09 : Vở kịch của ác quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eunchae từ từ bước lên tầng trên, vừa đi vừa quan sát kĩ những con người đi lướt qua mình. Có vẻ là bọn họ chỉ ở ngay tầng hai mà thôi, nghĩ rồi cô cũng nhanh chóng đi vào sâu. Giữa chốn đông nghẹt người tụ tập, một mình cô tỏa sáng như đóa hồng mọc đầy gai nhọn. Cô có sức hút là thế nhưng điều đó cũng không phải may mắn, lũ đàn ông sẽ tranh giành cho bằng được một con điếm như cô. Eunchae đi tới gần bàn VIP, cô cũng khá ngạc nhiên khi ngồi xung quanh đây hầu như là những chàng trai khá trẻ, bận đồ sang trọng. Không phải là con trai của mấy ông lớn đấy chứ?

Chắc hẳn hôm nay sẽ là ngày vui cho mấy cô gái dịch vụ kia đây mà, ai chẳng thích được phục vụ cho những người trẻ, đặc biệt có tiền thì lại càng thích.

Nhìn lướt qua lũ người đang ôm ấp, hôn hít như vậy. Lúc này, Eunchae mới để ý tới người đàn ông ngồi ngay trung tâm. Ánh mắt của cô lập tức thay đổi, từ bất cần trở nên sợ hãi.

Người ấy khoảng 35 tuổi, trên người vận đồ âu lịch lãm, làn da màu nâu đồng đầy nam tính, ánh mắt giễu cợt nhìn từ trên xuống dưới của cô. Anh ta cười nhẹ, ngón tay tự vuốt lấy cánh môi mỏng của mình. Là...Kim Woo Bin.

Giây phút đó, trong đầu Eunchae chỉ toàn những tiếng thét, sự đau đớn tới tận xương tủy, nếu hai chân lúc này không bủn rủn, chắc chắn cô sẽ lao ra khỏi đây mà chạy trốn rồi.

Nhìn thấy gương mặt đáng kinh tởm đó, Eunchae không thể nào không nhớ về những thứ anh ta đã làm với cô.

Eunchae...17 tuổi (pov)

Là một đêm mùa đông, trời mưa tuyết lạnh cóng. Sau một ngày nhục nhã lăn lộn trên giường với những tên đàn ông khác nhau, tôi cuối cùng cũng chờ được mẹ từ bên ngoài trở về. Tôi cứ nghĩ hôm nay, với số tiền đó đã đủ thỏa mãn cho bà ta rồi. Nhưng không...mẹ tôi, con đàn bà với lòng tham không đáy. Bà ta trông tôi ăn mặc xộc xệch, cố lết xuống giường cùng âm đạo đầy đau đớn. Tay chân tiều tụy, cơ thể run rẩy đến không còn sức sống.

Tôi yếu đuối, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng của mình, thều thào cầu xin: "Từng đó tiền...đủ rồi...mẹ...đừng...ép con nữa. Con...xin...mẹ." Nước mắt giàn giụa trên mặt, nhưng bà cũng không để tâm, một mạch nắm tóc của tôi kéo ra khỏi nhà.

Khi ấy, cổ họng tôi dường như bị xé toạc, tôi sợ hãi, gào lên đầy kinh hãi. Tuyết rơi trắng xóa, trên cơ thể chỉ mặc duy nhất chiếc áo dây mỏng.

"Mẹ ơi...con xin mẹ...con đau lắm rồi...mẹ ơi!!!!"

Bà đẩy ngã tôi xuống nền đường lạnh cóng, bất động nằm dưới chân một tên đàn ông. Mà khi đó, tôi không hề biết hắn là tên cặn bã đến kinh tởm. Mẹ tôi giọng đầy chào mới: "Nó đây, cậu thích làm gì nó cũng được. Tiền của tôi...thì sao nhỉ?"

Tôi vô vọng, lết tới nắm lấy chân quần của mẹ, liên tục lắc đầu. Nhưng khi trông thấy cả cọc tiền được đưa vào tay của bà, tôi biết chắc rằng mình không còn đường thoát nữa rồi.

Anh ta bế tôi lên, vòng tay vạm vỡ đỡ lấy người tôi vô cùng nhẹ nhàng. Gương mặt góc cạnh với khí chất không thể xem thường, ban đầu anh ta không nói gì với tôi. Cho đến khi ô tô đi được một quãng đường khá dài. Anh ta nhìn tôi run rẩy sợ hãi, lại chỉ cười trấn tĩnh: "Anh không làm em sợ đâu, anh hứa đấy!"

Lần đầu tiên nhận được sự an ủi như vậy, tôi cũng buông bỏ sự cảnh giác của mình. Không rõ lúc ấy, là do tôi ngu ngốc hay anh ta trông đáng tin cậy nữa. Xe dừng trước một căn biệt thự cực lớn, tông màu chủ đạo trắng đen tạo nên cảm giác có phần hơi gò bó. Trước khi xuống xe, anh ta quay sang tôi: "Anh là Kim Woo Bin, còn em?"

"Go...Go Eunchae..." Tôi lắp bắp trả lời

Anh ta khi ấy liền mỉm cười trông vô cùng ấm áp "Tên của em dễ thương đấy."

Ấy thế mà, tôi lại thấy ấm lòng?

Woo Bin đỡ tôi xuống xe, anh ta thậm chí còn không để tôi chạm chân xuống nền đất lạnh, khoác cho tôi chiếc áo vest. Chính xác, anh ta diễn rất đạt vai một chàng trai tốt bụng, đàng hoàng rồi. Đặt tôi xuống ghế sô pha của phòng khách, xung quanh vô cùng sang trọng, đâu đâu cũng là những món đồ đắt đỏ, xa xỉ và cũng không kém phần tinh tế. Chỉ nhìn vậy thôi là biết chủ nhân của căn biệt thự này cầu toàn đến cỡ nào.

Rót cho tôi một cốc nước ấm, anh ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện. "Uống đi, hôm nay em vất vả lắm rồi phải không?"

Tôi nhìn Woo Bin, anh ta quả thật rất đẹp trai vả lại khi đó vô cùng dịu dàng với một đứa như tôi. Nhưng tôi không nói gì, chỉ im lặng và anh ta cũng không thúc giục.

Woo Bin tiếp tục nói. "Anh gặp mẹ em khi bà ấy đang mời gọi những tên khác, bà ấy thậm chí còn đưa ảnh của em cho những tên đó xem. Và cũng mời gọi cả anh nữa, Eunchae này...em quả thật rất xinh đẹp. Lúc đó, anh đã thấy rất thương xót cho một cô bé như em. Liệu...em có muốn đi cùng anh? Rời xa bà mẹ độc ác kia?"

Đó là lời dỗ dành với chất giọng trầm ấm của anh ta. Tôi đã tin, thực sự đã tin rằng mình có thể thoát khỏi mẹ, thoát khỏi cuộc sống bất hạnh. Nhưng lí trí của tôi vẫn còn chút tỉnh táo, tôi không nghĩ rằng một người đàn ông xa lạ vừa gặp lần đầu có thể tốt bụng với mình như thế.

Và vở kịch nào rồi cũng sẽ có hồi kết. Ngay sau khi tôi buông lời từ chối, nụ cười ấm áp trên gương mặt của anh ta lập tức biến mất. Thay vào đó là gương mặt hà tiện của một con ác quỷ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net