Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng điệu Jimin trầm thấp lãnh đạm: "Thư ký Jung là do ba anh trực tiếp điều từ bên Mỹ về. Bất luận là vì lý do gì cũng không thể bắt bẻ được điểm nào trong sự nghiêm túc tỉ mỉ và trình độ chuyên nghiệp trong công việc của cô ta."

Chaeyoung hờ hững nhếch môi, nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Ông nội khen cô ta rất ưu tú, xem ra là đúng thật, ngay cả anh cũng không thể tìm được lỗi nào trên người cô ta. Vậy bây giờ có phải em nên có cảm giác nguy cơ không?"

Anh cong ngón tay, gõ nhẹ lên trán cô: "Khắp phòng đều bay mùi giấm của em rồi. Cô ta ở đây chỉ giới hạn trong quan hệ công việc. Ở công ty, ngoại trừ công việc, anh và cô ta chẳng mấy khi gặp mặt."

Cô rất muốn nói bản thân cô không phải nhỏ mọn, nhưng dù sao ba anh đã có ý muốn cài người vào, cô chẳng thể xem như không có gì xảy ra được.

"Em không có ăn giấm lung tung, nhưng ông Park à, em có mấy câu muốn nói rõ với anh." Giọng điệu Chaeyoung nhẹ nhàng nhưng lãnh đạm, hơn nữa càng lộ ra vẻ bình tĩnh: "Nếu em đã là bà Park, thì em sẽ không dễ dàng nhường vị trí này cho bất kỳ người phụ nữ nào. Em cũng rất rõ, dù sao ông nội cũng nói phía người lớn đã có ý đẩy cô họ Jung đó cho anh từ lâu, nhưng anh vẫn chẳng có hứng thú. Nếu anh đã không có hứng thú, với tính cách của anh, mấy chục năm sau này cũng sẽ không nảy sinh bất kỳ hứng thú nào với cô ta."

Anh không lên tiếng, lẳng lặng nhìn cô.

Không khó mà nhìn ra được, vì lời nói của cô mà tâm trạng anh rất tốt.

"Nhưng cho dù em biết như vậy, thì cô thư ký Jung này cũng không chỉ là thư ký đơn thuần. Mỗi ngày cô ta ở trong công ty, lúc làm việc, lúc họp bàn, lúc đi công tác hoặc đi xã giao thì hai người khó tránh sẽ có tiếp xúc. Khi ấy trong lòng em sẽ có vướng mắc, càng sẽ vì thời gian lâu dài mà khó tránh khỏi nghĩ ngợi lung tung, ảnh hưởng tâm trạng, đồng thời ảnh hưởng tư duy phán đoán về niềm tin đối với anh.''

Nói xong, Chaeyoung xoay người đi thẳng ra ngoài: "Em chỉ nói như vậy thôi, sau này em sẽ không bao giờ đề cập thêm chữ nào về chuyện này nữa. Em đói rồi, mình đi ăn lẩu đi."

Jimin nhìn dáng vẻ "Hôm nay bà cô đây nói huỵch toẹt ra thế đấy" của Chaeyoung thì bật cười.

Cô đúng là hào sảng.

Chaeyoung sắp bước ra khỏi phòng, chẳng thèm quan tâm xem rốt cuộc bây giờ anh có thời gian đưa cô đi ăn không, thì bỗng nhiên có một sức lực nắm lấy tay cô. Giây tiếp theo, cơ thể Chaeyoung đã bị giật về phía sau, suýt nữa đụng vào ngực anh. Cô theo bản năng lui về sau để giữ thăng bằng, nhưng Jimin lại ấn cô vào ngực mình, không chừa đường lui cho cô.

Khóe môi anh hàm chứa ý cười: "Nhìn dáng vẻ nửa tức nửa không này của em kìa, anh thấy em có lý trí cao hơn cảm tính cũng không phải hoàn toàn là chuyện tốt. Chi bằng để anh hạ hỏa cho em nhé."

"Em không có nóng giận, người ta giỏi giang như vậy, sao em lại giận chứ." Chaeyoung dời mắt, không thèm nhìn anh.

