266. Sốt cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt Jimin tối đen lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ lập tức khiến Yun Ye Eun cảm thấy băng giá từ đầu đến chân, rồi lan khắp cơ thể.

Vừa rồi nét mặt Chaeyoung vẫn luôn tươi cười, bây giờ vì thấy anh xuất hiện mà cô lập tức thu lại nụ cười: "Anh... Ai cho anh ra khỏi phòng bệnh!"

"Jimin..." Xa cách mấy năm, cuối cùng Ye Eun cũng không phải nhìn anh qua các bản tin tài chính thương mại nữa, mà được tận mắt gặp người bằng xương bằng thịt. Vẻ điềm tĩnh của cô ta từ nãy đến giờ bỗng nhiên rạn nứt, mắt dán lên người anh.

Anh mặc bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt nhưng vẫn giữ vẻ đẹp lạnh lùng không ai sánh bằng. Khuôn mặt anh tái nhợt, nhưng ý lạnh trong mắt lại lan ra. Đôi mắt đen láy của anh nhìn cô ta, không có chút khách sáo khi gặp lại người cũ.

Chaeyoung nhìn thấy sắc mặt Jimin rất kém, lại thấy cả chấm máu trên mu bàn tay anh thì cũng đoán được anh đến phòng cô bằng cách nào. Tim cô như bị thắt chặt, cô định đứng dậy đỡ anh thì người phụ nữ mặc váy xanh lam phía trước đã mau mắn bước về phía anh.

"Jimin, anh bị thương thế nào? Rốt cuộc mọi người từ đâu về đây vậy? Sao anh lại bị thương đến thế này?"

Yun Ye Eun ân cần đi đến bên cạnh, vươn tay như muốn đỡ lấy anh. Nhưng ánh mắt người đàn ông trước mặt vẫn lạnh lùng liếc cô ta.

Ye Eun đang định chạm vào cánh tay anh thì khựng lại, do dự hạ tay xuống, siết chặt cái túi đang cầm trong tay. Không giấu được sự lo lắng trong ánh mắt, giọng nói cô ta dịu dàng ngọt ngào như thể vừa rồi cô ta không hề lạnh lùng kiêu ngạo trước mặt Chaeyoung: "Em nghe nói anh nhập viện mấy hôm rồi. Đã nhiều ngày rồi mà sắc mặt anh vẫn còn xấu như vậy sao? Anh bị thương ở đâu? Nặng lắm phải không? Còn nặng hơn cả lần trước à?"

"Cô vừa nói cái gì?" Anh không trả lời câu hỏi của cô ta, chỉ trầm giọng hỏi ngược lại. Khuôn mặt tuấn tú của anh lạnh lùng không chút dao động sợ hãi, đôi mắt không chỉ lạnh nhạt mà còn xa cách.

Ye Eun nhận ra sự thờ ơ sắc bén ẩn dưới sự lặng lẽ của anh thì từng sợi dây thần kinh như run lên.

"Em còn có thể nói gì được chứ? Em đến gặp cô Chae một chút, tiện thể hỏi thăm xem dạo này tình cảm của hai người thế nào. Dù sao thì em cũng được coi là người từng trải." Sau một thoáng im lặng, cô ta chợt nở nụ cười rất tự nhiên, đôi mắt vẫn cố chấp đắm đuối nhìn khuôn mặt đẹp như tạc của Mặc Cảnh Thâm, không chịu bỏ lỡ bất kỳ nét mặt nào của anh, kể cả sự lạnh lùng.

Jimin lãnh đạm, không có ý định thừa nhận lời tự nhận từng trải của cô ta, lạnh nhạt trầm giọng nói: "Gần đây ông cụ Yun có ý định đảo chính phải không? Biết rõ địa bàn của tôi là cấm địa của nhà họ Yun mà vẫn mắt nhắm mắt mở để mặc cô xông vào hả?"

