240. Rất thoải mái với cái chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng lúc đó, tên kia vẫn túm lấy Chaeyoung, vén tóc cô lên, nhìn cô chằm chằm trong chốc lát rồi bật cười.

Hai ngày trước, A Cát Bố đã nói với mọi người là muốn "làm thịt" cô ả này. Lúc ấy hắn vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc gần, chỉ biết cô ả này này nhan sắc không tệ. Bây giờ nhìn hắn lại càng thấy da thịt ả mềm mại, xinh đẹp cực kỳ, nhất là tinh thần quật cường trong đôi mắt phiếm hồng kia, càng khiến người ta muốn chinh phục vô cùng.

"Mày liều mạng lẩn trốn ở chỗ bọn tao, Mr. Control là gì của mày?" Tên kia bỗng cố ý bóp mạnh một cái vào eo cô qua lớp vải trắng: "Hắn ta là người đàn ông của mày à?"

Chaeyoung lạnh lùng nhìn hắn, không nói câu nào.

"Bây giờ mạng của bọn mày đang nằm trong tay bọn tao, dù tao có chơi mày đến mức mày khóc lóc, e rằng Mr. Control cũng chỉ có thể đứng nhìn." Tên kia vừa nói vừa sáp lại gần định hôn cô.

Jimin vùng vẫy đứng dậy, nhưng lại bị đá vào đầu gối lần nữa, chân đập mạnh xuống đất.

Anh lại muốn đứng dậy, nhưng bị tên kia dùng báng súng đập vào lưng, sau đó xô mạnh anh vào góc nhà gỗ. Chaeyoung mở mắt trừng trừng nhìn lưng anh đập mạnh vào góc nhà. Cùng lúc đó, súng của tên kia lại giáng mạnh vào hông anh.

Những tên này ra tay vô cùng tàn ác, Jimin đã mấy ngày không ăn uống, có thể chịu đựng được đến bây giờ đã là kỳ tích. Trong tay anh cũng không có súng, hoàn toàn không thể đánh lại chúng.

Anh cắn răng, nói từng chữ một: "Thả cô ấy ra, tôi sẽ đi với các người. Mạng của tôi bất cứ lúc nào cũng có thể đổi được hàng trăm triệu, còn cô ấy chẳng có lợi ích gì với các người cả."

Tên vừa mới đánh anh càng cười vui vẻ hơn.

"Xem ra mày vẫn rất quan tâm đến cô gái này nhỉ. Sao hả, cô ta thật sự là người đàn bà của mày à?"

Jimin bị hắn ta đè chặt vào bức tường bên ngoài nhà gỗ.

Một tên khác xô ngã Chaeyoung xuống đất, họng súng vẫn chĩa vào thái dương của cô.

Hắn ta ung dung nắm lấy cằm Chaeyoung, rồi bỗng xé phăng quần áo của cô ra. Váy trắng Chaeyoung đang mặc không dày lắm, cũng không rườm rà. Trong chốc lát, một bên bả vai của cô liền bị lộ ra một khoảng da thịt mịn màng trắng như tuyết. Khoảnh khắc nhìn thấy làn da sáng ngời kia, ánh mắt tên này đầy thèm muốn: "Nhìn không tệ! Không biết mùi vị thế nào!".

Gã đàn ông ghê tởm này cứ thế đè lên người cô, nhưng Chaeyoung lại không giãy giụa kịch liệt như lúc nãy, mà rất bình tĩnh ngửa đầu, nói bằng tiếng Anh: "Để anh ấy đi đi, tôi và hai anh chơi một mình."

Tên này nhìn cô, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lập tức cười phá lên: "Hắn đi thì còn ý nghĩa gì nữa? Tao thích thằng đàn ông của mày chứng kiến cảnh này!"

Chaeyoung nằm yên tại chỗ, cảm thấy xung quanh thật tĩnh lặng.

Từ khi bị bắt đến đây, cô đã biết có thể mình sẽ không thoát được. Cô có thể gặp được anh ở đây đã là may mắn lắm rồi.

Kiếp trước, cô nuối tiếc vì đã bỏ lỡ tất cả, giờ khắc này cô không còn gì để nuối tiếc nữa. Ít nhất cô cũng nhìn thấy anh còn lành lặn, một Jimin mà trước đây cô đã từng không hiểu rõ, nhưng lại là một Jimin tốt đến như vậy.

Có thể đồng sinh cộng tử một lần với anh trong giờ khắc cuối cùng này, có lẽ đây chính là cơ hội mà ông trời ban cho cô, để cô thử yêu một lần, cố gắng trân trọng người đàn ông mà kiếp trước cô từng bỏ lỡ.

Người đã từng chết qua một lần không phải là không thật sự sợ chết, chỉ là vào giờ phút này, Chaeyoung điềm nhiên hơn mình nghĩ.

