223. Người không biết không sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu hai ngày nay Jimin quá bận, không có thời gian bay tới thì cô và Jennie tự bay về Hải Thành cũng không sao.

Nhưng sao ngay cả điện thoại cũng không gọi? Chờ mãi đến mười hai giờ đêm cũng không có tin tức, Chaeyoung nghĩ, có thể Jimin đang ngồi trên máy bay từ nước ngoài về, nên lộ trình hơi lâu chút mà thôi.

Không đợi được điện thoại, cũng không đợi được người, cô đành phải đi tắm trước rồi đi ngủ.

Sáu giờ sáng hôm sau, điện thoại di động của Jennie bỗng đổ chuông.

Chaeyoung nghe thấy tiếng chuông điện thoại, dù không phải của mình nhưng vẫn ngồi bật dậy.

Jennie ngủ ở phòng dành cho khách ở sát vách.

Lúc Chaeyoung đi vào,Jennie đang nghe máy, vẻ mặt hơi nghiêm túc nặng nề.

Bình thường cô ấy rất ít khi bộc lộ cảm xúc ra mặt.

Trong khoảnh khắc ấy, cô liền vô thức cảm thấy... có chuyện xảy ra! Sau khi nghe máy xong, Jennie để điện thoại di động xuống, ngước mắt nhìn về phía Chaeyoung đang đứng trước cửa phòng."Sao bà Park dậy sớm vậy?" Jennie nhìn cô, sau khi im lặng hai giây thì bình tĩnh hỏi."Không ngủ được, nghe thấy bên cô có tiếng động nên qua xem thử." Chaeyoung vào phòng liền tiện tay kéo rèm cửa ra giúp Jennie, lại làm như lơ đãng hỏi: "Ai mà gọi tới sớm vậy?"

"Một người anh em cũ trong Căn cứ XI." Nắng sớm ẩn trong mắt Jennie sau khi màn cửa được mở ra, cô nhìn vào đồng hồ: "Chắc là Tổng Giám đốc Park có việc nên tạm thời không thể tới được.

Bây giờ chúng ta ra sân bay, hôm nay về Hải Thành."Tay Chaeyoung khựng lại trên rèm cửa, yên lặng một lát rồi mới dời mắt nhìn sang Jennie."Nói thật đi Jennie, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"Jennie không trả lời, vén chăn xuống giường: "Ăn sáng trước đi, ông Park đã dặn mỗi ngày cô nhất định phải ăn uống đúng giờ.

Chúng ta gọi thức ăn ngoài hay gọi dì giúp việc tới nấu cơm? Dù sao tôi cũng không biết nấu, nấu ra đoán chừng cô sẽ không ăn được."

"Cô nói thật cho tôi biết đi, dù xảy ra chuyện gì cũng đừng giấu tôi." Chaeyoung nhìn chăm chăm vào bóng lưng Jennie, hơi cất cao giọng, không cho cô cơ hội tránh né.

Jennie dừng bước, lại đưa mắt nhìn sang cô, "Bà Park, tôi tin ông Park nhất định sẽ trở về.

Bây giờ việc cô phải làm là bình an trở lại Hải Thành."

"Anh ấy đã xảy ra chuyện gì?"Nghe thấy câu "Tôi tin ông Park nhất định sẽ trở về", tim Chaeyoung vô thức thắt lại.

Jennie sẽ không tùy tiện nói ra câu này.

Biết Chaeyoung nổi tính truy hỏi nguồn cơn, hơn nữa quả thật cũng không giấu được, Jennie nhìn cô một lát rồi nói: "Vài ngày trước, ông Mặc bay sang Campuchia.

Gần đây bên đó không yên ổn lắm, còn có vài băng nhóm xã hội đen lúc trước từng gây thù ở Mỹ ẩn nấp gần đó.

Trước mắt người của chúng tôi đã mất liên lạc với ông Mặc, không tra được tín hiệu và vị trí của ngài ấy.

