Chỉ mới hơn hai tiếng không gặp, thế mà thấy anh vừa khẽ cười thì trái tim cô lại như muốn nảy lên ngay lập tức.

Chẳng lẽ do vừa rồi ở bệnh viện, cô nhìn thấy dáng vẻ ngoài nóng trong lạnh của Taehyung, dù chỉ là người đứng xem mà cô còn suýt bị rét lạnh tổn thương. Cho nên bây giờ vừa nhìn thấy Jimin, cô chỉ muốn mau mau nhào vào lòng anh để sưởi ấm ư?

Chaeyoung bước tới, vừa định lên tiếng, thì Jimin đã dời mắt đi, nói với người phụ nữ mặc vest trông có vẻ trí thức chuyên nghiệp bên cạnh: "Dự án thiết kế này cứ dựa theo những gì chúng ta đã bàn bạc lúc nãy mà tiến hành, có vấn đề gì thì liên lạc với tôi."

Người phụ nữ đứng bên cạnh anh cười đoan trang ưu nhã: "Vâng, Park tổng."

Dứt lời, người phụ nữ đi thẳng về phía thang máy. Khi đi ngang Chaeyoung, cô ta còn lịch sự mỉm cười.

Chaeyoung biết các bộ phận trong tập đoàn Park thị có không ít cả nam lẫn nữ, cô cũng chẳng lấy làm lạ nếu như trong công ty anh có kiểu phụ nữ khiến người khác nhìn không rời mắt thế này. Tuy nhiên cô vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn thêm một cái.

Khí chất của người phụ nữ này rất đặc biệt, vừa tự tin lại vừa duyên dáng, tuổi tác chắc khoảng hai mươi hai, hai mươi ba. Lúc đi ngang qua, trên người cô ta tỏa ra mùi thơm nhẹ, là loại mùi thơm của nước hoa Pháp vừa sang trọng vừa tao nhã, rất đẳng cấp.

Điều khiến cho Chaeyoung chú ý hơn chính là thân phận của người phụ nữ này.

Thư ký, thư ký Tổng Giám đốc.

Cửa thang máy mở ra rồi đóng lại. cô vốn định mời Tổng Giám đốc Park cùng nhau đi ăn trưa, nhưng khi cô mở miệng ra lại là: "Lúc trước không phải anh nói vị trí thư ký còn trống sao? Anh có thư ký mới lúc nào mà sao em không nghe nói gì?"

Cô vừa dứt lời, Jimin đã xoay người mở cửa phòng làm việc sau lưng ra, vô cùng tự nhiên ôm cô đến gần, dẫn vào phòng.

"Mấy ngày trước anh không ở trong nước, Tập đoàn Shine bên Mỹ đã điều thư ký đến đây. Vị trí quản lý và vị trí thư ký cấp cao không thể bỏ trống quá lâu, nên nhà họ Park điều người từ Shine đến đây cũng không phải chuyện lạ."

Chaeyoung im lặng, không đáp lại ngay.

"Sao thế?" Vẻ mặt anh ấm áp, thấp giọng hỏi.

"... Không sao cả, em chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi. Đột nhiên phát hiện bên cạnh chồng mình xuất hiện một người phụ nữ giỏi giang xinh đẹp, em chẳng thể giả bộ như không thấy."

Jimin nhìn cô đầy ẩn ý: "Em đang ghen?"

"Không có! Tuyệt đối không có!"

Anh cười khẽ, giơ tay lên nhéo mũi cô: "Bà Park chính là người phụ nữ xinh đẹp nổi tiếng nhất Hải Thành, vậy mà bây giờ lại đứng đây tán dương người phụ nữ khác xinh đẹp, không phải ghen thì là gì, hửm?"

Mi tâm Chaeyoung bỗng nhíu lại, chuyện này mà anh cũng nhìn ra được?

Rõ ràng chỉ là quan hệ công việc, nhưng nhìn vẻ mặt mỉm cười vừa rồi của thư ký kia, đột nhiên cô có cảm giác không thoải mái.

"Anh là cấp trên, cô ta là cấp dưới, chẳng qua em chỉ tùy tiện hỏi thôi." Chaeyoung mạnh miệng, xoay người muốn tránh khỏi lòng anh.

Jimin không để cô trốn tránh, dắt cô ra sau bàn làm việc, ôm cô ngồi trên đùi. Tay anh xoa xoa eo cô, khóe môi tựa như nở nụ cười.

