thirty-nine: "..em nói đúng"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tôi siết chặt tay mình lại, tại sao lại đau đến thế này chứ..



tôi thật sự rất muốn rời khỏi đây ngay lập tức, thật thảm hại, từ bao giờ.. việc đối mặt với jeon jungkook.. đã là một thử thách rất lớn với tôi.



ngồi xuống ghế, tôi nhắn vào dòng vào điện thoại rồi tắt màn hình.



cánh cửa đó cuối cùng cũng mở ra.



jeon jungkook bất ngờ nhìn tôi, hắn đủ thông minh để biết ai làm. tôi biết.. hắn muốn điều này mà..



tôi rũ mi nhìn hắn đang tiến về phía cửa, cuối cùng.. em đang trông đợi điều gì chứ ?



hắn bỏ đi trước, tôi vẫn ngồi đó thẩn thơ suy nghĩ.



yoongi có chút bối rối đi vào, anh khó xử nhìn tôi.



"tại sao ?"



tôi cúi gầm mặt, nước mắt đã ươn ướt khóe mi. "không tại sao cả.. người ta đã không thích.. thì đừng làm mấy chuyện dư thừa này nữa.."




dường như đã chịu hết nổi, những dòng nước mắt mặn chát chảy xuống, tôi mím môi gục xuống bàn ăn.




...




"jeon jungkook, cậu đứng lại, JEON JUNGKOOK !!"




hắn đứng lại sau tiếng kêu vừa rồi của park jimin.




jimin giận đến nổi thiếu điều muốn đấm vào mặt hắn cho hả dạ.



"cậu yêu han jeeni đến vậy sao ? trả lời tôi đi ! một kẻ phản bội thì có xứng đáng không ? có xứng đáng với tình yêu của cậu không ?"




"đừng nhắc nữa, tôi mệt lắm"




"cậu mệt ? ha.. vậy ami không mệt sao ? cậu có mắt để làm gì ? cậu có mắt để làm gì mà không nhìn ra tình cảm của con bé chứ !!!"



lời nói chua chát của jimin phát ra chỉ làm tâm trí của hắn thêm rối rắm, hắn không biết, hắn không biết gì hết..



"tôi không biết.. đừng hỏi tôi nữa"




vừa dứt câu hắn đã nhanh chóng định rời khỏi đó, nhưng jimin lại bỏ qua dễ dàng như vậy sao ?



"cậu đứng lại !!! jeon jungkook !!"



hắn nhíu mày xoay người lại liền bị jimin đấm cho một cái vào mặt. "đồ tồi, khốn nạn !"



jungkook lau máu ngay khóe môi, jimin chỉ để lại một câu rồi bỏ đi mất. hắn bật cười chua sót, hắn đã sai ở đâu chứ ? đến hắn còn chả biết..




jimin trở lại chỗ của yoongi, thấy jimin đến yoongi liền ra hiệu nhỏ tiếng một chút.



jimin nhìn vào căn phòng đó thấy tôi đang khóc, anh lắc đầu kéo min yoongi ra xa chỗ đó một chút.




"chẳng hiểu jeon jungkook đang suy nghĩ cái giống gì nữa, tôi bó tay rồi, à mà.. tay tôi còn đau vì mới vừa đấm cậu ta" jimin suýt xoa cho bàn tay của mình.




"cậu cũng có ngày giận đến thế sao ?" yoongi cười khẩy.




"tất nhiên, bây giờ tôi mà nhìn thấy jeon jungkook ở đâu là đánh ở đó. ngay cả người ngoài nhìn vào cũng biết ami đang khổ sở như thế, nhưng hắn lại lưỡng lự như thể.. còn yêu han jeeni rất nhiều"




jimin nói nguyên một tràng cuối cùng cũng là vấn đề của han jeeni và jeon jungkook.




"haiz, thôi đừng nhắc nữa. chắc ami cũng không còn hứng thú ăn uống gì nữa rồi, tôi vào đưa con bé về đây, cậu làm gì thì làm đi"



jimin bĩu môi. "tôi thì có việc gì làm ngoài việc ngày nào cũng chạy lông nhông ngoài đường kiếm con dâu cho mẹ tôi chứ"




"vậy thì cậu lo kiếm con dâu cho mẹ cậu đi, tôi còn cái của nợ này nữa. chưa thấy có vợ mà đã có con rồi.." anh thở dài phất phất tay đi vào trong.



_____




"ami, dậy ăn cháo này"




sau hôm đó về tôi bị bệnh liên miên đến mấy ngày, bây giờ mới đỡ hơn được một chút.




"lại khóc nữa à ?" yoongi vừa thổi cháo nóng vừa nhìn vào cặp mắt sưng vù lên của tôi.




"không, ngủ dậy nên sưng lên thôi" tôi dựa vào thành giường, giọng chán nản trả lời anh.




yoongi cũng chả hỏi nữa, tôi có khóc cũng đi nói sao ? đó không phải là tôi rồi.




"nè, há miệng ra"




"em đâu phải là con nít"




"ừ, mày không phải là con nít, mày là con tao"



thấy tôi ngoan ngoãn, không nói nhiều, cũng không quấy rối làm yoongi có chút buồn bã, nhưng thà như vậy còn hơn là câm.




"tối nay em đi chơi với hye jin được chứ ?" tôi bẽn lẽn hỏi yoongi.




anh không cản, gật gật đầu, dù sao cũng đã hết sốt, đi chơi một chút cho khuây khỏa cũng không sao.



