202. Nhà họ Chae

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoon Do Hyun khoan thai mỉm cười: "Chào Park tổng."

Khuôn mặt anh ta tràn ngập vẻ châm biếm: "Tôi còn tưởng người bên cạnh Chaeyoung vẫn là cô vệ sĩ kia chứ!"

Vừa nói, anh ta vừa nới lỏng bàn tay gần như đã sắp bóp nát cổ tay của Seoyoung ra, không chút thương xót buông thõng, thả tay cô ta ra.

Cặp mắt thản nhiên của Jimin liếc qua anh ta rồi lập tức nhìn Seoyoung. Mặt mày cô ta vẫn còn tái nhợt vì tay bị bóp rất đau. Dường như cô ta đang đăm chiêu suy nghĩ về tình cảnh lúc này.

Seoyoung rụt vai lại, hơi bất mãn nói: "Anh Yoon, em biết là mình lỗ mãng, không làm theo kế hoạch mà anh đã vạch ra... Chuyện giữa em và Park Chaeyoung, thật sự không phải chỉ cần dăm ba câu là có thể nói rõ ràng tất cả. Em vốn muốn mượn danh nghĩa của ba để lừa chị ta tới đây. Em biết lúc nãy anh cũng không ngờ chị ta lại tới nơi này... Trong kế hoạch, em cũng không muốn liên lụy đến anh... nhưng mà..."

Do Hyun lạnh nhạt nhìn cô: "Lúc này rồi mà cô còn nói những lời chạy tội giúp tôi như thế thì được cái tích sự gì?" Giọng anh ta đều đều, không thể đoán được tâm trạng qua giọng nói của anh ta.

Mặc dù lúc đầu Do Hyun có lòng muốn giúp cô ta, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không chuốc thuốc mê Chaeyoung, cũng không dùng phương pháp đơn giản như vậy để dụ cô tới. 

Thật sự là khi hành động, Seoyoung chỉ thấy cái trước mắt. Do Hyun là một người rất kiên nhẫn, nhưng Seoyoung lại quá nóng vội.

Chaeyoung dài giọng khinh thường nói: "Hóa ra, tối nay tôi bị dẫn tới nơi này, ngoại trừ cô em gái vốn vẫn không ưa tôi này ra tay, còn có mưu đồ khác của anh nữa?"

Trước câu chất vấn lạnh lùng của Chaeyoung, Do Hyun hơi nhướng mắt, ánh mắt thản nhiên như không.

Anh ta không đáp lại câu hỏi của cô, chỉ đưa mắt nhìn người đàn ông tao nhã, lạnh lùng, vẻ mặt bình thản đứng dưới ngọn đèn kia.

Cùng Chaeyoung dự buổi tiệc của Shine đêm đó, Do Hyun cũng đã từng đối mặt trực tiếp với Jimin. Từ cách hai người gườm nhau bằng ánh mắt lạnh lẽo hôm đó đã báo trước chuyện hôm nay sẽ không kết thúc một cách quá ôn hòa được.

"Làm gì có mưu đồ gì khác, giữa anh và em, còn cần có mưu đồ sao?" Do Hyun khẽ cười hỏi ngược lại.

Nét mặt của anh ta khiến người khác không đoán ra được suy nghĩ bên trong, chỉ cảm thấy chán ghét.

Seoyoung không cam lòng bị anh ta phớt lờ, đột nhiên cô ta nghiêng người, ánh mắt ngạo mạn nhìn về phía Chaeyoung: "Lời nói vừa rồi của tôi, hẳn là cô đã nghe được. Park Chaeyoung, cô hoàn toàn không phải là con gái của nhà họ Chae! Trước kia, mẹ mang thai cô rồi mới gả cho ba tôi! Cho dù cuộc hôn nhân của hai người là thật, cho dù nhiều năm qua cô cũng được gắn cái mác tiểu thư nhà họ Chae, nhưng trong người cô không hề mang dòng máu của nhà họ Chae chúng tôi! Trước đây cô kiêu ngạo bao nhiêu, thì bây giờ cô nực cười bấy nhiêu! Park Chaeyoung, nghĩ tới chút tình cảm chị em giữa hai chúng ta mấy năm nay, tôi không so đo tính toán rốt cuộc cô đã cướp đi những gì vốn thuộc về tôi ở nhà họ Chae. Thế nhưng trong quan hệ thông gia của nhà họ Chae và nhà họ Park, rốt cuộc cô là cái thứ gì vậy? Cô có tư cách gì mà lúc này đứng ở đây tự xưng là bà Park? Bây giờ, người đáng ra phải tự hổ thẹn, chẳng lẽ không phải là cô sao?"

Mặc dù đôi mắt Seoyoung hơi đỏ lên, nhưng khi nói ra những lời này, cô ta nở một nụ cười cực kỳ khinh miệt, toát ra vẻ ngạo mạn từ tận xương tủy của một tiểu thư chân chính nhà họ Chae. Đôi mắt cô ta lạnh lùng và ngạo nghễ nhìn Chaeyoung.

Không nhìn cô ta, Jimin khẽ kéo Chaeyoung với vẻ mặt mờ mịt ra sau lưng mình rồi mới quay sang Yoon Do Hyun, cất giọng rất bình thản, nói: "Bí mật ẩn giấu nhiều năm như vậy của Park Hyun Sik mà năm đó ở nhà họ Chae lại bị anh dễ dàng phát hiện ra. Hôm nay cái bí mật vốn đã không còn là bí mật kia lại được Park Seoyoung dùng làm đòn sát thủ để hạ gục Chaeyoung. Anh đã trù tính từ lâu, chuẩn bị sẵn một cái cớ làm mồi nhử, nhưng rốt cuộc không thể nhử được Chaeyoung, mà lại dẫn dụ được Park Seoyoung ăn phải bả rồi?"

