10:ngược thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói của cô như một thanh kiếm đâm thẳng vào anh ,anh khẽ híp mắt ,bàn tay nắm cổ tay cô hơi run lên.

Cô nói anh không làm chuyện gì tổn thương tới cô,làm sao anh có thể tin tưởng. Anh rõ ràng thấy trong mắt cô có oán,có hận,cô thậm chí hận không thể giết ch*t anh.

Cũng không biết qua bao lâu, anh đột nhiên buông bàn tay đang kiềm chế cô, lại nắm chặt nắm đấm đưa đến bên môi cô. Bởi vì tâm tình kích động,giọng nói anh đã trở nên khàn khàn " Anh không biết tột cùng anh đã làm sai điều gì. Nhưng em đã chán ghét anh như vậy, có thể chứng minh anh xác thực đã làm gì làm em không thoải mái. Nếu anh làm em không thoải mái thì em cũng nên làm anh không thoải mái đi"

Park Chaeyoung nhìn tay anh đưa tới lại ngẩn người, anh làm cái gì vậy? Đưa tay cho cô, là muốn cô cắn sao? Park Chaeyoung đột nhiên cảm thấy hết sức buồn cười, đây còn là park jimin cô quen biết sao,park jimin tâm tình lạnh lùng kia sao?

Cô ngẩng đầu nhìn anh,vẻ mặt trào phúng ," Anh cho rằng tôi không lỡ cắn sao?"

"Đừng nói nhảm"

Park Chaeyoung nhìn nắm đấm của anh,cũng không nói nhảm nữa ,dứt khoát trực tiếp cắn một phát. Ký ức phủ đầy bụi bỗng dưng trào ra, anh lạnh lùng, anh tuyệt tình,cô trông coi căn phòng trống rỗng mà lòng ngày càng tuyệt vọng

"Min ca, em rất nhớ anh ,khi nào thì anh về?"

"Gần đây bận bịu nhiều việc,có cơ hội sẽ về"

"Anh ở lại ăn cơm đi,vất vả  lắm em mới làm được "

"Không ăn, công ty còn có rất nhiều chuyện"

"Tại sao em không đi theo anh?"

" Park Chaeyoung, em đừng có tùy hứng "

Mỗi lần nghĩ đến anh lạnh lùng bạo lực, cô càng cắn mạnh hơn,cũng không biết qua bao lâu,cho đến khi trong miệng có vị máu tanh,cô mới phục hồi tinh thần lại,buông tay anh ra.

Anh vẫn duy trì tư thế cũ khẽ cúi,đôi mắt kia bình tĩnh không chút gợn sóng,giống như không phải tay anh bị cắn. Anh cúi đầu nhìn tay bị cắn đến chảy máu khóe miệng trào phúng ngoéo một cái,"Ác liệt như vậy,xem ra thực sự rất hận anh"

Cũng không biết có phải vì cắn anh hay không mà oán khí đời trước cũng tiêu tán không ít,tâm tình cô cũng bình phục rất nhiều. Hiện giờ Park Chaeyoung đã không còn khí lực vật lộn với anh, cô thật sự không muốn lại hận ,lại oán anh. Cô chủ muốn cách xa anh, bình tĩnh trôi qua một ngày,tương lai tìm người thích hợp kết hôn ,sinh con,cô chỉ yêu cầu đơn giản như thế mà thôi.

"Park jimin ,có lẽ trước kia tôi từng hận anh,hận anh tại sao lại lãnh đạm với tôi. Nhưng bây giờ tôi không muốn nghĩ đến ân oán nữa,tôi cũng không xem anh như kẻ thù. Dù sao chúng ta cũng cùng nhau lớn lên, tôi vẫn có thể xem anh là anh trai như cũ,nhưng không hơn"

Park jimin không lên tiếng, con mắt chăm chú ngắm nhìn cô,mặc kệ miệng vết thương đang nhỏ máu xuống sàn xe.

"Tôi thừa nhận trước kia tôi thực sự thích anh, nhưng về sau tôi phát hiện chúng ta không thích hợp. Tôi hy vọng anh có thể tôn trọng sự lựa chọn của tôi,coi như nể tình cảm chúng ta cùng nhau lớn lên từ bé"

Park jimin khẽ cúi đầu thấp,che giấu thần sắc trong mắt. Anh yên lặng không nói gì trầm tư hồi lâu sau mới buông cô ra,lui về sau ghế lái ngây người một lát mới khởi động xe,nói với cô:"Anh đưa em về"

Park Chaeyoung cũng không biết lời cô nói park jimin có nghe không, nhưng vừa mới cãi nhau với anh ,lại tiếp tục chung đụng trong xe nhỏ hẹp cũng không phải là chuyện tốt

"Không cần"

Cô đẩy cửa xuống xe,lần này park jimin cũng không ngăn cản. Sau khi xuống xe,cô nhìn qua tay anh đang nắm trên tay lái không ngừng chảy máu, suy tư thật lâu còn nói một câu:" đi bệnh viện xem một chút đi"