Bị lạnh nhạt tuyệt đối trước mặc Chaeyoung, Yun Ye Eun cố gắng giữ nét mặt bình thản mặc dù cảm xúc không còn kiềm chế nổi. Cô ta nhìn anh rồi chợt cười rộ lên, liếc sang nhìn mặt Chaeyoung đang sa sầm từ khi Jimin xuất hiện: "Dù sao anh cũng ít khi bị thương phải nằm viện, so với cô Chae, em có nhiều kinh nghiệm chăm sóc anh những lúc như thế này hơn. Em đã chăm sóc anh suốt thời gian anh bị hôn mê năm đó. Giờ nghe nói anh ở đây, cũng chính là bệnh viện năm đó, nên em muốn đến xem thế nào."

Thoạt tiên anh không trả lời, lạnh nhạt liếc cô ta rồi mới lạnh như băng tiếp lời: "Nếu tôi nhớ không lầm, thì năm đó lúc tôi bị hôn mê, Yoongi vẫn cử thuộc hạ chăm sóc tôi. Cô Yun thỉnh thoảng xuất hiện vài lần, cũng vừa khéo vào lúc tôi thức tỉnh. Tôi không biết cô có kinh nghiệm chăm sóc hay không, nhưng cô Chae mà cô mới nhắc đến là vợ của tôi, chăm sóc tôi đương nhiên là việc cô ấy sẽ làm. Sự quan tâm của cô quá thừa thãi rồi."

Ye Eun không lên tiếng, cô ta nghe chính miệng anh nói Chaeyoung là vợ mình thì ánh mắt cứ ghim chặt vào anh.

Cô ta trầm ngâm mấy giây rồi mới nói: "Jimin, bây giờ em lo nhất là tình hình sức khỏe của anh. Còn về chuyện vợ anh là ai, cô Chae cũng mới nhấn mạnh cho em nghe rồi. Không có lúc nào cô ấy không nhắc nhở em rằng ngày hôm nay cô ấy mới là người chiến thắng. Vết thương của anh đến nông nỗi này rồi, em cũng không còn tâm trạng mà lo nghĩ đến những chuyện khác. Quan trọng nhất là anh..."

Giọng anh vẫn hờ hững: "Vợ của tôi là ai mà cô ấy cũng cần phải nhấn mạnh lại cho cô nghe sao? Đây không phải là sự thật quá rõ ràng người người đều biết à?"

"Ý em là, có lẽ cô Chae sợ em đến dọa dẫm gì cô ấy, cho nên mới nhắc đi nhắc lại người đàn ông của cô ấy..."

"Thật sao? Nhưng sao vừa rồi tôi lại nghe như cô đang liệt kê dẫn chứng gì đó cho vợ tôi nghe?" Cặp mắt đen láy dữ dội quét về phía cô ta: "Chẳng hạn như, thủ đoạn mà cô quen thuộc nhất, dùng quyền dùng tiền áp bức người khác? Cô tưởng tính tình cô ấy mềm yếu, để mặc cho cô đè đầu cưỡi cổ sao? Hậu quả của Yun Hyejin như thế nào mà cô còn chưa nhìn ra à? Hay là tổn thất một cô em họ vẫn còn chưa đủ, cô còn muốn mình chịu chung số phận?"

Thật sự thì đúng là Chaeyoung không hề có cảm giác bị lấn lướt. Mà cho dù có thật sự bị lấn lướt thì bản lĩnh của cô và Yun Ye Eun cũng được xem là ngang ngửa nhau.

Thế nhưng khi nghe chính miệng Jimin nói ra thì Chaeyoung lại xúc động đến suýt rơi lệ.

Ye Eun nhìn chằm chằm vào đôi mắt lãnh đạm sắc bén của anh: "Anh sẽ không động đến em."

Cửa phòng bệnh bất chợt bị mở ra. Nam Hành đang nhướng mày đứng ở cửa, không biết đã đứng bên ngoài nghe bao lâu rồi.