"nhớ về sớm.."



...



tối. hết park jimin vài ba hôm trước rồi đến kim taehyung hôm sau.




gã kéo hắn hết đường này rồi đến đường kia, quán này rồi đến quán nọ, chủ yếu là để tìm cái gì đó.. rượu thì phải..




jeon jungkook không quan tâm, hắn chỉ đi theo chủ yếu là để vơi đi phần nào mệt mỏi.. nhưng thứ chẳng quên được.. càng ngày lại càng dày vò hắn.




"gì đấy ? jungkook, kia có phải là.. ami không thế.."




cơn mưa phùn chợt ghé ngang qua làm cho khung cảnh càng thêm rầu rĩ.



...



hye jin đỡ lấy tôi từ trong bar đi ra, bên kia còn có một chàng trai lạ mặt mà tôi vừa làm quen. cậu ta làm bartender cho quán bar cho vừa bước ra.



"junhae, cậu có bạn gái chưa đấy ?"



hye jin nghe thấy liền ho khan mấy cái. "junhae, cậu đừng để ý, ami nó xỉn nên nói khùng nói điên thôi"



tôi nhíu mày, giọng nhừa nhựa. "tôi không có xỉn, tôi là hỏi thật mà"



junhae cười ngại, cậu lắc đầu trả lời. "chưa, có chuyện gì sao ?"



"nếu cậu chưa có bạn gái thì─"



chưa kịp nói hết câu cánh tay tôi liền bị ai đó kéo mạnh một cái tách ra khỏi junhae.



hye jin cũng chao đảo vì cú kéo vừa rồi nhưng đã có taehyung đỡ lấy cô.



"ami.." junhae vừa gọi tên ánh mắt sắc lạnh nhìn jeon jungkook. "anh là ai ? trả cô ấy lại đây"



"tôi là ai sao.." jeon jungkook vừa hỏi câu đó vừa nâng mặt tôi lên nhìn hắn. "tôi là ai hả ? ami"



mắt tôi mơ màng nhưng vẫn nhận ra jeon jungkook, tôi né tránh khỏi vòng tay của hắn bằng sức lực yếu như sên của mình.



"không yêu thì đừng chạm"



vừa nói xong tôi cắn vào tay hắn một cái, nhưng hắn vẫn nhất quyết không buông là không.



junhae nhíu mày nắm lấy tay tôi kéo ra xa jeon jungkook, cậu để tôi nép sau lưng mình đối mặt với hắn. "ami đã không thích, thì làm ơn đừng ép"



kim taehyung thấy tình hình không ổn lắm liền lườm hye jin, hỏi nhỏ. "thằng nhóc đó là ai vậy ?"



hye jin nói. "bạn mới quen của ami đấy"



"ami quen với chúng tôi, chúng tôi đến đây là để đưa con bé về. hye jin cũng là em gái của tôi, cậu yên tâm rồi chứ ?" taehyung đĩnh đạc lên tiếng hòa giải mọi thứ.



junhae cũng có chút mềm lòng, cậu nhìn taehyung bằng một ánh mắt nghi hoặc. "thật không ?"



hye jin lên tiếng xác nhận. "là thật"



junhae nắm lấy tay tôi kéo ra phía trước, tình huống đó vừa lọt vào mắt jeon jungkook như làm hắn muốn phát hỏa.



chưa để junhae nói lời nào hắn đã nắm tay kéo tôi đi bỏ lại junhae với ánh mắt kinh ngạc.



kim taehyung và hye jin không đi, gã trầm giọng nói với junhae.




"tôi không biết cậu và ami là mối quan hệ gì, nhưng.. khi mà lúc này, tên vừa nãy chưa xác định được tình cảm của mình thì làm ơn.. đừng nhìn ami bằng ánh mắt đó, jeon jungkook không ngại đấm cho cậu ra bã đâu"




...




"buông, buông tôi ra !!"




tôi vùng vằng rút tay khỏi tay jungkook. nhưng lần này hắn không lôi tôi đi nữa mà bế hẳn tôi lên phòng tránh việc chạy trốn.



"thả tôi xuống, jeon jungkook, chú đừng quá đáng ! thả tôi xuống !!"



hắn dừng lại. cũng thả tôi xuống, chỗ giữ xe bây giờ chỉ có hai chúng tôi..



"thằng vừa nãy là ai ?"



tôi xoa xoa cổ tay của mình, trả lời trống không. "bồ tôi"



"em nghĩ em gạt được tôi ?"



"tại sao tôi lại phải lừa gạt chú, tôi quen ai yêu ai có còn liên quan gì đến chú không ?"



tôi nhìn bộ dạng đáng đánh của hắn, cười giễu cợt. "sao chú không nói nữa đi ? chú sẽ chẳng bao giờ hiểu được, vì chú không bao giờ yêu tôi nên chú sẽ chẳng hiểu con mẹ gì hết !!"




nói rồi tôi quay gót bỏ đi.




"tôi có nói rằng mình chưa từng yêu em chưa ?"




lời nói của hắn phát ra nhẹ tênh hệt như đùa vậy. tôi như chết lặng, tiếng cười chua chát dần dần rõ nét.



"chú chẳng bao giờ yêu tôi, chú chỉ yêu han jeeni ! ..tôi nói đúng chứ ?"



"..em nói đúng"






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net