Rốt cuộc Jimin vẫn không nhịn được mà bật cười. Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngập tràn ý mỉa mai ngầm của cô: "Anh không định giữ cô ta lại lâu."

Lúc này cô mới liếc mắt nhìn anh một cái: "Không lâu là bao lâu?"

"Thư ký Jung được trưởng bối hai nhà rất coi trọng. Cô ta có quan hệ với nhà họ Park, cũng có quan hệ với anh, anh không thể trở mặt quá nhanh mà đuổi cô ta đi được. Cho anh thời hạn hai tuần, nhất định anh sẽ cho em đáp án khiến em hài lòng, nhé?"

Mặt Chaeyoung không cảm xúc: "Có quan hệ với anh? Thật ra cô ta thích anh đúng không? Nếu không, cô ta cũng không ngoan ngoãn trở về nước như vậy. Dù sao Shine mới là cơ sở thật sự của tập đoàn họ Park, cô ta ở đó sẽ phát triển hơn. Nếu cô ta đã đến đây, chắc chắn mục đích của chỉ có thể là anh."

Chaeyoung chợt nhớ đến kiếp trước.

Lúc anh bỏ đi mười năm.

Khi đó anh đã trở thành người nắm quyền thật sự của Tập đoàn Shine ở Mỹ, lật tay làm mây, úp tay làm mưa. Những năm đó, anh và thư ký Jung đã cùng trải qua những gì?

Nghĩ tới chuyện này, trái tim vốn đang bình tĩnh của cô lập tức sôi trào. Lý trí nói cho cô biết cô không thể vì chuyện này mà bất mãn, nhưng dù sao tâm trạng vẫn bị tác động phần nào. Chaeyoung mím môi, muốn đẩy anh ra, cô mở miệng cáu: "Em đói bụng, muốn đi ăn, anh buông ra."

Kết quả chẳng những cô không thể thoát khỏi ngực anh, ngược lại cơ thể còn bị lùi về sau mấy bước.

Đợi khi cô phản ứng lại, lưng của cô đã dựa lên cửa phòng làm việc.

Vừa rồi tay người đàn ông này còn ôm bên hông, nay lại chống trên cánh cửa sau tai cô.

Trong phút chốc, trái tim Chaeyoung co lại, nhưng cô vẫn cố lên giọng, giận dỗi nói ra giới hạn cuối cùng của mình: "Park Jimin, anh làm gì đấy! Em đói bụng, em muốn ăn cơm! Nếu anh không có thời gian thì để em tự đi!"

"Muốn nói gì thì nói cho rõ ràng, anh chẳng thể để em nổi giận đùng đùng mà đi ra ngoài như vậy được." Jimin cúi đầu nhìn gương mặt cô, thong thả nói: "Tâm trạng em bất ổn, nếu không làm vậy, sao anh có thể nói chuyện đàng hoàng với em?"

"Em không cần anh phải nói với em cái gì! Vừa rồi không phải bảo em cho anh hai tuần sao? Em không phản đối tức là đã đồng ý, anh còn muốn gì nữa?" Bây giờ cô không muốn nói chuyện với anh trong khoảng cách gần như vậy.

"Vợ của anh hiện giờ là em, sau này cũng chỉ là em."

Giọng điệu anh lạnh lùng điềm tĩnh, nhưng vẻ nghiêm túc trong đó lại khiến người ta không thể bỏ qua.

Chaeyoung lập tức im bặt, mím môi nhìn anh.

Jimin nhìn thấy dáng vẻ rõ ràng ấm ức mà không chịu nói của cô thì lặng lẽ thở dài một hơi. Anh cúi đầu hôn lên môi cô một cái, rồi dừng lại trên đó, khàn giọng nói khẽ: "Bà Park, tuy rằng ghen tuông chứng tỏ em rất quan tâm anh, nhưng nếu vì vậy mà khiến em chịu ấm ức, anh sẽ rất đau lòng."

Chaeyoung trừng anh.

Sợ em đau lòng mà còn muốn em nhẫn nhịn suốt hai tuần lễ hả?

Anh chợt cười trầm thấp, kề bên môi cô, nói khẽ: "Một tuần lễ, nhé?"