Đóng cửa xe lại,không lưu luyến xoay người rời đi

Mà park jimin ngồi trong xe vẫn từ trong kính chiếu hậu nhìn hướng cô rời đi,cho đến khi bóng cô hoàn toàn chìm trong đám người, anh mới giẫm lên chân ga lái xe rời đi

Anh không để ý tới miệng vết thương bị cô cắn đang chảy máu để mặc máu chảy xuôi theo cổ tay

Kì thật park Chaeyoung cũng không thể bảo đảm park jimin có thể hiểu lời hôm nay cô nói. Cô chưa từng nghĩ qua sẽ đối mặt với park jimin như thế nào, chỉ nghĩ rời xa anh không có vướng mắc nào,tự lo cuộc sống của mình

Hôm nay park jimin khác thường làm cô kinh ngạc,nhưng nàng hoàn toàn lý giải chuyện này thành anh không cam lòng. Chỉ  là cô không biết rõ anh còn không cam lòng muốn gây chuyện đến bao giờ.

Hiện giờ ai cũng bận rộn,rất ít cơ hội gặp mặt, qua vài ngày hai người mới ngẫu nhiên  chạm mặt

Buổi sáng hôm đó cô ra ngoài mua thức ăn, vừa mở cửa liền nhìn thấy park jimin xuống xe. Anh hẳn là mới làm ca đêm trở về,trong lúc vô tình cô nhìn vào tay anh,nhưng thấy trên đó còn quấn băng gạc. Xem ra lần trước cô cắn thật mạnh, miệng vết thương đến bây giờ còn chưa liền.

Nhùn băng gạ quấn quít ,cô có chút không tự nhiên. Trong lúc nhất thời cũng không biết nên chào hỏi anh thế nào,lần trước cô cũng đã nói,cô sẽ coi anh như anh trai nhà bên. Nhưng mặt đối mặt, cô mới phát hiện rằng cô cũng không thể thản nhiên như vậy.

Park jimin vừa xuống xe cũng thấy cô, hai tròng mắt đen chợt lóe vẻ kỳ quái, lập tức liền cúi đầu xuống, giống như không thấy cô,trực tiếp đi vào nhà.

Park Chaeyoung đang không biết phải chào hỏi anh ra làm sao lại thấy anh trực tiếp quay đi,nhưng nah lãnh đạm cũng làm cho Park Chaeyoung thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra park jimin đã nghĩ thông. Cũng đúng, anh thông minh như vậy,sẽ không vì người mình không thích mà không cam lòng

Thế này cũng tốt, đời này cô không lên dính dáng tới anh

Mỗi ngày park Chaeyoung đều đến tiệm hỗ trợ ,bởi vì cha mẹ nghe theo đề nghị của cô,làm ăn trong tiệm cũng khá hơn bình thường một chút. Kim Jisoo và kim seok jin đều không muốn cô mệt mỏi, bình thường đều để cô ghi chép sổ sách,xem đầu bếp giết cá một chút.

Hôm nay park Chaeyoung đang ngồi ở phía sau quầy hàng đếm tiền,trong lúc vô tình nghe kim Jisoo mừng rỡ kêu một tiếng:" A, Tiểu min đến rồi!"

Park Chaeyoung vô thức ngẩng  đầu nhìn lại,quả nhiên thấy Park jimin cùng vài nam sinh khác đi vào. Park Chaeyoung giống như bình thường, ngẩng đầu nhìn anh một cái liền cúi đầu,dáng vẻ làm bộ làm tịch không nhìn thấy.

Park Chaeyoung cũng không phải lầm đầu tiên đến lẩu Bạch Ký,chào hỏi kim Jisoo xong liền trực tiếp đi cùng bạn bè tới ghế lô. Về phần anh có nhìn thấy Park Chaeyoung ngồi phía sau quầy hàng hay không, Park Chaeyoung cũng không có tâm tư đi qua hỏi.

Kim Jisoo đưa park jimin và bạn bè lên lầu liền sẵn giọng đi tới trước mặt Chaeyoung :" con sao vậy? Sao nhìn thấy Min ca cũng không chào hỏi? Các con có chuyện gì mà bây giờ vẫn cãi nhau? Con cũng là người trưởng thành ,đừng tùy hứng như trẻ con nữa,đợi đến lúc bọn họ gọi đồ ăn ,con đi lên không chào bọn họ thì phải ăn nói thế nào?

Park Chaeyoung khép sổ sách lại:"Mẹ,ai nói con không chào hỏi,con đâu có thấy!"

"Vậy được, bây giờ con đi lên,nói chuyện với bọn jiminie đi"

Park Chaeyoung trực tiếp đi ra sân sau," Con theo đầu bếp học giết cá!"

Kim Jisoo đuổi theo:" Chaeyoung, trước là mẹ không rảnh hỏi con, cuối cùng con với tiểu Min là làm sao? Trước không phải con hết sức thích đi chơi với tiểu Min sao? Sao bây giờ nhìn thấy cậu ấy lại như không quen biết?"

Park Chaeyoung quả thực bất đắc dĩ, "Mẹ nghĩ nhiều rồi,chẳng qua con cảm thấy bây giờ lớn rồi,không thể giống như trước đây luôn đi theo phía sau anh ấy. Con không phải cũng có việc của con sao?"