Chúng tôi chỉ biết có một nhóm buôn bán vũ khí sát biên giới cũng đến đó trước khi xảy ra tai nạn, không biết có phải đã chạm mặt hay không..." Cô im lặng nhìn Jennie chằm chằm, hồi lâu mới tiêu hóa hết những lời cô ấy nói, đồng thời lặp đi lặp lại trong lòng."Băng nhóm xã hội đen từng gây thù ở Mỹ? Jimin là người của nhà họ Park, căn cơ vững vàng như vậy, lịch sử lập nghiệp của anh ấy cũng sạch sẽ, hoàn toàn không cần dựa vào xã hội đen để làm bàn đạp.

Trước kia rốt cuộc anh ấy đã làm gì ở Mỹ? Đang yên đang lành sao tự nhiên lại sang Campuchia? Nơi đó khắp nơi đều là nguy hiểm rình rập, có thể thấy được bom mìn ở mọi nơi.

Việc này cả thế giới đều biết! Anh ấy đến đó làm gì?"

"Xin lỗi bà Park, việc này phải chờ sau khi ông Park về, ông ấy sẽ đích thân trả lời cho cô biết, tôi không tiện nói quá nhiều." Jennie nhẹ giọng đáp: "Nhưng xin cô hãy tin tưởng, đúng như cô nói, ông Park trước giờ luôn trong sạch, ngài ấy không có bất kỳ quá khứ đen tối nào.

Nhưng nhiều năm trước, có một vài tình huống phức tạp ở Mỹ.

Mặc dù bản thân ông Park không liên quan trực tiếp đến xã hội đen, nhưng trong mắt đối thủ cạnh tranh với Căn cứ XI, mạng của ông Park trị giá cả chục tỷ.

Bọn chúng sẽ không tùy tiện lấy mạng ông Park đâu.

Tuy nhiên, nếu thật sự là mai phục, thì bọn chúng cũng sẽ không dễ dàng thả ông Park ra..."

"Cho nên, cô nói bây giờ anh ấy không thể trở về, có nghĩa là...?"Jennie dừng lại, nhìn cô: "Ông Park mất tích rồi, bây giờ người của căn cứ đã khẩn cấp đi tìm.

Nhưng hiện giờ không ai biết rốt cuộc ông Mặc gặp phải chuyện gì.

Ông Park đã ngắt tín hiệu liên lạc trước khi xảy ra chuyện..."

"Chuyện này rốt cuộc là sao? Không thể nào, anh ấy nói rằng anh ấy chỉ ra nước ngoài công tác thôi mà." Chaeyoung bỗng quay về phòng ngủ, cầm điện thoại di động gọi cho Jimin."Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..." Cô hơi nhíu mày, tiếp tục gọi đến số khác của anh.

Số điện thoại làm việc, số điện thoại cá nhân, cả số không thường dùng tới, mỗi số cô đều gọi một lần.

Nếu không phải tắt máy thì là không kết nối được, hoặc là điện thoại đang ngoài vùng phủ sóng.

Thấy Chaeyoung vẫn đang gọi điện thoại, Jennie tiến lên phía trước: "Người của chúng tôi đã đi tìm rồi, ông Park nhất định sẽ bình an trở về.

Bà Park, chúng ta về Hải Thành trước đi, tôi về với cô."Chaeyoung cố gắng bình ổn cảm xúc, ngước mắt nhìn Jennie: "Anh ấy nói tôi hãy đợi anh ấy trở về.

Anh ấy nói sau khi về nước sẽ đến đón tôi.

Trước giờ anh đã hứa thì sẽ không bao giờ nuốt lời.

Tôi ở lại đây chờ anh ấy, có lẽ anh ấy đang trên máy bay về nước, có lẽ bây giờ đã đáp xuống sân bay thành phố T rồi, tôi sẽ đợi anh ấy."Jennie muốn khuyên Chaeyoung, nhưng rõ ràng thấy cô đang kìm nén cảm xúc, cuối cùng cũng biết không thể ép buộc cô vào lúc này, thế là đành nói: "Được, vậy chúng ta chờ thêm chút nữa.

Tôi chờ với cô."Chaeyoung không nói gì thêm, chỉ cầm di động ngồi trên ghế sofa, nhưng lại nhìn chăm chăm ra ngoài cửa phòng.