Chaeyoung: "..."

Chẳng lẽ người đàn ông này đọc được suy nghĩ sao?

Dù sao cô cũng không phải là người ngang ngạnh: "Một tuần lễ thì một tuần lễ, anh nói được phải làm được đấy. Mấy ngày tới, anh không được có bất kỳ tiếp xúc tay chân nào với cô ta! Cho dù là lúc họp, cô ta đưa tài liệu cho anh, hai người cũng không được chạm tay nhau!"

Jimin không nhịn được cười: "Được."

Lúc này Chaeyoung mới dịu xuống, không chống cự nữa.

"Hết giận rồi?" Anh thấp giọng nói.

"Em có tức giận bao giờ đâu." Cô vẫn mạnh miệng như cũ.

Jimin cười cười: "Đi thôi."

"Đi đâu?"

"Chẳng phải em muốn đi ăn lẩu sao?"

Chaeyoung ngạc nhiên: "Bây giờ đã qua một rưỡi rồi, đang trong giờ làm việc, anh đi như vậy có sao không?"

"Anh là ông chủ, ai dám nói một chữ không?"

Tuy là nói vậy, nhưng cô vẫn dời mắt về nhìn về phía cửa. Thấy Jimin xoay người cầm áo vest bước đến, trong lòng Chaeyoung vẫn còn một vướng mắc nhỏ, cho nên cô hỏi thẳng: "Có phải thư ký Jung đó thích anh không?"

"Có lẽ vậy, anh không để ý lắm."

"..."

Cái này mà gọi là câu trả lời sao?

"Không phải nhà họ Park và gia đình cô ta rất thân sao? Chẳng phải hai người biết nhau lâu rồi à?"

"Trưởng bối giữa hai nhà Park – Jung là thâm giao nhiều đời. Thời gian anh ở trong nước lâu hơn, lúc đi Mỹ du học thì cả người nhà cũng chưa từng liên lạc, sao có thể có gì qua lại với nhà họ Jung?" Hiển nhiên Jimin không muốn tiếp tục đề tài thư ký Jung không mấy quan trọng này nữa, giọng điệu rất lãnh đạm: "Anh từng gặp vài lần, ấn tượng không sâu. Khi anh đi công tác về thì bỗng nhiên xuất hiện một thư ký mới. Lúc đó, anh mới nhớ ra là có người như vậy."

Ra khỏi phòng làm việc, Chaeyoung vẫn còn suy nghĩ không biết gần đây ông nội và ba Jimin có xảy ra trận ác chiến nào không? Cô cũng không biết ai thắng ai thua trong trận đại chiến giữa ông cụ và con trai về "cô cháu dâu" này.

Nhưng dường như mấu chốt thành bại đều phụ thuộc vào Jimin.

Đang lúc cô nghĩ ngợi, bất chợt anh nắm lấy cổ tay cô, dắt về phía thang máy. Cô liếc thấy có nữ nhân viên đi ngang qua bên cạnh, mặt cô ta tỏ vẻ ngạc nhiên, ngưỡng mộ nhìn về phía này.

Ở công ty mà hai người thể hiện tình cảm công khai như vậy có phải là quá khoe khoang hay không?

Chaeyoung vội vã muốn rút tay ra, nhưng Jimin lại tăng thêm lực, không cho cô có cơ hội thoát khỏi.

Lúc sắp đi đến thang máy riêng, cô mơ hồ nhìn thấy nữ nhân viên đó ôm tim nói thầm, nhưng cô lại không nghe rõ họ nói cái gì.

Cô không hề biết rằng, bất kể nhân viên nào trong công ty nhìn thấy cảnh này đều không khỏi hết hồn.

Lúc Tổng Giám đốc Park ở công ty, cho dù họ bảo anh là sát thần mặt lạnh cũng không quá đáng. Các nhân viên đều nơm nớp lo sợ phạm phải lỗi lầm trước mặt Tổng Giám đốc. Dù sao Park thị cũng không phải là nơi để có người ăn không ngồi rồi, không một ai ở chỗ này là người tùy tiện, không có mục tiêu. Ở công ty, Tổng Giám đốc Park chưa từng có vẻ nhẫn nại ấm áp như vậy. Anh không dễ nổi giận, nhưng cũng tuyệt đối không dễ nhân nhượng. Trong lòng mọi người đều biết, Tổng Giám đốc Park lúc nào cũng lạnh lùng xa cách...

