33 : Bọn họ giống nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eunchae đã đúng, Kim Woo Bin chưa một lần có ý nghĩ sẽ buông tha cho cuộc sống của cô. Nhưng là một kẻ yếu thế, cô sẽ làm gì được chứ? Chống trả hay tiếp tục chạy trốn? Không thể, Eunchae rơi vào thế bất khả kháng, một cách tuyệt vọng và cùng quẫn. Cô chấp nhận đối đầu với anh ta, không thể kéo dài chuỗi ngày đầy đau đớn này nữa. Eunchae buông điện thoại xuống, giờ chỉ còn màu đinh tàn của ánh trăng soi rọi gương mặt phờ phệch, thâm tâm trống vắng.

Mái tóc vẫn còn ướt, từng sợi bết dính trên vầng trán nhỏ. Cô chỉ ngồi đó, từng tích tắc trôi qua, mặc cho những sợi tóc được gió thu thổi làm khô dần. Eunchae không biết mình có phải kiểu người giỏi che giấu cảm xúc hay không nhưng lần này, cô thực sự rất sợ hãi. Chỉ là sắc mặt vốn không còn có thể biểu đạt được những gì bản thân nghĩ. Cô giống như một con búp bê, xinh xắn, hoàn hảo về bề ngoài nhưng bên trong trống rỗng, tẻ nhạt.

Nhìn những cành liễu bên ngoài cửa sổ khẽ lay trong gió, lúc này cô cũng chỉ mong có một bờ vai để dựa, dẫu là trong giây lát, đáng tiếc số phận đã định Eunchae như cành liễu kia - bất lực chống chọi với gió mưa, một mình đơn độc, phiêu bạt giữa dòng đời.

Trong bóng tối bao trùm, Eunchae kéo hốc tủ nghiến đến ghê tai. Cô từ từ cầm lấy một lưỡi dao cạo nhỏ, lờ mờ sáng loáng ánh bạc. Hay là chết đi cho rồi...

Eunchae đã nghĩ thế, cô cười tươi, nước mắt đầy hai bên gò má. Được, vậy cô sẽ chết. Nếu chết đi thì Kim Woo Bin có nằm mơ cũng không chiếm được thân xác này của cô. Nhưng khi đầu lưỡi sắc bén cứa vào làn da trắng trẻo của cô, Eunchae lại thoáng nhìn thấy vết sẹo dài dọc cẳng tay. Một vết sẹo trắng mờ. Lại không đủ dũng khí, cô nhớ đến đêm hôm đó hắn đã rửa vết thương cho mình, sáng hôm sau thì cất công dậy sớm đi mua thuốc. Cô thích Jeon Jungkook tới vậy cơ mà, làm sao có thể chết. Ít nhất, cô còn hắn ở đây. Vẫn còn có người chịu quan tâm đến cô...

"Không được...Go Eunchae, mày không thể chết được." Eunchae hoảng hồn, vội ném đi lưỡi dao nhỏ đang cầm trên tay. Mau chóng đứng dậy tìm miếng dán y tế, cũng may cô vẫn tỉnh táo cho tới phút chót.

Dán miếng y tế vào miệng vết thương nhỏ, Eunchae cắn chặt cánh môi. Đó là hành động để ngăn cản tiếng nấc, ngăn lại những giọt nước mắt yếu đuối. Cô sợ mình không kiên cường được nữa, mọi thử xảy đến từ quá khứ lẫn hiện tại và cả tương lai. Eunchae sớm đã biết, nhưng cô vẫn muốn được sống và tồn tại. Vậy chỉ còn cách là đối mặt với thứ bản thân đã luôn trốn tránh.

__

Hắn ngồi ở hiên cửa lạnh lẽo, giữa trời đêm đen hoang vu. Những ngón tay thanh tú lẫn trong làn khói mỏng. Tệ thật, Jeon Jungkook thế mà lại nhớ cô rồi. Mới đó còn chắc nịch việc cắt đứt, hắn giờ chẳng khác nào tự tát cho mình một cú ô nhục. Nhưng xóa thì cũng đã xóa, chắc là do chưa quen thôi. Jeon Jungkook tự ngẫm rằng chỉ cần một đến hai ngày trôi qua, cái quỹ đạo của cuộc sống sẽ lại ngoan ngoãn trở về. Hắn vốn luôn thờ ơ, đơn điệu thế mà, nên không việc gì phải lo lắng.

"Haizz...chết thật." Jeon Jungkook cười nhạt, đưa điếu thuốc dở dang đang kẹp giữa hai ngón tay lên miệng. Hắn lặng lẽ ngắm ánh trăng mờ nhạt bị mây đen che khuất, không biết giờ này Eunchae đang làm gì. Đã tắm rửa để đi ngủ hay chưa. Jeon Jungkook cứ nghĩ mãi, rồi quên luôn sự tồn tại của điếu thuốc. Nó cháy dần và lụi tắt ngay trên bàn tay hắn. Như sự thật tàn nhẫn, mọi thứ giữa cô và hắn sẽ không còn rực rỡ được như sắc đỏ của lửa. Nó đã bị dập tắt rồi, bởi vì bản thân hắn muốn vậy.

Jeon Jungkook đứng dậy, bóng người vạm vỡ, hoàn hảo nhưng lại u uất, thẫn thờ. Hắn dạo quanh khuôn viên của căn biệt thư, khi buổi đêm vắng chỉ được soi sáng bởi vài cột đèn được lắp. Chính Jeon Jungkook cũng là kẻ cô độc trong lối sống phồn thịnh của mình. Và có lẽ hắn đã dần nhận ra lý do vì sao hắn có tình cảm với Go Eunchae. Tại vì bọn họ giống nhau, đều là hai con người đơn độc, không hiểu thế nào là tình yêu. Họ gặp nhau cũng vào cái hoàn cảnh ám muội, không tốt đẹp hay đáng nhớ. Chìm trong khoái lạc của thân xác và vài xúc cảm từ ánh nhìn, trong thời gian ngắn đã dần nảy sinh tình cảm.

Nhưng hắn ngần ngại không muốn công nhận, Jeon Jungkook là kiểu người cố chấp vậy đấy. Hắn làm gì có can đảm mà thừa nhận rằng hắn thích cô.

"Thích? Mình thì thích gì ở một gái điếm? Thích gì được chứ? Thử nghĩ xem nào...thích gì ở cô ta?" Hắn tự hỏi, trong đầu đã liệt kê ra ti tỉ những lý do quá đỗi hợp lý.

Cô xinh đẹp

Cô dễ thương

Cô làm tình giỏi

Cô thông minh

Quyến rũ, vân vân và mây mây.

Nhưng chỉ trong một nốt nhạc, tất cả đều bị dập tắt. Một điều thiết yếu nhất, cô hành nghề gái dịch vụ. Jeon Jungkook có chết cũng không đời nào yêu một người như Eunchae. Hắn khinh chứ, hắn biết loại đàn bà như cô chỉ cần tiền và tiền mà thôi. Càng không thể yêu đương với thứ đĩ thõa như vậy.

Hắn bức bối, quay trở vào trong nhà. Tiếng đồng hồ quả lắc điểm đúng ba giờ sáng như đánh mạnh vào dây thần kinh mỏng manh của hắn. Jeon Jungkook khẽ thở dài, vẫn là nên đi ngủ một giấc, gạt bỏ đi suy nghĩ ngu muội và quay lại chuỗi hoạt động không mấy đặc sắc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net