"Ngại quá, không thấy ai ở phòng bệnh của cậu nên tôi đánh liều sang bên này xem, hóa ra lại được nghe vở kịch hay." Yoongi cười như không cười nhìn một vòng quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Yun Ye Eun, hờ hững nói: "Tôi khuyên cô Yun nên bớt tiếp cận Chaeyoung đi. Jimin xem người vợ này như bảo bối. Đừng nói cô bắt nạt cô ấy vài câu, chỉ riêng chuyện cô lôi ảnh ra làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Chaeyoung cũng đủ để cậu ta ngứa mắt với cô rồi."

Mi tâm Ye Eun nhíu chặt lại, cô ta hiển nhiên không ngờ tất cả bọn họ đều biết chuyện này.

"Hơn nữa..." Yoongi thoải mái chỉnh lại ống tay áo, khóe miệng lạnh như băng thoáng nhếch lên châm biếm, chậm rãi nói như vô tình: "Trước đây chúng tôi không động đến cô là vì nhà họ Yun của cô có địa vị nhất định trong giới buôn bán vũ khí. Hai thế lực chúng ta kiềm chân lẫn nhau, có lợi cùng hưởng có hại cùng chia. Nhà họ Yun không động thủ, chúng tôi cũng sẽ không ra tay. Còn bây giờ, ông cụ Yun vì tự vệ mà giao phó toàn bộ quyền lực trong tay cho người khác thì chính ông ta cam tâm tình nguyện trở thành con cờ thí để bảo toàn một mảnh đất nhỏ bé như thế ở giới kinh doanh cho nhà họ Yun. Điều ông ta muốn đã thực hiện được, nhưng lại mất đi thế cân bằng kiềm chân giữa chúng ta."

Nghe đến đây, sắc mặt cô ta từ đầu đến cuối vẫn phẳng lặng điềm tĩnh chợt như rạn nứt. Cô ta chăm chú nhìn nét mặt lãnh đạm của Jimin.

Yoongi xắn tay áo đi vào, mỉm cười: "Vì thế, cô đừng quá tự tin mù quáng. Nếu cô dám gây sự với Chaeyoung, cô đoán xem cậu ta có dám động đến cô hay không?"

Ngón tay buông thõng bên người Ye Eun lặng lẽ run rẩy. Mắt cô ta nhìn chòng chọc vào đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của người đàn ông đối diện: "Chuyện lúc trước... các anh có liên quan đến chuyện ông nội em bị ép nhượng quyền quản lý sao?"

A K đứng bên cạnh không nghe nổi nữa. Tuy trước đây anh ta và cô Yun từng tiếp xúc, nhưng đang đứng sau Jimin nghe thấy cô ta dùng thái độ gần như tra khảo với ông Park thì anh ta cũng phải chen vào: "Cô Yun, ông Park cũng đã hết lòng quan tâm cất nhắc cho nhà họ Yun các cô rồi. Nếu không phải ông Park nhìn thấy ông cụ Yun và Tập đoàn Shine từng có không ít hợp tác thuận lợi thì bây giờ nhà họ Yun không chỉ phải chuyển giao một phần quyền lợi đơn giản như vậy thôi đâu. Nhưng nếu cô Yun vẫn tiếp tục cố chấp như này thì sẽ không còn được như vậy nữa đâu. Cô nên hiểu điều đó từ khi ông Park rời khỏi nước Mỹ chứ."

"Em không hiểu!" Yun Ye Eun bặm môi, nhìn chằm chằm Jimin vẫn trầm lặng không để lộ cảm xúc: "Cho nên các anh lợi dụng em sao? Các anh lợi dụng em để phá vỡ lớp bảo vệ cuối cùng của nhà họ Yun, rồi hè nhau chà đạp thế lực ngang ngửa với mình nhất phải không? Bây giờ nhà họ Yun chỉ được phép công khai ở trên thương trường, còn con đường khác thì đã bị các anh chặn đứng rồi đúng không?"

Cánh môi mỏng của Jimin phun ra câu trả lời hờ hững: "Đừng nói là lợi dụng, chẳng phải mọi chuyện đều bắt đầu từ chính chuyện cô Yun cố ý lừa gạt tôi sao?"

"Em? Em lừa gạt anh bao giờ?" Trong nháy mắt sắc mặt cô ta gượng gạo hẳn đi.