Nhưng ai có thể ngờ Tổng Giám đốc Park lại cưng chiều vợ mình như vậy!?

Vừa rồi, ánh mắt dịu dàng mang theo ý cười của Tổng Giám đốc Park dành cho vợ chẳng khác gì lấy mạng người ta.

"Park tổng." Hai người dừng lại trước thang máy riêng, cửa thang máy còn chưa mở, bên cạnh đã truyền đến giọng nói của thư ký Jung.

Chaeyoung nghe tiếng nói liền vô thức quay đầu nhìn về phía cô ta.

Ánh mắt thư ký Jung chăm chú nhìn Jimin.

Anh không quay đầu, giọng nói hờ hững lãnh đạm: "Chuyện gì?"

"Hai giờ chiều nay, ngài có buổi gặp mặt với Tổng Giám đốc của tập đoàn DC. Bốn giờ chiều có cuộc họp nghe báo cáo tổng kết tài vụ hàng tháng. Bây giờ ngài muốn ra ngoài sao? Có cần tôi dời lịch trình buổi chiều của ngài sang ngày mai không?"

Jung Naeun không hề chớp mắt nhìn Jimin. Trong khoảng thời gian này, cô ta chẳng thèm liếc mắt nhìn Chaeyoung một cái.

Giọng điệu anh thật lãnh đạm: "Dời buổi gặp mặt với DC lại sáng mai, trước bốn giờ tôi sẽ về công ty."

Vẻ mặt Jung Naeun không đổi, nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở: "Nhưng mà Park tổng, Tổng Giám đốc tập đoàn DC đã hẹn gặp anh hơn một tháng trước, khó khăn lắm hôm nay ông ta mới được đồng ý gặp mặt anh để bàn bạc..."

Chaeyoung ở bên cạnh Jimin thấp giọng nói thật khẽ, chỉ đủ để anh nghe: "Buổi chiều anh có việc thì thu xếp trước đi. Vừa rồi em chỉ thuận miệng nói muốn ăn lẩu thôi, không nhất định phải ăn."

Vừa dứt lời, lòng bàn tay cô đã bị anh lặng lẽ nhéo một cái, tay bị anh nắm chặt.

Chaeyoung cũng không nhắc lại nữa.

Cô không tin thư ký Jung kể thật chi tiết về "việc bận" buổi chiều của anh, là không phải cố ý nói cho cô nghe.

Tuy rằng cô ta là thư ký, nhưng Jimin mới là người phụ trách công ty, mọi việc đều được anh tính toán trong lòng bàn tay. Nếu anh không cảm thấy cần thiết phải nể mặt công ty đó thì Chaeyoung cũng tự giác không nhiều chuyện.

"Park tổng, đã sắp đến hai giờ, nếu ngài không có chuyện quan trọng, chi bằng đợi gặp người của DC xong rồi lại..." Giọng điệu của Jung Naeun vẫn rất tiêu chuẩn rập khuôn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Jimin.

Anh vẫn tỉnh bơ, ngữ điệu lãnh đạm: "Chaeyoung đói bụng, không thể đợi."

Thái độ rất thờ ơ.

Cô cười thầm, rất muốn nhéo anh.

Cô đâu phải quỷ chết đói đầu thai, ai bảo cô không thể đợi!

Cô lặng lẽ nheo mắt, nhưng không mở miệng, cũng không nhéo anh. Cô không nhìn thư ký Jung, chỉ lặng lẽ ghim móng tay mình vào lòng bàn tay anh, nhưng lại càng bị anh nắm chặt hơn.

Jung Naeun ngừng một lát, sắc mặt bình tĩnh, chậm rãi gật đầu, khẽ mỉm cười lần nữa: "Vâng, tôi biết rồi, Park tổng."

