2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay hắn trở về Park gia. Vừa bước vào nhà liền nới lỏng chiếc cà vạt ra khỏi cổ áo. Hắn lấy một chai rượu vang ra uống tới tấp. Chanyeol thấy vậy liền tỏ vẻ quan tâm Thiếu gia của mình.

"Thiếu gia, có chuyện gì sao ?"

Hắn đặt chai rượu vang xuống bàn vừa đủ mạnh. Khuỷu tay chống lên hai đầu gối. Giọng có chút đau lòng nói.

"Bác sĩ nói hiện tại chưa thể phẫu thuật vì mạch máu chưa ổn định. Chừng nào thì Seulgi mới nhanh chóng khỏe lại đây ?"

"Cô ấy vẫn còn hôn mê ạ ?" - anh ta hỏi.

Hắn gật đầu, vơ lấy chai rượu nốc hết vào người. Lúc này, hắn quay sang nhìn quản gia, hỏi về cô gái thế tim.

"Park Chaeyoung đâu ? Cô ta dạo này vẫn ổn chứ"

"Cũng được ạ..."

Mắt hắn nheo lại, đầy hoài nghi nhìn vị quản gia của mình. Từ từ đứng dậy đi lên lầu, hướng về phòng của Chaeyoung.

Căn phòng tối đen như mực, chỉ bật mỗi đèn ngủ. Cô đang ngồi trên giường lặng thinh. Hắn mở cửa, cô giật mình nhìn ra. Cứ ngỡ là Chanyeol nhưng lại là hắn. Cái tên mà cô căm ghét nhất. Nụ cười trên môi dập tắt.

Park Jimin bước vào, trong người có chút hơi say. Tiến tới nâng cằm cô lên, nhìn cô với ánh mắt vô hồn.

"Dạo này ăn uống thế nào ? Có uống thuốc bổ tim không ?"

Cô im bặt. Không có một lý do khiến cô phải trả lời hắn cả. Im lặng là cách tốt nhất.

"Trả lời tôi"

Đôi mi rũ xuống, nhất quyết không trả lời hắn. Hắn rất ghét những người nào cố chấp như cô. Dùng sức bóp chặt miệng cô lại. Cô khẽ la lên, nhăn nhó nhìn hắn đầy căm phẫn.

"Trả lời tôi"

"Tôi sẽ không trả lời một gã máu lạnh điên cuồng như anh đâu" - cô cắn răng nhìn hắn.

Hắn tức giận, cô là người đầu tiên khiến hắn phải điên lên như thế này. Hắn dơ đôi tay "nhuốm máu" của mình lên. Chát. Một bạt tai đau điếng của hắn trao lên cô.

Chanyeol mở cười xông vào. Nhìn thấy cô bị hắn tát như thế, anh ấy thật sự không cam lòng. Hắn nghe tiếng cửa mở, liếc mắt nhìn ra.

"Quản gia, ra ngoài"

Cô nghe thấy "quản gia" liền ngước mặt lên. Anh ấy như niềm hi vọng của cô vậy. Đôi mắt đầy sự níu kéo của cô nhìn anh ấy. Anh nhìn cô, nheo mắt đầy chua xót.

"Thiếu gia, đã chuẩn bị bữa tối cho ngài rồi. Hãy xuống ăn khi thức ăn còn nóng"

"Tôi nói ra ngoài !" - hắn gầm lên như một con hổ dữ tợn.

"Thiếu gia..."

"Cậu dám cãi lời tôi ?"

Anh im lặng. Nhìn cô mà đau lòng, anh yêu cô lắm, thương cô nữa. Nhìn cô như vậy, tim anh như tan nát, vỡ vụn. Đôi mắt đen rũ xuống, tay nắm chặt lại. Quay lưng bước đi. Những giọt lệ đau đớn của cô từ từ lăn xuống nhìn bóng lưng của anh, thảm thiết.

Cô dùng hết sức lực của mình để đẩy tên máu lạnh kia ra khỏi mình, đầy căm phẫn nhìn hắn.

"Anh đừng đụng vào tôi. Mau tránh ra !"

Hắn bất ngờ về hạnh động của cô. Tiến tới, ghì sát mặt mình vào mặt của Park Chaeyoung, trợn mắt nói.

"Cô chán sống đấy à !?"

Chaeyoung tức giận, ghê tởm khuôn mặt ấy, cực kì ghê tởm. Trong đầu cô bây giờ chỉ muốn đấm hoặc phun nước miếng vào mặt hắn ngay lập tức.

Cô trợn mắt. Phụt. Nước miếng từ trong miệng cô bị phun lên mặt hắn. Hắn nhắm tịt mắt lại, nghiến răng đầy phẫn nộ.

"Tôi ghê tởm anh. Đừng lại gần tôi, cút đi !"

"Park Chaeyoung. Tôi sẽ cho cô biết thế nào là sống không bằng chết"

Hắn lấy tay gạt nước miếng trên mặt xuống. Cầm cà vạt nới lỏng dần rồi tháo ra khỏi người, quăng sang một bên. Từ từ mở 1, 2, 3 cúc áo trên người.

Cô cảm thấy có gì đó không ổn nên bắt đầu sợ hãi. Co người lại về sau. Run lẩy bẩy nhìn hắn "Anh đừng qua đây".

Càng nói, hắn càng tiến lại gần hơn. Cô ngồi lùi ra phía bên kia của chiếc giường. Hắn đi tới, giữ tay cô lại. Mạnh bạo xé toạc chiếc váy mỏng manh trên người của cô ra, lộ cặp ngực trắng tròn, bầu bĩnh. Cô lấy tay tát mạnh vào khuôn mặt của hắn. Mép môi của hắn dần ứa máu, lấy tay quẹt nhẹ rồi phẫn nộ đè cô ra hôn ngấu nghiếng.