Nửa tiếng sau, ngoài cửa chợt có tiếng động, tiếp đó là tiếng chuông cửa vọng vào.

Chaeyoung lập tức đứng bật dậy, bước nhanh ra cửa.

Khoảnh khắc cửa mở ra, vẻ mặt cô rất vui mừng, nhưng kết quả người đứng ngoài lại là một người đàn ông trung niên xa lạ."Cô à, đây là bữa sáng cô mới đặt qua điện thoại." Người đàn ông trung niên đó khách sáo mỉm cười với cô, sau đó đưa cái bọc chứa hai hộp đồ ăn cho cô.

Vẻ mặt của cô lập tức khựng lại.

Jennie bước nhanh tới nhận lấy bọc thức ăn.

Sau khi trả tiền xong, cô kéo Chaeyoung vào phòng rồi đóng cửa lại."Đây là thức ăn ngoài mà tôi vừa đặt.

Bà Park, cô muốn ở đây chờ cũng được, nhưng cô phải ăn chút gì đó."

"Tôi không đói, cô ăn đi." Chaeyoung trở lại ghế sofa, ngồi xuống."Đây là lời dặn của ông Park, cô nhất định phải ăn sáng."

"Tôi thật sự không đói..."

"Bà Park, nếu khi ông Park trở về, phát hiện cô không chịu ăn uống đàng hoàng, đuổi việc tôi trong cơn nóng giận, vậy thì tôi sẽ thất nghiệp.

Cô biết đấy, tôi không có ý định trở về Mỹ, một nữ vệ sĩ thất nghiệp ở Trung Quốc thì rất khó tìm được công việc mới trong thời gian ngắn."

Chaeyoung lại nhìn Jennie một lúc, sau đó đành phải đứng dậy ngồi vào bàn ăn.

Jennie mở túi nylon, lấy sữa đậu nành và bánh bao hấp trong hộp đồ ăn ra: "Tôi biết rất có thể cô không ngon miệng, nên đã mua hai loại nhân bánh.

Một loại là nhân thịt bò hành tây, loại khác là nhân bí ngòi trứng gà, ít nhiều gì cô cũng phải ăn một chút.

"Chaeyoung không nói không rằng, uống một hớp sữa đậu nành, sau đó lại tiện tay cầm lấy bánh bao cắn một miếng.

Vị thịt bò thơm nồng lập tức tràn ngập khoang miệng, Chaeyoung không khỏi buồn nôn, chợt đứng dậy vọt vào phòng tắm nôn khan vào bồn cầu một hồi.

"Bà Park?" Jennie giật mình, bỏ đồ ăn trong tay xuống rồi đứng dậy chạy theo.

Thấy Chaeyoung nôn hồi lâu cũng không nôn ra bao nhiêu, nhưng rõ ràng dạ dày không thoải mái, vẫn đang nôn khan, thế là cô vội đi rót cốc nước, chờ Chaeyoung nôn xong thì đưa nước cho cô.

"Sao tự nhiên lại buồn nôn vậy? Cô khó chịu ở đâu hả? Cần đi khám bác sĩ không?" Jennie ân cần nhìn cô chằm chằm.

"Không sao, lúc mới đến thành phố T thì dạ dày tôi đã thường xuyên khó chịu vậy rồi.

Có thể là do vừa rồi tôi quá căng thẳng."

Chaeyoung súc miệng rồi rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó trở lại bàn ăn nhìn bánh bao hấp.

Thật sự cô không thấy ngon miệng, hễ ngửi thấy mùi nhân bánh thịt bò là buồn nôn.

Rõ ràng bánh rất thơm, cũng rất sạch sẽ, nhưng cô cứ buồn nôn.

Bánh nhân rau củ mà cô cũng không muốn ăn, cuối cùng chỉ cầm lấy ly sữa đậu nành uống được nửa ly, sau đó ôm cái bụng đang cuộn trào không ngừng, nói: "Thật sự là uống không trôi, uống nữa chắc cũng sẽ nôn ra mất.