Cùng lắm thì cắn lưỡi tự sát, cũng đâu phải cô chưa từng chết. Cô rất thoải mái với cái chết và nhiều kinh nghiệm hơn bất kỳ ai khác.

Cô chỉ muốn Jimin thoát khỏi nguy hiểm, không muốn vì mình mà liên lụy đến anh.

Dù sao cũng không tránh khỏi cái chết, Chaeyoung chỉ có thể giữ tỉnh táo, giãy giụa hay không giãy giụa cũng không còn cần thiết nữa.

Tên kia đã hôn lên mặt cô, Chaeyoung hơi nghiêng đầu đi. Làn da đen đúa bẩn thỉu của hắn tương phản rõ ràng với làn da trắng nõn của cô.

Trên người hắn có mùi mồ hôi pha lẫn mùi máu tanh, cô cảm thấy triệu chứng ốm nghén của mình lại muốn phát tác, cô rất muốn nôn.

Cô cố nén, bình tĩnh nói: "Có người ở bên cạnh nhìn tôi sẽ căng thẳng, sẽ không thoải mái được. Không cho anh ấy đi thì các người chơi cũng khó chịu, không phải sao?"

Jimin bị đè chặt vào góc nhà gỗ, móng tay bấm vào lòng bàn tay, khớp xương nổi gân xanh.

Mỗi một tế bào trong người đều đang kêu gào anh lấy súng bắn chết tên súc sinh này đi.

Anh phải cố hết sức mới kiềm chế được cơn kích động muốn nhào tới của mình. Mắt anh đỏ ngầu, từ từ thừa cơ tên trước mắt này đang mỉm cười nhìn về phía Chaeyoung, anh với tay lấy cây gỗ mà cô ném xuống đất lúc nãy.

Bởi Chaeyoung quá bình tĩnh, sự chú ý của hai tên kia đều dồn vào cô, nên hành động có chút sơ hở.

Bầu trời dường như bị che khuất bởi chiếc bóng của máy bay trực thăng đang đến gần, mặt trời chói chang như bị người ta phóng một mồi lửa.

Ngay lúc tên kia nằm rạp trên người Chaeyoung đang định tiếp tục xé váy cô ra, Jimin cố nén lửa giận, anh gần như dùng hết sức đập mạnh vào kẻ đang khống chế mình, đánh hắn bất tỉnh hoàn toàn chỉ bằng một cú đập. Tên này không có cả cơ hội giãy giụa và kêu la, lập tức ngã phịch xuống đất.

Jimin không hề dừng lại, anh vọt đến chỗ gã đàn ông đang nằm trên người Chaeyoung giằng xé quần áo cô, lại đập một cú nữa. Tên này vừa mới giơ súng lên một nửa thì đã bị đánh trúng đầu.

Jimin nung nấu ý định xông lên giết chết hai tên này.

Phút chốc, hai tên đầu đầy máu ngã xuống đất, trông còn thê thảm hơn hai tên đứng canh gác trước gian nhà gỗ.

Chaeyoung nhếch nhác vội vàng ngồi dậy. Cô ngước lên, hơi ngây người nhìn người đàn ông từng tự chủ và bình tĩnh giờ phút này đang vùng vẫy phát tiết như một con thú dữ mới bị nhốt. Anh ném cây gậy đi, hung tợn đấm liên tiếp vào mặt gã đàn ông nằm trên người cô ban nãy. Tên đó đã ngất đi từ lâu, mặt đầy vết thương.

Đến khi hắn còn thoi thóp anh mới buông ra, nhặt súng ở dưới đất lên, nhắm thẳng vào hắn.

Anh kéo chốt súng xuống.

Chaeyoung thấy anh muốn giết hắn thì vội vàng nhào tới, dùng sức đè tay anh lại: "Jennie nói đôi tay anh luôn sạch sẽ, không đích thân liên quan đến xã hội đen! Anh không thể vì em mà giết người!"

Dù những kẻ này đáng chết, nhưng đôi tay của anh không thể dính máu tanh!

Cô không thể để người đàn ông trước nay trong sạch xuất trần như anh rơi vào vũng bùn vì cô.

"Thù của em, em sẽ tự báo!" Chaeyoung giãy giụa đứng dậy, cô không biết sử dụng súng cán dài kia, huống chi nếu như cô thật sự nổ súng ở đây thì sẽ lập tức gây chú ý cho những tên kia.

Cô cầm cây gỗ giống như cây roi ở dưới đất lên, ra sức đánh mấy cái vào tên đang nằm hôn mê bất tỉnh như xác chết kia. Cuối cùng cô còn cố ý quất mạnh vào giữa háng của hắn, khiến hắn đang hôn mê cũng phải kêu lên đau đớn, thân dưới chảy máu thành vũng.


