37 : Học cách yêu chính mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mày làm sao mà cứ chảy dài mặt ra như thế?" Ji Hyun ngồi xuống bên cạnh Eunchae. Ả ban đầu cũng chẳng thèm để ý đến cô làm gì nhưng thấy cả sáng rồi lại trưa và lúc này đã gần giờ The Gibson đi vào hoạt động rồi mà vẫn thấy Eunchae ngồi một góc cửa nhìn trời xa xăm.

Cô thở dài, mắt buồn chán nản, tựa cằm xuống đầu gối. "Hỏng điện thoại rồi..."

"Hỏng thì mua cái mới, mày thiếu đếch gì tiền?" Ả nói giọng châm biếm, xen chút ghen tị với Eunchae. Dù sao cô cũng là người thường xuyên qua lại với Jeon Jungkook, ả không có thái độ đó mới lạ. Ả thích hắn tới như thế, vậy mà lại bị một đứa ất ơ, non choẹt như Eunchae hẫng tay trên.

"Tiền? Em mà có tiền thì đã không vùi mình ở chỗ này." Eunchae chua xót trả lời, cũng chính vì thế mà cô miễn cưỡng ở lại đây. Nếu có tiền cho một cuộc đời đủ miếng ăn, Eunchae việc gì phải tiếp tục chuỗi ngày làm điếm. Cô có thể nhàn hạ ở bất kì nơi đâu, sống khép kín lại và được làm đủ điều mình thích, không bận tâm tới những xô bồ của xã hội thối nát ngoài kia.

"Jeon Jungkook? Gã không cho mày nổi mấy đồng mua chiếc điện thoại mới à?" Ả chọc ngoáy vào nỗi băn khoăn của Eunchae suốt mấy ngày qua. Dường như Ji Hyun nhận ra điều bất thường giữa hắn và cô nên mới nhắc đến Jeon Jungkook.

Eunchae im lặng, cô không muốn muối mặt nói rằng hắn đã bỏ rơi mình. Hoặc nói thẳng ra là cô sợ bản thân trở thành trò cười cho ả. Dưới áp lực dồn dập từ phía Ji Hyun, cô thật không tài nào thoải mái nổi, chân mày có hơi hướng trùng xuống. Nhưng rồi lập tức giãn ra, khóe miệng cười tự tin như che giấu đi sự hoang mang của nỗi lòng.

"Chị không nên tò mò quá đâu. Phụ nữ thì đừng thể hiện ra những thói hóng hớt làm gì. Khuyên thật lòng đấy." Nói rồi, Eunchae khẽ mỉm nhẹ khiêu khích Ji Hyun. Đứng dậy, rời đi, để lại ả với khuôn má đã đỏ rực lên vì tức tối.

__

Bước vào trong phòng thay đồ, cô như mở ra một vũ trường thu nhỏ với đủ loại tạp âm hỗn loạn từ những cái miệng bôi son đỏ chót của các cô gái dịch vụ. Eunchae day nhẹ hai thái dương, thở dài trước sự phiền phức của bọn họ. Dù sao cũng toàn là những người nước ngập đến chân mới nhảy, làm sao mà tránh được sự vội vã, cuống cuồng. Cô tính quay đầu ra bên ngoài, đợi khoảng nửa tiếng nữa sẽ vào thay đồ sau.

Bỗng, một cô gái dịch vụ trong số đó liền giữ cánh tay Eunchae lại. Gương mặt vẫn còn đang trang điểm giang dở vội nói. "Ui dời, mày đây rồi. Hôm nay tao mới đi shopping mà gặp được cái váy đẹp lắm. Bụng tao bị kích nên mày mặc xem có được không."

"Mày...không mặc thật à?" Eunchae cầm lấy chiếc váy mới vẫn còn nguyên mác, ánh mắt hoang mang nhìn cô gái kia. Chỉ thấy cô ấy thản nhiên, dúi liên tục bắt Eunchae đi thay.

"Chẳng thật, dạo này tao tăng cân. Mày gầy, mày mặc đi. Nhanh! Đến giờ rồi..."

Bị thúc ép, Eunchae ngơ ngác gật đầu. Cô ôm trong tay chiếc váy đen, mang vào phòng vệ sinh riêng mà thay ra. Chiếc váy bó sát, khoét sâu một đường ở ngực và sau lưng. Để lộ ra những gì lũ đàn ông thèm thuồng nhất trên cơ thể của Eunchae. Lưng trần trắng trẻo lấp ló đằng sau mái tóc đen, xoăn tự nhiên trải dọc như thác nước. Cô tự ngắm nghía vóc dáng của mình trước gương, cũng ngắm luôn chiếc váy mới tươm còn thơm nức mùi dầu thơm của hãng. Từng vòng bó chặt, lộ ra đến nóng mắt. Eunchae nhìn mãi rồi lại băn khoăn. Hôm nay, cô chợt tự thấy bản thân mình xinh đẹp.