Nhìn thế nào cũng giống như anh đang dùng ánh mắt chế nhạo cơn ghen đang lan tràn khắp cơ thể cô.

"Giờ này em đến công ty làm gì? Sao không ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn?" Giọng nói anh trong trẻo, ngữ điệu ung dung bình tĩnh cũng dịu dàng hơn nhiều trong vòng ôm ấm áp có hơi khác thường này.

"Vừa rồi em đến chỗ bác sĩ Kim lấy kết quả kiểm tra thuốc. Trên đường trở về đi ngang qua đây, em muốn mời Tổng Giám đốc Park đi ăn lẩu." Chaeyoung nói rõ lý do, cố ý phớt lờ mấy chữ ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn của anh.

Tuy rằng buổi sáng lúc cô ngồi dậy đúng là chân mềm nhũn. Nhưng chỉ cần cô tắm một cái, nghỉ ngơi vài tiếng, thì cũng không đến mức không thể bước ra khỏi cửa được. Chẳng qua ban đêm bị anh ép buộc quá lâu, hôm nay cô mới mất hết sức lực mà thôi.

"Kết quả thế nào?"

"Thuốc em đưa không kiểm tra được điều gì bất thường, nhưng cũng không thể kết luận hoàn toàn. Hôm nào em ghé qua nhà họ Chae, tìm cơ hội điều tra thêm những loại thuốc khác." Chaeyoung vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ, đuôi mắt nhướng lên, giọng nói vẫn lộ ra chút ghen tuông nhè nhẹ: "Anh ăn cơm chưa? Có nể mặt em mà đi ăn lẩu chung không?"

Jimin xoa nhẹ đầu cô, vò rối cả tóc, tựa như cười, khẽ nói: "Rõ ràng ánh mắt em viết hai chữ không vui, nếu anh không nể mặt, chẳng phải tối nay đến giường cũng không có mà ngủ sao?"

"Vậy anh xem như nể mặt em, tối nay đừng ngủ chung với em nhé." Chaeyoung giả bộ hờn giận: "Chẳng có nổi một ngày để cho người ta nghỉ ngơi sao? Đã hai ngày rồi em không được ngon giấc!"

Nhìn khuôn mặt đầy hờn giận trách cứ của cô, trái tim Jimin lỗi nhịp. Anh lại kéo gáy cô xuống, cúi đầu hôn lên.

Dù chỉ hôn một lát rồi ngưng, nhưng suýt nữa Chaeyoung nhảy dựng lên trong lòng anh. Cô vội vã nhích ra xa một chút, khi anh lại sáp đến gần hôn, cô khẽ tiếng nói: "Đây là phòng làm việc của anh đấy..."

"Ừ, phòng làm việc, thì sao?" Tựa như anh đang cố ý trêu chọc cô, trong lúc Chaeyoung nhìn chằm chằm, anh vẫn còn hôn lên môi cô hai cái. Thấy vẻ mặt tức giận của cô, anh lại hôn tiếp.

Vừa rồi cô còn nghe thấy thỉnh thoảng ngoài cửa có tiếng người đi ngang qua. Cho dù là phòng làm việc của Tổng Giám đốc Tập đoàn Park thị nằm ở tầng trên cùng, phòng thư ký và trợ lý đều ở dưới một tầng, nhưng đây là nơi công cộng, khó tránh khỏi vẫn sẽ có nhân viên lên tầng này. Cơ thể cô cứng đờ, lúc anh càng hôn càng sâu thì bất chợt há miệng khẽ cắn cô một cái.

Đôi mắt đen của Jimin dường như tối thẫm lại khi nhìn thấy vẻ mặt vừa bối rối vừa mẫn cảm của cô gần trong gang tấc. Anh nán lại ở vành môi cô, vừa cười vừa vuốt mái tóc dài phía sau của Chaeyoung, dịu dàng thì thầm bên môi cô: "Em có biết, dáng vẻ xấu hổ của em càng khiến cho đàn ông khó mà nhịn nổi không."

Cô bị anh dán lên môi mà trừng mắt nhìn anh: "Quả nhiên tối qua em nói không sai. Sau khi anh đã nếm được mùi thì chẳng còn biết kiềm chế gì nữa!"

"Anh mà không biết kiềm chế thì em cho rằng hôm nay em có bản lĩnh ra khỏi cửa sao?"

"..."

Đúng là không thể tiếp tục chủ đề này mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net