"Thật chứ?" trong giọng nói rõ ràng không tin tưởng.

Park Chaeyoung mở to mắt nhìn mẹ,"Đương nhiên là thật nếu mà nghĩ nghiêm trọng như vậy thì đợi con xem đầu bếp nấu cá xong sẽ lên chào hỏi được chứ?"

Kim Jisoo nhìn cô ,dáng vẻ không cho là đúng,lại nghi ngờ mình nghĩ nhiều rồi. Vừa vặn bên ngoài có người gọi bà,bà cũng không tiếp tục cái vấn đề rối rắm này nữa ,chỉ đẻ lại một câu " Lát nữa nhớ đi chào hỏi người ta " liền rời đi.

Đưa mắt nhìn mẹ rời đi, Park Chaeyoung mới thở phào nhẹ nhõm. Đang muốn đi xem đầu bếp chế biến cá,đã thấy một nhân viên phục vụ vội vã chạy vào nói với cô:" Chaeyoung, Chaeyoung, bên ngoài cso người tìm cậu"

Park Chaeyoung nhìn nân viên phục vụ hai mắt tỏa sáng thì ngạc nhiên," Ai tìm mình?"

"Mình cũng không biết, nhưng là một anh  chàng rất đẹp trai"

Nhân viên phục vụ này họ Choi,tất cả mọi người gọi cô là tiểu Choi, tiểu Choi năm nay vừa mới tốt nghiệp trung học. Bởi vì không thi lên đại học,hơn nữa trong nhà cũng không giàu có, thi tốt nghiệp trung học xong liền qua bên này đi làm.

Park Chaeyoung nghi hoặc đi ra, sắp tới đại sảnh liền nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú đang ngồi cạnh cửa sổ. Trong lòng Park Chaeyoung mạnh mẽ nhảy dựng,  quay đầu hỏi tiểu Choi:" Hôm Nay là thứ mấy?"

"Thứ hai"

Park Chaeyoung vỗ đầu một cái thật mạnh ,thế nhưng cô lại quên việc này. Phải làm thế nào bây giờ Park chanyeol sẽ không cảm thấy là cô cố ý trốn tránh mời khách chứ?

"Chaeyoung, cậu có quan hệ gì với anh đẹp trai kia?"

Park Chaeyoung không có tâm tư để ý tới tiểu Choi tám chuyện,chỉ nói với cô ấy:" làm việc của cậu cho tốt đi,nếu không lát nữa chin đến sẽ mắng cậu đấy."

Cũng không đợi tiểu Choi trả lời,cô liền đi đến phía park chanyeol. Park chanyeol cũng thấy cô,khóe miệng khẽ cong,cười  với cô một tiếng ,giọng như không trách cô.

Nhưng chaeyoung đã tiếp xúc với anh ta hai lần,cũng biết cái tên này không dễ xua đuổi như vậy,liền hít sâu một hơi ngồi đối diện anh ta,cười nói:"Ngại quá dạo này hơi bận, em quên mất"

"Hả?" park chanyeol nhíu mày,vẫn là dáng vẻ cười dịu dàng," thật sự quên hay cố ý không mời khách?"

Chaeyoung cũng biết việc mình cho người ta leo cây là rất không phúc hậu,liền nói" Quên thật mà! Nếu không thì anh đã đến đây,em liền mời anh ăn lẩu nhà em. Lẩu nhà em hương vị rất ngon,em tự mình chuẩn bị một gian phòng cho anh, được không?"

Park chanyeol khẽ khép mắt suy nghĩ một chút," cũng được "

Làm tính tình vị thiếu gia này trở lại bình thường, chaeyoung cũng thở phào nhẹ nhõm. Lập tức liền dẫn park chanyeol lên gian phòng trên lầu,trên cầu thang gặp kim Jisoo ,chaeyoung vội vàng giới thiệu, " Đây là mẹ em". Lại giới thiệu với kim Jisoo, " Đây là bạn của con"

Park chanyeol vội vàng khom người, lễ phép chào hỏi:" con chào cô"

Mà kim Jisoo thấy nam sinh sau lưng chaeyoung liền kinh ngạc. Nhưng người ta chào bà,bà cũng không thể không khách sao, lập tức thu hồi kinh ngạc cười cười với anh ta," Nếu là bạn của chaeyoung tới nơi này đều là người nhà cả đừng khách sáo." Lại nói với chaeyoung, " Mau đãn bạn con đi lên đi,gian phòng chỉ còn một phòng,lát nữa sẽ không còn phòng "

Kim Jisoo nói không sai ,phòng trên lầu hai quả thực chỉ còn một phòng ,hơn nữa không may,vừa vặn đối diện gian phòng Park jimin ngồi. Chaeyoung đưa park chanyeol vào trước ,kêu anh ta chờ một chút cô đi lấy thực đơn. Từ gian phòng đi ra ,trong lúc vô tình vừa ngẩng đầu liền  nhìn  đến park jimin phía đối diện mắt thâm trầm nhìn sang, sắc mặt không tốt lắm.





Vote cho mình nha <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net