Không biết lý do là vì sao, gương mặt chưa son phấn, mái tóc xoăn sóng chưa là thẳng, cô vẫn thấy chúng thật đẹp. Chẳng phải là bị ốm rồi đấy chứ?

Eunchae trầm ngâm, con ngươi sáng rạng mơ màng nhìn chính mình. Thoáng một ý nghĩ kì cục, hôm nay cô sẽ không là mái tóc của mình nữa. Tại sao không thay đổi bằng việc chấp nhận con người thật và yêu thương nó đi? Cô cười nhẹ, dù sao Jeon Jungkook cũng đã bỏ rơi cô, chẳng có ai ở lại với một con điếm như Eunchae. Chỉ có mỗi bóng người u uất này chống trọi. Vậy lúc này cô nên yêu lấy chính mình, dù là một chút.

"Phải...mày không cần than vãn về nỗi bất hạnh của mày nữa Go Eunchae. Mày chỉ cần biết...mày xinh đẹp. Mày sẽ dùng cái nhan sắc này để kiếm tiền và...cao chạy xa bay?" Eunchae cười nhạt, đúng là nên như thế. Chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều. Cô quay lại phòng thay đồ chính, trước những cặp mặt ngưỡng mộ vóc dáng bốc lửa của mình. Eunchae chỉ thờ ơ không đáp, cô lướt qua bọn họ, đứng về một góc, cầm lấy chiếc lược nằm gọn gàng ở trên bàn trang điểm. Nhìn vào gương, mọi thứ sáng chói xung quanh hắt thẳng vào ánh mắt sắc sảo. Eunchae bắt đầu chải tóc gọn gàng, nâng niu những gì thuần tuý nhất của bản thân.

Khi sự óng ả, xoăn bồng bềnh nổi bật lên gương mặt ngàn vàng. Lúc đó cô mới bắt tay vào trang điểm. Tất cả mọi thứ diễn ra dường như rất chậm rãi, trái ngược hoàn toàn với những gì xung quanh. Không ồ ạt, hoạt náo, chỉ lặng lẽ, ung dung ngắm nhìn bản thân. Eunchae cũng đang lẩm nhẩm lấy dãy số dài, giống hệt đếm từng tích tắc trôi qua.

Có phải hôm nay ăn nhầm thứ gì rồi không? Cô tự thấy yêu chính mình, một thứ cảm xúc mà đáng ra từ đó đến giờ cô chưa từng có. Sự thật tồn tại chỉ là nỗi khốn khổ cùng những cái cười buồn. Vậy tại sao hôm nay cô lại khác?

Không...đây không phải là yêu bản thân. Mà đây là sự buông bỏ. Bất lực trước hiện thực phũ phàng. Giống như việc chịu đựng nỗi khổ ách của kiếp nhân sinh đã trở thành việc thường tình, mà giờ những người như vậy thật bất cần, thờ ơ và đáng thương.
__

Hắn nhận được lời mời từ Andrew, mong rằng có thể cùng nhau đi "tăng hai" để giải toả những căng thẳng sau khi việc kí kết hợp đồng hoàn tất. Cũng may, Jeon Jungkook không phải quá đỗi khô khan mà từ chối anh ta. Hắn niềm nở đồng ý, dù sao chủ đích ban đầu vẫn là "làm thân" với cậu ấm này.

"Tôi biết một quán bar khá nổi tiếng nhưng nghe nói ngài Jeon đã có vợ rồi. Không biết, ngài có muốn phá lệ một hôm không?" Andrew đề nghị.

Thấy thế, Jeon Jungkook lại chỉ cười. Kêu hắn phá lệ một hôm không phải là thừa đấy chứ?

"Không sao, tôi thoải mái thôi. Nhưng quán bar nổi tiếng anh nói là chỗ nào?" Jeon Jungkook trùng chân mày thắc mắc, hắn phải nói là biết đủ những quán bar từ lớn tới nhỏ ở cái đất Seoul này. Vậy chẳng lẽ cái tính từ "nổi tiếng" kia còn xa lạ với hắn?

"The Gibson. Không biết ngài có hứng thú cùng tôi làm vài ly ở đó?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net