"Thấy Chaeyoung thật sự ăn không vào, cũng uống không trôi, Jennie thấy cô uống được nửa ly sữa đậu nành thì cũng không ép buộc cô nữa: "Vậy cô về phòng nằm nghỉ một lát đi, tôi đi mua thuốc dạ dày cho cô!"

"Không cần đâu, lát nữa là khỏe, về Hải Thành rồi nói.

" Chaeyoung lại quay về ghế sofa ngồi xuống.

Nơi đó đối diện với cửa, cô cứ khư khư ngồi đó nhìn vào cánh cửa im lìm.

Từ sáng đến xế chiều, Jimin vẫn không xuất hiện.

Chaeyoung ôm gối ôm ngồi dựa trên ghế sofa, lại cầm điện thoại lên gọi điện lần nữa.

Điện thoại vẫn tắt máy không có ai nghe.

Cô thở dài một hơi, nhìn cửa phòng vẫn im lìm từ đầu đến cuối.

"Bà Park, bây giờ dạ dày của cô đã đỡ hơn chút nào chưa?" Jennie tránh né chủ đề liên quan đến Park Jimin, ngồi bên cạnh cô nhẹ giọng hỏi.

Chaeyoung không trả lời, im lặng một lúc lâu mới bình tĩnh nói: "Jennie chúng ta về Hải Thành thôi.

"Sắc mặt Jennie hơi khựng lại một chút, cô nhìn vẻ bình tĩnh của Chaeyoung rồi gật đầu nói: "Được, để tôi đi đặt vé máy bay.

"Chaeyoung không nói gì nữa, chỉ dựa vào ghế sofa ngửa đầu nhìn căn nhà mà mình đã ở trong ba tháng qua.

***

Suốt chặng đường từ căn hộ đến sân bay, từ khi lên máy bay đến khi hạ cánh xuống Hải Thành, Chaeyoung không nói câu nào.

Lúc ra khỏi sân bay Hải Thành, một chiếc Porsche màu bạc đã chờ sẵn bên ngoài, rõ ràng là tới đón cô.

Lúc về Chaeyoung đã cố ý không gọi xe, cũng không nói cho nhà họ Chae và nhà họ Park biết rốt cuộc mình ngồi chuyến bay nào, tại sao lại có xe tới đón?Cô đưa mắt nhìn sang Jennie, cô ấy nói: "Hiện giờ chúng tôi không tiện báo tin cho nhà họ Park biết chuyện của ông Park.

Trước khi lên máy bay tôi đã gọi cho Bác sĩ Kim, nói rằng sáng nay dạ dày cô hơi khó chịu, lại lo tình trạng của cô hôm nay không ổn lắm, có thể say máy bay nên bảo Bác sĩ Kim dành thời gian tới đây.

Hôm nay anh ấy rảnh rỗi nên tự mình lái xe đến sân bay.

"Kim Taehyung? Chaeyoung chỉ hơi khựng lại rồi không nói thêm gì nữa.

Mới vừa đi tới cạnh xe thì cửa xe bên tài xế liền mở ra.

Taehyung không mặc áo blouse trắng của bệnh viện, chỉ mặc áo sơ mi sáng màu và quần âu.

Sau khi xuống xe thì nhìn cô, trên mặt vẫn là nụ cười cà lơ phất phơ, anh nhíu mày với cô: "Ôi trời, bà Park học hành thành tài trở về, khí chất trông thật khác thường, rất ra dáng quản lý kinh doanh cốt cán trong tương lai.

Sau này, nếu mấy lão già của công ty nhà họ Kim mà tranh giành mối làm ăn với bà Park trong thương trường, e rằng sẽ không đánh lại cô mất."

"Bác sĩ Kim, anh bận việc ở bệnh viện như vậy còn bảo anh tới sân bay đón, thật sự là làm phiền anh rồi."

Chaeyoung khách sáo gật đầu với anh ta.

"Phiền phức gì chứ, cô để hành lý xuống rồi lên xe đi."

Taehyung không nhiều lời, ra hiệu cho Chaeyoung lên xe rồi vòng qua xe giúp Jennie lấy hành lý bỏ vào cốp xe.