Máu tươi đầy đất, không thể biết được là của ai. Chaeyoung không nhìn thấy vết máu trên áo sơ mi đen mà Jimin đang mặc, nhưng cô biết vừa rồi anh đã bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng.

Chỗ nào phía sau báng súng cũng cứng và bén nhọn, lưng và đầu anh nhất định là đã chằng chịt vết thương.


Nơi chật hẹp và ẩm ướt sau gian nhà gỗ này trở nên yên tĩnh vì hai tên kia đã ngã bất tỉnh.

Cổ áo của Chaeyoung được may dây thun, nên lúc bị kéo xuống không bị xé rách, Jimin kéo mạnh vai áo cô lên, im lặng ôm chặt cô vào lòng.

Rất chặt, vòng ôm cực kỳ sít sao.

Sau khi hai tên kia ngã xuống đất không được bao lâu, phía trước nổ ra ra một tràng âm thanh huyên náo. Máy bay trực thăng rốt cuộc cũng bao vây chặt chẽ nơi này, như anh nói, có không ít bom được ném xuống.

Jimin buông Chaeyoung ra, sau đó nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về hướng không bị bom khói rơi trúng.

Anh cứ nắm chặt lấy tay cô, không nói tiếng nào, cũng không nhìn cô lần nào, chỉ kéo mạnh cô đi vào rừng. Anh dường như bóp bàn tay bị bỏng của Chaeyoung đến nỗi da sắp nát rữa ra, đau thấu tim gan.

Nhưng cô vẫn im lặng chịu đựng, cô biết nỗi đau này chẳng qua cũng như nỗi đau khi anh tận mắt nhìn thấy cô bị người ta đè lên suýt chút làm nhục mà thôi.

Chaeyoung cũng không lên tiếng bảo anh nhẹ tay.

Cô biết người đàn ông trước giờ luôn giữ vững lý trí này bây giờ đã mất đi lý trí.

Cô lẳng lặng đi theo anh. Trước mắt có hình bóng anh, trong mũi có mùi hương của anh, chỉ cần anh vẫn còn sống, với cô mà nói tất cả đều không phải việc khó.

Cô đi sau lưng anh, không biết phải nói gì, bởi vì cả người anh bây giờ tựa như đang bốc lửa. Cô hơi lùi bước, không biết phải dỗ anh thế nào. Thậm chí ngay cả câu "Em thật sự không sao" cô cũng không nói được.

Cô thật sự chưa từng thấy dáng vẻ này của Jimin.

Lúc ấy rõ ràng anh có thể phản kháng, rõ ràng có thể thoát thân, nhưng anh không phản kháng mà lại ném súng đi. Anh thà bị đánh, thà đứng trước nguy cơ bị bắn chết, là vì điều gì chứ?

Đương nhiên là vì bảo vệ cô.

Nhưng lúc ấy cô muốn trốn cũng không trốn được. Thay vì cứ nằm trong đống cỏ nhìn anh bị người ta dí súng vào đầu, chi bằng cô lao ra.

Đồng sinh cộng tử ư?

Cô không nghĩ tới.

Cô chỉ biết anh là Park Jimin, là chồng của cô, là ba của đứa con trong bụng cô, là ngọn đèn rực rỡ dẫn dắt cô đi về con đường tươi sáng của cả hai kiếp người.

Anh không thể gặp chuyện.

Đi một mạch vào rừng, hai người chẳng hề nói với nhau câu nào.

Những quả bom khói bắt đầu rơi xuống, những kẻ bị bao vây chạy trốn tán loạn. Chaeyoung vẫn dùng khăn ướt bịt mũi, sau đó đưa mắt nhìn Jimin.

Cô đã bịt mũi và miệng lại rồi, còn anh thì phải làm sao đây?

"Chúng ta ở yên đây, bọn họ sẽ không thả khói độc đâu. Loại bom khói cỡ nhỏ này chỉ cần cố gắng không hít thở mạnh thì sẽ không có vấn đề gì, chỉ làm những kẻ kia khủng hoảng thôi. Nhưng bây giờ em đang mang thai, tránh được hít phải những khí này thì cố tránh." Anh không nhìn cô, nhưng lời anh nói lại xoa dịu thắc mắc trong lòng cô.

Dường như là vì trông thấy cô lúc này ít nhất còn biết lấy khăn bịt mũi và miệng lại, cơn giận ngút trời của Jimin mới dần dần lắng xuống một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.

Anh tìm lại lý trí, cứ nắm lấy cổ tay cô. Đến khi cảm nhận được làn da trên mu bàn tay cô hơi sần sùi do bị bỏng thì anh mới từ từ buông tay ra, nhưng lại không nỡ nhìn cô đã sớm đau đến đỏ bừng mắt.