Khóe môi anh khẽ nhếch lên thành đường cong khó thấy: "Ban đầu lúc tôi hôn mê nhiều ngày, đến khi tỉnh lại, cô thông đồng với ba tôi lừa gạt tôi điều gì, cô không nhớ rõ sao?"

Cô ta thoáng sửng sốt: "Anh đang ám chỉ... Chuyện em nói em cứu sống anh từ bờ sông Los Angeles?"

Chaeyoung vốn không quá quan tâm đến chuyện này, đang ngồi lơ mơ nghe chuyện thì vì câu nói của Yun Ye Eun mà bất chợt đảo mắt nhìn cô ta.

Jimin thu lại ánh mắt lãnh đạm đang nhìn cô ta: "Vì muốn tôi ở lại Mỹ mà nhà họ Yun các cô thông đồng với ba tôi thêu dệt câu chuyện, lấy sức ép món nợ ân tình cùng với quan hệ thân thiết của hai nhà mà thúc đẩy chuyện tình cảm của tôi và cô."

Anh nhếch khóe môi, ý châm biếm dần dần lộ rõ: "Đã có gan bịa chuyện trước mặt tôi, thì nên có gan chịu tôi đáp lại. Nhà họ Yun đã sẵn lòng, tôi chỉ là hao tổn chút sức phối hợp. Đúng lúc nhà họ Yun lại có những gì tôi muốn, nên tôi mới nhẫn nại chơi đùa với các người hai năm. Suy cho cùng, cô Yun bị chính ông nội mình lợi dụng. Bát nước bẩn này không đến lượt cô hắt lên người tôi."

Ye Eun không kiềm chế nổi, tay run mạnh hơn, muốn nói nhưng lời dâng đến môi lại không thoát ra nổi, chỉ có thể đỏ mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

"Sao anh chắc chắn ban đầu em dối gạt anh? Lúc đó cả người anh toàn là máu, gần như chỉ còn một hơi thở thoi thóp, đúng là em lái xe đưa anh đến bệnh viện mà! Jimin, em có thể hiểu được thành kiến của anh với nhà họ Yun, nhưng anh không thể phủ nhận tình cảm của em..."

"Cô chắc chắn muốn tiếp tục thêu dệt câu chuyện hoang đường nhạt nhẽo lúc trước phải không?" Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên trước mặt cô ta. Vì tình trạng sức khỏe không tốt mà giọng nói anh vô cùng trầm thấp, băng giá.

Chaeyoung ngồi trên giường rất muốn văng ra một câu chửi thề.

Mặc dù nhắc đến chuyện cứu hay không cứu người này với cô không có gì quan trọng, hơn nữa cô thật sự không để tâm chuyện này. Những chuyện cô và anh trải qua từ bao lâu nay không thể nhắc lại ngắn gọn trong vài chữ ngắn ngủi được.

Nhưng cô Yun cứ trắng trợn ngang nhiên nói dối như vậy thì cũng thật sự quá tự tin. Chắc hẳn cô ta không ngờ nhân vật chính vẫn đang đàng hoàng ngồi chễm chệ ở đây.

Thái độ Jimin quá quyết tuyệt, quá lạnh lùng, trong nháy mắt toàn bộ lời giải thích mà Yun Ye Eun muốn nói cũng chỉ dâng được đến khóe miệng.

Cô ta chớp mắt lặng lẽ nhìn đôi mắt trầm tĩnh như mặt biển của anh, nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Jimin, bất kể vì nguyên nhân gì, dù sao chúng ta cũng đã từng ở bên nhau... Anh không thể tuyệt tình như vậy..."

Khóe môi anh như thoáng cười khẩy: "Khi cô gửi bưu phẩm con búp bê mặc áo cưới bị cắt rời cho Chaeyoung thì tôi đã động đến cả nửa nhà họ Yun. Xem ra, tôi rất tuyệt tình."

Câu nói thể hiện ý cảnh cáo rõ ràng, đụng đến Chaeyoung cũng có nghĩa là chạm đến ranh giới cuối cùng của anh.