Những lần cô ta gặp mặt anh từ khi còn nhỏ đến giờ thì đều thấy Jimin là một người lạnh lùng xa cách. Nhưng đây là lần đầu tiên cô ta cảm giác được anh càng xa cách hơn, lạnh lùng hơn, khoảng cách giữa hai người cũng càng rõ rệt hơn trước.

Cho đến khi hai người bước vào thang máy, Jung Naeun vẫn nhìn cửa chậm rãi đóng lại. Cô ta nhìn tài liệu trong tay, im lặng hồi lâu, mặt không đổi sắc, xoay người bỏ đi.

"Cô ta có vẻ là một đối thủ đấy..."Ở trong thang máy, Chaeyoung đứng bên cạnh anh, thuận miệng nói nhỏ một câu.

Jimin liếc mắt nhìn cô: "Hửm?"

"Cô ta rất bình tĩnh." Chaeyoung đánh giá.

Là sự bình tĩnh mà đứng trước mặt người đàn ông như anh cũng không dao động, là sự bình tĩnh mà không thèm để Chaeyoung cô vào trong mắt.

Điềm tĩnh đến nỗi khiến Chaeyoung cũng muốn ăn thua từng chút với cô ta. Cô kéo cánh tay Jimin, kiên định nói: "Cho dù cô ta giỏi giang hay tự tin đến đâu cũng không thể làm kẻ thứ ba, xen vào hôn nhân của người khác. Park Jimin, mặc kệ có bao nhiêu phụ nữ thèm muốn anh, anh chỉ có thể là người đàn ông của em!"

Anh cười khàn: "Ừ, người đàn ông của em."

Chaeyoung ngước mắt lên nhìn cửa thang máy phản chiếu hình bóng bọn họ đứng bên cạnh nhau.

Anh đẹp trai phi phàm, áo sơ mi xám tro, khí chất thanh thuần, mái tóc sạch sẽ giống như một ngày gội cả trăm lần, không cần phí keo vuốt tóc cũng không cần tạo kiểu cũng đã đẹp đến mức khiến người khác không rời mắt nổi. Anh chỉ đứng tùy ý, nhưng dáng người vẫn thẳng như cán bút, khóe miệng ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt.

***

Quán ăn ở ngay tại lầu dưới công ty anh, hai người không lái xe mà đi bộ qua.

Sau khi vào quán lẩu, cô hỏi: "Anh có chắc ăn cay được không?"

Chính bản thân cô cũng không ăn nổi, có điều đôi lúc lại thèm, rất muốn ăn. Nhưng hình như cô chẳng biết khẩu vị yêu thích của Jimin là gì.

Thật xấu hổ cho cái danh bà Park này...

Jimin vào cửa thì đã cho cô một ánh mắt không mặn không nhạt, hiển nhiên anh không hài lòng đối với vấn đề tầm thường này của cô.

Chaeyoung quyết định im lặng, đi tìm chỗ ngồi. Vừa rồi không thể gọi điện thoại như dự định, nhưng may mà giờ này không có nhiều người ăn lắm. Lầu hai có một vị trí trống gần cửa sổ rất đẹp.

"Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách đi mấy người?" Nhân viên phục vụ bước tới.

"Hai người." Cô trả lời.

Anh không lên tiếng, ngồi xuống đối diện cô. Thấy nhân viên phục vụ đưa thực đơn đến, anh chưa nhìn đã đặt xuống bên cạnh Chaeyoung: "Em thích ăn gì thì tự gọi đi."

Nhìn Tổng Giám đốc Park không có biểu hiện gì là ghét nơi tràn ngập mùi lẩu này, Cô cúi đầu nhìn thực đơn, đánh dấu vài món. Một lát sau, cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh thích...ăn rau xanh hay thịt? Thịt gì, thịt dê hay thịt bò? Anh có ăn ruột vịt và lá xách các loại không?"

Sau khi hỏi xong, cô nhìn thấy ánh mắt rất không hài lòng của Jimin liếc về phía cô.

Chaeyoung giơ tay day trán, cô không hiểu cũng không nhớ rõ khẩu vị của ông xã mình lắm. Sau này cô nhất định phải tìm hiểu rồi ghi nhớ hết toàn bộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net