Cô như được nếm máu của hắn. Mùi màu tanh mà cô cứ nuốt ừng ựng trong người liên tục. Lưỡi của hắn từ từ quấn chặt lấy lưỡi của cô. Cô không thể thở nổi, tay cứ đấm lấy ngực hắn. Quá phiền, hắn nắm lấy hai cổ tay của Chaeyoung bằng tay trái dơ qua đầu cô, nắm chặt ghì xuống nệm giường.

Hắn tiếp tục đưa môi xuống phần cổ, để lại thật nhiều vết hickey ở đấy. Những giọt nước mắt của cô cứ thế mà ứa ra, đau đớn tột cùng. Thân thể của cô sắp bị vấy bẩn rồi, cuộc đời sắp kết thúc rồi.

Tay phải của hắn vo vo nhũ hoa màu hồng phấn kia, rồi lại nắn bóp cặp ngực tròn trắng trẻo ấy. Cô khẽ rên lên, hắn tiếp tục dùng bàn tay còn lại của mình lần mò xuống vùng nhạy cảm nhất của cô.

"Ah" - ngón tay thon dài của hắn đang nằm trong cô bé quý giá của cô. Hai bàn tay cô nắm chạy lại, nghiến răng cam chịu và hứa không được la lên. Ngón tay ấy cứ ra vô cô bé của cô, khiến hai chân cô khép chặt lại tạo thành hình chữ Y ngược.

Cô dùng tay mình bịt miệng mình lại, cố gắng không phát ra tiếng. Cảm giác ướŧ áŧ xuất hiện xung quanh cô bé của mình. Hắn rút tay ra khỏi nơi đó, cô cứ nghĩ đã dừng lại rồi. Nhưng không. Hắn mở nốt những chiếc cúc áo cuối cùng rồi quăng áo sang một bên. Tay kia từ từ tháo thắt lưng rồi tới chiếc khóa quần. Cởi xong quần tay rồi lại đến qυầи ɭóŧ. Trên người hắn và cô giờ không còn dù chỉ là một mảnh vải.
Côn ŧɦịŧ của hắn cương cứng lên trước mắt cô. Một thứ gì đó thật to và dài đang thình lình trước mặt cô. Cô trợn mắt sợ hãi nhìn hắn

"Anh định làm gì ? Tôi... tôi xin anh... Anh dừng lại đi... Tôi cầu xin anh"

Không nói gì. Hắn dùng sức tách hai cặp đùi của cô sang hai bên. Đâm thật mạnh côn ŧɦịŧ của mình vào bên trong cô bé ướŧ áŧ của cô.

"Ah..." - cô đau đớn la lên. Thật sự rất đau, trinh tiết của cô coi như mất rồi. Sự trong sạch của cô không còn nữa rồi.

Bên ngoài cánh cửa kia là quản gia. Anh ấy đau đớn không khác gì cô. Người con gái đầu tiên mà anh trao tình cảm, đang bị Jimin vấy bẩn sau cánh cửa kia. Anh ôm ngực, giọt lệ anh rơi xuống. Xót thay.

"Park... Jimin... xin... xin... anh... bỏ nó ra đi... ah..."

Cô rêи ɾỉ cầu xin hắn. Nhưng hắn không làm thế, côn ŧɦịŧ của hắn càng ngày càng thúc mạnh hơn vào cô bé ấy. Cảm giác vừa đau, vừa lạ.

"Ah... đừng mà... ah... tôi cầu xin anh..."

Không dừng lại ở đó, hắn cho cô trải nghiệm thử tư thế doggy. Hai tay hắn nắn cặp mông tròn của cô. Đẩy ra đẩy vào, tiếng rên của cô ngày một lớn hơn. Mặc dù cô không muốn.

"Có vẻ cơ thể của cô thành thật hơn cô đấy"

"Tôi... ah... xin anh... làm ơn... ah... ah..."

Đêm hôm đó, anh cho cô thử biết bao nhiêu là tư thế. Nước mắt cô cạn kiệt, dần dần đầu óc không suy nghĩ được gì thêm. Cứ thế, cơ thể của cô tự làm mọi thứ. Đến lúc cô cảm nhận như có thứ gì đó không ổn. Liền thức tỉnh, cố gắng chống cự.

"Tôi... tôi... ah... không ổn..."

"Anh định vào bên trong sao !? Không được... tuyệt đối... đừng... ah"

Mặc kệ cô có nói, nó van xin thì hắn vẫn làm theo ý mình. Thứ tϊиɦ ɖϊƈh͙ mà trắng ấy bị bắn vào bên trong cơ thể của cô. Hắn rút chiếc côn ŧɦịŧ của mình ra, thở dốc. Rồi lại nằm phịch xuống chiếc giường, kế bên cô. Đôi mi của cô rũ xuống, giọt nước mắt lăn dài qua đôi mắt.

"Sự sống chết của cô là do tôi quyết. Nếu cô làm trái ý tôi, những người cô yêu thương sẽ không ổn đâu" - hắn trầm giọng.

"Vì sao anh phải làm thế ?"

"Vì cô có trái tim mà tôi cần"

"Anh không nghĩ tới bạn gái của mình trong lúc đang vấy bẩn tôi sao !?"

"Cô im miệng, hiện tại, đừng nhắc đến cô ấy"

Hắn dần dần chìm vào giấc ngủ. Cô cũng vậy, ngủ thϊếp đi lúc nào chẳng hay. Đêm nay trôi qua chính là như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net