Chuyện tuyệt tình này đã làm một lần, thì cũng có thể làm lần thứ hai. Cho dù có bị mang tiếng tuyệt tình thì anh cũng không dễ dàng buông tha cho nhà họ Yun.

Cô ta không nhịn nổi: "Cô Chae không phải là trẻ con bé bỏng gì, cô ấy không đến mức nhõng nhẽo vậy chứ? Chỉ là một trò đùa thôi, có vài lưỡi dao thì làm gì đến mức độ long trời lở đất như vậy?"

Rồi sau đó cô ta không cam lòng, đỏ mắt nói: "Kể cả chuyện của Hyejin sau đó thì cũng chỉ vì nó bất bình thay em mà thôi! Thế mà các anh gần như đuổi cùng giết tận, bây giờ nó còn sống sót được thì đúng là kỳ tích! Còn với em, các anh chặn đứng đường sống của nhà họ Yun, để nhà họ Yun muốn đi nửa bước cũng không được, đến mức ông nội phải cấm túc em! Park Jimin, em ở bên anh hai năm, yêu thương chờ đợi anh nhiều năm như vậy mà chỉ đổi lấy sự đối xử này của anh sao?"

Jimin nhắm mắt lại, giữa mi tâm tái nhợt thoáng hiện lên vẻ không nhẫn nại.

Ye Eun nhìn thấy sức khỏe hiện tại của anh không thể chịu đựng mất sức lâu như vậy, bèn yên lặng một thoáng rồi nhẹ giọng nói: "Jimin, anh đừng nóng giận, để em dẫn anh về phòng bệnh trước nhé, bây giờ anh còn..."

Nói rồi cô ta vội vã định đưa tay ra đỡ anh.

"Bà Park!" A K lúc này chợt nháy mắt với cô.

Nhìn thấy Jimin thể hiện rõ ý muốn tránh né cánh tay của Ye Eun, trong khi cô ta lại cứ khăng khăng muốn đỡ anh thì Chaeyoung khẽ mím môi, đứng dậy bước đến nắm lấy cánh tay anh. Lúc này anh mới nghiêng người nhích lại gần cô, hiển nhiên là sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

"Bác sĩ đã dặn bao nhiêu lần, những ngày này anh tuyệt đối không được ra khỏi giường. Anh tự rút kim truyền ra à? Anh không thấy đau chút nào hả?" Lúc này cô đã đến gần Jimin, thấy anh nghiêng cả nửa người vào mình như sắp không chịu đựng được nữa thì lại lầm bầm: "Vết thương nặng lên thì biết làm thế nào đây? Anh không sợ vết thương bị nhiễm trùng đi nhiễm trùng lại, viêm nhiễm đến sốt cao ngu người đi hả?"

A K đứng đằng sau: "..."

Đúng là người vợ xứng đôi vừa lứa của Tổng Giám đốc Park, ở tình thế này mà không mau học vẻ dịu dàng của cô Yun, lại còn trách cứ ông Park.

Yun Ye Eun trơ mắt nhìn anh không chút do dự ngả người vào Chaeyoung. Ánh mắt cô ta dừng lại một thoáng trên gương mặt cô Chỉ trong giây lát, Chaeyoung như nhìn thấy tia tàn nhẫn lạnh lùng trong mắt cô ta, tuy chỉ lóe lên rồi tắt ngay, nhưng rõ ràng không chỉ mình cô nhận ra.

Ánh mắt trong suốt lạnh lùng của Jimin thẫm lại, anh trầm giọng nói: "A K, đưa cô Yun về nhà, nhân tiện nhắc nhở ông cụ Yun, nên khiêm tốn thì đừng quá phóng túng, dù sao bây giờ sự bao dung của tôi cũng không nhiều nữa đâu."

Chaeyoung duỗi tay nắm lấy cánh tay Jimin, chú ý đến mới vừa rồi anh như cố ý đứng trước che chở cho cô.

Cô nhớ đến lời Jennie từng nói, cô Yun bị chứng hưng cảm, nhưng dù sao Yun Ye Eun cũng không đến mức đánh mất lý trí mà làm chuyện gì quá giới hạn ở nơi như thế này.