Do Hyun mỉm cười đầy giễu cợt, nhưng nét cười chỉ lưng chừng nơi đáy mắt: "Nếu đã không gọi là bí mật của bí mật, thì làm sao có thể xem là mồi nhử?"

Jimin nhìn anh ta một hồi rồi quay sang nhìn Chaeyoung.

Chaeyoung không hề hé răng sau khi nghe cô ta nói.

Hoặc có thể nói rằng, bất luận là việc mình trở thành đề tài ngồi lê đôi mách của đám tiểu thư danh giá ở Hải Thành về việc cô là con gái riêng của mẹ mình, hay là bản thân cô sau đó lớn lên cũng dần dần phát hiện nét mặt của mình không giống với bất cứ người nào trong nhà họ Chae, những chuyện này đã đè nặng trong lòng cô từ lâu rồi.

Bây giờ, mặc dù cô không thể chấp nhận sự thật này, nhưng ít ra cô cũng không quá kinh ngạc.

Jimin nói không sai, Seoyoung tưởng rằng có thể dùng chuyện này làm đòn sát thủ để khiến cô gục ngã, thật sự là quá ngu ngốc.

Nếu Chaeyoung vẫn là cô nàng Chaeyoung hay ỷ lại trước kia của nhà họ Chae, thì có thể cô sẽ khó mà tiếp nhận chuyện này ngay lập tức.

Nhưng hôm nay cô đã không còn là Chaeyoung của ngày xưa nữa.

Bất kể sự thật là thế nào, cô cũng hoàn toàn không hề có ý nương tựa vào nhà họ Chae. Nếu có, cũng chỉ là cô không thể dứt bỏ lòng biết ơn và tình cảm cha con với Park Hyun Sik.

Lại một lần nữa đối diện với ánh mắt ngạo mạn của Seoyoung, đôi mắt bình tĩnh và lạnh lùng của Chaeyoung tràn ngập vẻ châm biếm: "Có thể từ trước đến nay cô vẫn luôn xem trọng những thứ mà cho tới bây giờ, tôi không hề ra sức chiếm giữ. Cho nên, những chuyện tự cô cho là đúng kia, ngoài việc khiến trong lòng cô cảm thấy có chút dễ chịu ra thì còn có tác dụng gì chứ?"

Ánh mắt Seoyoung hơi khựng lại, cô ta liền nhân cơ hội bắt thóp: "Nếu nói như vậy, cho tới bây giờ, ngay cả cuộc hôn nhân với Park Jimin, cô cũng không hề tận lực nắm giữ?"

Chaeyoung liếc nhìn cô ta, ánh mắt trong veo: "Chính vì cuộc hôn nhân này là thứ duy nhất mà tôi ra sức nắm giữ, chính vì tôi đã có được người đàn ông mà cô luôn mong muốn nhưng không chiếm đoạt được, cho nên cô mới hận tôi đến mức này, mới bất chấp tình chị em hai mươi năm. Không chỉ lúc thì công khai, lúc lại ngấm ngầm tìm cách hại tôi, mà thậm chí còn mấy lần bày mưu tính kế, cô muốn đưa tôi vào chỗ chết phải không?"

"Cô là cái thứ mà ngay cả cha mình là ai còn không biết, ai cho phép cô đứng đó mà nghênh ngang nói..."

Seoyoung đang định đốp chát lại một câu thật sắc bén thì Jimin đã nắm lấy tay Chaeyoung rồi không thèm nhìn ai đi thẳng ra hành lang, sải bước về phía phòng VIP ở phía sau.

Cửa phòng VIP mở ra rồi đóng lại, Chaeyoung bị anh đẩy vào trong.

Cô ngước lên nhìn thấy đôi môi mỏng của anh mím lại thành một đường thẳng. Anh khẽ gọi cô: "Chaeyoung."

Tâm trạng vốn bắt đầu dao động và bất an của Chaeyoung vì chuyện vừa rồi, chỉ trong giây lát đã bình tĩnh trở lại.

Cô lên tiếng, giọng ôn hòa và bình tĩnh: "Năng lực chống đỡ đả kích của em mạnh mẽ hơn anh tưởng nhiều. Em không sao đâu, chỉ là có một số chuyện cần phải có thời gian để thích nghi."

Jimin nhìn cô đăm đăm: "Về chuyện thân thế, em đừng nghe bất cứ ai nói lung tung, tìm dịp nào đó nói chuyện với ba em. Dù sao thì chân tướng sự việc cũng không đơn giản như từ miệng người khác nói đâu."

Cô gật đầu.

Anh dịu dàng mà điềm tĩnh đưa tay lên vuốt tóc cô: "Em vừa trúng thuốc mê, bây giờ không phải lúc thích hợp nói nhiều với bọn họ, chuyện này nói sau đi."

Chaeyoung lại gật đầu.

Cũng không hẳn là mờ mịt, nhưng vào lúc này, cô hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của Jimin. Dù sao anh cũng quan tâm tới tâm trạng của cô, mà vừa rồi cũng đúng lúc cô không muốn tranh cãi nảy lửa với Seoyoung nữa.

Tuy cô không quá kích động, nhưng cơ thể cô hầu như không còn chút sức lực nào, cả người như nhũn ra. Cô để mặc anh ôm mình, không để cô đi ra ngoài.

Khi Jimin rời khỏi phòng VIP, đám người chờ ở bên ngoài, ngoài Yoon Do Hyun với ánh mắt u tối vẫn thản nhiên như không, thì những người khác thấy anh đi ra đều nhìn anh với vẻ dè chừng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net