"Em đứng ở đây." Anh dừng lại một chút, nhưng không nói ra bốn chữ "chờ anh trở lại" mà cô chán ghét nhất, thay vào đó là giọng điệu trầm lạnh: "Anh sẽ không đi quá xa."

Giọng anh vô cùng băng giá. Nếu bây giờ Chaeyoung còn tùy ý theo anh ra ngoài, cô cũng dễ đoán được anh sẽ thật sự mất kiểm soát.

Chaeyoung đứng yên tại chỗ không lên tiếng.

Jimin cố sống chết giữ lấy chút lý trí gần như bị thiêu rụi của mình. Sự im lặng của cô khiến sát ý trong lòng anh tăng lên chứ không giảm đi, anh đùng đùng đi ra ngoài.

Chaeyoung đứng yên tại chỗ như lời anh dặn, không đi theo bước nào.

Cô trông thấy Jimin nhặt súng ở dưới đất lên. Lúc anh đứng thẳng dậy, cô bắt được chính xác sự khựng lại thoáng hiện trên mặt anh, rõ ràng anh rất đau.

Trên lưng anh, trên đầu anh, kể cả những chỗ mà cô không nhìn thấy được, chỗ nào cũng có vết thương.

Cô đứng yên trong rừng, nheo mắt nhìn những chiếc trực thăng đang bay trên không. Không thể nhìn thấy tình hình hiện tại trong doanh trại, cô hơi bất an. Nhưng Jimin quả thật không đi xa, anh dường như tới thăm dò tất cả những nơi trong doanh trại sớm hơn cô một bước.

Máy bay trực thăng nhanh chóng hạ cánh xuống bãi đất trống gần Chaeyoung nhất. Dường như anh đã sớm biết nơi này nhất định là điểm hạ cánh tốt nhất. Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục Cảnh sát Mỹ nhanh chóng bước xuống máy bay. Khi ông ta trông thấy Chaeyoung không cố tình chạy trốn vào rừng thì liền chĩa súng vào cô, tưởng cô là đồng bọn của những kẻ kia, bởi cô đang mặc váy trắng của phụ nữ nơi đây.

"Cô là ai?" Viên cảnh sát vừa thận trọng vừa nghiêm túc nhìn cô.

Chaeyoung há miệng, mặc dù mặt mày hơi lem luốc, nhưng người ta vẫn nhận ra nét Á Đông của cô. Cô giơ tay lên lau mặt một chút, bình tĩnh nói chuyện bằng tiếng Anh: "Tôi là người Trung Quốc, là vợ của Park Jimin."

Lúc nghe thấy mấy chữ 'vợ của Park Jimin", viên cảnh sát Mỹ kia hơi nghi ngờ, nhưng rõ ràng vẫn không tin.

Đúng lúc này, cánh cửa của chiếc trực thăng màu đen phía sau hạ cánh cùng lúc được mở ra, Jennie bước xuống, đi thẳng về phía bên này: "Bà Park!"

Nghe thấy giọng của Jennie, viên cảnh sát kia mới do dự một lúc rồi từ từ hạ súng xuống.

Jennie đã nhanh chân bước về phía trước, cầm tay Chaeyoung: "Bà Park, cô sao rồi? Xin lỗi vì chúng tôi tới muộn, chúng tôi luôn chờ đợi đoàn máy bay trực thăng này đến cứu viện. Dù sao thì nơi này cũng bị mai phục khắp nơi, nếu chúng tôi không chuẩn bị kỹ càng thì rất có thể sẽ thất bại. Nhưng kéo dài hai ngày trời, nhất định là cô chịu khổ rồi, chúng tôi..."

Jennie vẫn chưa nói hết thì bỗng nhìn xuống mu bàn tay của Chaeyoung, cô lập tức cau chặt mày lại, không kịp hỏi nhiều, kéo ngay Chaeyoung lên trực thăng: "Sao tay cô lại bị thương thế này? Trên máy bay có hộp thuốc, tôi giúp cô xử lý!"

"Tôi không sao." Cô vừa bị Jennie kéo đi, vừa đưa mắt nhìn về phía doanh trại mà anh đi vào: "Jimin đâu rồi?"

"Bây giờ ông Park phải đi với đám Min Yoongi. Cô yên tâm, máy bay của Yoongi đến sớm hơn chúng tôi. Bây giờ mặt trận đã được kiểm soát, bãi mìn trong khu rừng này rất có thể sẽ bị những kẻ chạy trốn kích nổ. Cô không thể ngửi mùi khói này khi đang mang thai, rất dễ làm tổn thương em bé. Cô mau lên máy bay trước đã!"

Ban đầu Chaeyoung muốn đi tìm Jimin, nhưng nghe nói khói sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em bé thì cô mới khựng lại và thôi kháng cự, nghe lời Jennie bước lên chiếc máy bay trực thăng màu đen có logo của căn cứ XI.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net