Cùng lúc đó anh níu cánh tay của cô, nắm chặt tay cô, lặng lẽ mang lại cho cô cảm giác bình yên chân thật, không muốn cô bị ảnh hưởng vì những chuyện này.

Cử chỉ của hai người không thoát khỏi tầm mắt của Ye Eun. Cô ta nhìn trân trân vào nơi cánh tay họ giao nhau, chua chát lên tiếng: "Jimin, giữa chúng ta có hai năm ở bên nhau, anh ở lại làm thêm em cũng ở lại làm thêm, anh đi công tác em cũng đi công tác, những chuyện em và anh trải qua cùng nhau cũng không ít hơn so với Park Chaeyoung. Em đối với anh cũng là toàn tâm toàn ý. Chuyện trước kia em không cố ý nói dối, nhưng vì anh cứ bất công cự tuyệt tình cảm của em, trong khi em đã mòn mỏi chờ đợi anh bao nhiêu năm như vậy, em..."

"Đủ rồi." Sắc mặt trắng bệch tái xanh của Jimin càng khiến cho thái độ của anh thêm lạnh lùng: "Bắt đầu bằng lời nói dối thì sẽ không có kết cục gì đâu. Tình cảm mà cô Yun gửi gắm chẳng qua chỉ là chấp niệm của chính cô mà thôi. Tôi chưa bao giờ mắc nợ cô, nên cũng không cần phải chịu trách nhiệm. Đi đi, đừng để mình mất hết thể diện."

"Cô Yun." A K rất tự giác, xem như đây là lệnh của ông Park, bước thẳng đến trước mặt cô ta, lễ phép nói: "Tình hình sức khỏe của ông bà Park bây giờ không tiện tiếp khách quá lâu, mời cô lại nhà."

Cô ta còn muốn nói tiếp nhưng A K đã chắn trước mặt.

Tay Yun Ye Eun run rẩy không ngừng, cô ta cố kiểm soát cảm xúc, ánh mắt lộ vẻ thất vọng. Tình cảnh nơi này bây giờ thật sự không có lợi cho cô ta. Cô ta hít một hơi thật sâu rồi nói: "Được, vậy em về đây. Jimin, tốt nhất anh cứ điều trị cho tốt, chờ đến khi anh xuất viện rồi em lại..."

"Cô Yun, xin mời."

Cô ta còn chưa dứt câu thì A K vẫn đang đứng chắn trước mặt cô ta liền duỗi tay hướng ra ngoài cửa.

Ngón tay cô ta siết chặt, cuối cùng vẫn gượng gạo duy trì phong độ, đi thẳng ra ngoài.

A K kiên quyết cản trở tầm mắt không cho cô ta nhìn vào phòng bệnh. Đến khi hai người họ đi xa, Yoongi vẫn đang tựa người vào cửa phòng mới liếc sang nét mặt nhìn thoáng qua đã thấy trắng bệch đến dọa người của Jimin: "Cậu chắc chắn vẫn còn chịu đựng được chứ?"

Anh vừa dứt lời thì Jimin đã không thể trả lời anh, chỉ sau một tiếng kêu sợ hãi của Chaeyoung, cả người anh đã đổ ập vào người cô, cô cuống quýt đỡ lấy anh.

Chaeyoung sợ hết hồn, ngay lập tức ôm chặt lấy anh, chỉ sợ anh ngã xuống.

Yoongi nhíu mày, xoay người ra ngoài gọi y tá. Đến khi bác sĩ và y tá vội vã chạy đến đỡ anh, cô mới nhìn thấy tay mình quẹt phải máu. Cô ngước mắt lên, nhìn thấy vết máu rỉ ra trên lưng áo bệnh nhân màu lam của Jimin thì trái tim giật thót.