Chaeyoung vốn định tự khiêng hành lý của mình, nhưng động tác của hai người kia vừa thuần thục lại nhanh nhẹn, tay cô thoáng chốc trống không.

Cô cũng không miễn cưỡng, liền ngồi vào ghế sau.

Thấy Chaeyoung rõ ràng không có hứng thú, anh đóng cốp xe lại, đưa mắt nhìn Jennie: "Cô ấy biết hết rồi hả?" Jennie đáp: "Không thể nào giấu giếm quá nhiều. Dù nhìn bà Park vẫn bình tĩnh, nhưng tôi không biết rốt cuộc bây giờ tâm trạng cô ấy thế nào."

"Bình tĩnh?" Taehyung cười gằn: "Bình tĩnh mới lạ đó.

Có điều ngoài mặt không khiến người ta lo lắng cũng tốt.

Nếu lúc này cô ấy không thể kiểm soát được tâm trạng của mình thì ai có thể giúp được cô ấy chứ? Trên đời này cũng chỉ có một mình Jimin là để tâm đến tất cả cảm xúc và cảm nhận của cô ấy thôi.

Bây giờ Jimin không có ở đây, cô ấy chỉ có thể dựa vào chính mình.

"Nói rồi Taehyung bước đến cạnh xe, gõ gõ vào cửa sổ sau xe.

Chaeyoung hạ kính xe xuống, ngước mắt nhìn anh ta: "Bác sĩ Kim?"

"Jennie nói sáng nay cô mới ăn một miếng bánh bao đã nôn ra, bị sao vậy?"

"Không có gì, bây giờ đã khỏe rồi."

"Dù sao cũng tiện đường đưa cô về Ngự Viên, giữa đường có chạy ngang qua bệnh viện của chúng tôi, tôi dẫn cô vào bệnh viện kiểm tra trước nhé."

"Không cần phiền phức vậy đâu, về thẳng Ngự Viên là được..."Taehyung không để ý tới cô nữa, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái.

Jennie cũng ngồi vào xe, nhìn sang cô, nói: "Đến bệnh viện kiểm tra thêm cũng tốt, nếu không tôi cũng thật sự không yên tâm.

"Chỉ là nôn một chút thôi, có gì mà không yên tâm chứ?Trước đây khi nôn, cô cứ tưởng mình có thai.

Bây giờ cô còn thậm chí không nghĩ đến khả năng này, vậy nên cô sẽ có thể thế nào chứ? Cùng lắm là dạ dày khó chịu mà thôi.

Cuối cùng, Chaeyoung không nói thêm gì nữa.

Dẫu sao Taehyung cũng đến sân bay đón cô, anh ta muốn đưa cô đến bệnh viện trước thì đến bệnh viện trước vậy, không thể buộc anh ta mau chóng đưa cô về Ngự Viên được.

Mà bây giờ cô cũng không thể xuống xe giữa đường, đành phải tùy theo bọn họ thôi.

Trong xe, Taehyung nhìn đồng hồ, vừa lái xe vừa nhìn Chaeyoung qua gương chiếu hậu: "Cậu ấy sẽ trở về thôi, cô đừng lo lắng quá. Yoongi đã cử người đến đó rồi, chỗ đó khắp nơi đều là hiểm nguy. Hiện giờ bọn họ vẫn không thể xác định được là cậu ấy bị mai phục hay gặp tình huống nào khác, cô đừng đi lung tung."

Đầu tiên, Chaeyoung im lặng một lúc, lát sau mới nói: "Tôi thậm chí còn không biết anh ấy đã từng làm gì ở Mỹ, muốn đi lung tung tôi cũng không biết đi đâu, còn có thể làm gì đây?" Taehyung cười khẽ: "Người không biết không sợ, đây là chuyện tốt."

"Người không biết không sợ? Nghĩa là tình hình còn nguy hiểm và cấp bách hơn tôi nghĩ à?" Chaeyoung ngước mắt nhìn thẳng vào anh ta.

Taehyung nhíu mày rồi tiện tay đánh lái, chạy vào đường cao tốc, không trả lời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net