Phòng bệnh của anh cách phòng bệnh của cô bốn tầng. Yun Ye Eun mới đến không bao lâu thì anh đã xuất hiện. Từ khi biết tin cho đến khi chạy đến đây, anh đã đi bằng cách nào? Vết thương của anh không chỉ đơn giản ảnh hưởng đến da thịt. Hai ngày nay bác sĩ đã nói, tuy xương ở vùng bị báng súng sắc nhọn đập vào không gây thương tích nặng, nhưng vết thương cũng gần sát vào xương. Khó khăn lắm anh mới tĩnh dưỡng được vài ba ngày, khó khăn lắm miệng vết thương mới khép lại, thế mà lại xuống giường...

***

Sắc trời dần tối.

"Park Chaeyoung, cô mở miệng ra là đã xứng danh quạ đen rồi." Yoongi đứng ngoài cửa phòng bệnh ngao ngán nói với người phụ nữ đang đứng trước mặt.

Chaeyoung: "..."

Jimin được bác sĩ và y tá đưa về phòng xử lí vết thương lần nữa, cầm máu, bôi thuốc, làm xong đủ thủ tục, thì quả nhiên đúng như lời cô nói. Vết thương bị rách lần nữa, viêm sưng chưa hết, chỉ mấy tiếng sau, anh bắt đầu sốt cao, nhiệt độ vọt thẳng lên bốn mươi độ.

Vừa rồi anh may mắn vẫn đang ở bệnh viện, nếu không, sốt cao như vậy mà được điều trị chậm thì sẽ nguy kịch mất.

Bây giờ bác sĩ và y tá vẫn còn trong phòng bệnh, cô không thể đi vào, chỉ có thể đứng bên ngoài đối mặt với ánh mắt kết tội của Min Yoongi.

"Tôi trông chừng anh ấy từng giây từng phút để anh ấy không cử động. Thế mà tôi mới về phòng đi tắm một chút, các anh đã không quản được người. A K không dám cản anh ấy, nhưng cả những người khác cũng không biết đường cản sao? Không biết để anh ấy ra ngoài với vết thương ở lưng như vậy là sẽ nguy hiểm à? Ngăn một tí thì đã làm sao? Hôm nay người của anh phạm sai lầm, anh lại còn đổ trách nhiệm lên đầu tôi hả?" Chaeyoung trừng mắt lườm anh ta: "Tâm trạng tôi còn chưa kịp kích động vì bị bạn gái cũ của chồng công kích trực diện thì lại phải thấy chồng sốt cao đến hôn mê. Anh không nghĩ đến cảm xúc của tôi bây giờ mà an ủi một câu cho tử tế đi."

Yoongi liếc cô: "Tôi chẳng thấy cô có vẻ gì là bị bạn gái cũ công kích cả."

Chaeyoung chớp mắt liếc lại: "Tôi còn chưa kịp kích động thì người đáng lẽ ra phải bị anh giữ lại trên giường đã lao vào rồi."

"Cô muốn thử kích động một chút không?" Cặp mắt lạnh của Yoongi khẽ nhướng lên: "Nếu cô muốn nghe thì nhân tiện bây giờ đang rảnh rỗi, tôi kể chuyện ngày xưa Yun Ye Eun và Jimin bên nhau cho cô nghe. Cho dù trong chuyện này có bao nhiêu phần lừa lọc, bao nhiêu phần thật lòng, thì nói cho cùng cô Yun này cũng không có lỗi. Ở bên nhau hai năm, dù sao giữa họ cũng không thể coi như không có gì được. Ở lâu sinh tình cũng không phải là chuyện không thể..."

"Tôi không nghe." Chaeyoung dứt khoát cự tuyệt.

"Không phải vừa rồi cô nói muốn được kích thích sao?"

"Tôi phát hiện kể từ khi tôi và Jimin ở bên nhau hạnh phúc là anh đã ngứa mắt với chúng tôi rồi. Thật ra bây giờ tôi không có hứng với những chuyện liên quan đến Yun Ye Eun, mà lại thấy rất có hứng thú với anh đấy."

"... Cô thì có hứng thú gì với tôi."

"Mỗi ngày anh không nói móc tôi được một câu thì làm như anh sẽ chết đi không bằng. Tôi có cảm giác như tôi cướp người đàn ông của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net