43 : Món hàng trao đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con người ta luôn bộc lộ những mặt tối, đê hèn nhất khi mục đích đang ở ngay trước tầm với. Sẵn sàng hạ thấp cái tôi, lột bỏ lớp mặt nạ che phủ đi sự thật. Tất cả mọi thứ đều liều mình từ bỏ chỉ vì hai chữ "mục đích". Cũng như tú bà đây, Eunchae vốn chẳng lạ gì với bản mặt gọi mời, vô liêm sỉ của bà. Cái điệu cười từ thiện, căn bản như một diễn viên kịch nói. Tự động xoay chiều theo kịch bản của lợi ích sắp đặt.

"Bà chẳng phải đã thấy xe của Jungkook ở bên ngoài rồi sao? Việc gì còn phải tỏ ra ngạc nhiên như thế?" Eunchae nói giọng đơn điệu, một bên mày rướn lên, dồn tú bà vào thế gượng gạo.

Nhưng bà ta cũng đâu phải vừa gì, hoang mang chưa quá vài tích tắc, khóe miệng lập tức nhoẻn cười tươi rói, rộng ngoác đến tận mang tai. "Nào đâu có, mẹ sơ ý quá chẳng để ý bên ngoài có gì hết." Dứt lời, lập tức quay sang phía Jeon Jungkook, ngẩng cao nhìn vào hắn. Bà cười đon đả. "Ngài hài lòng về con gái cưng của tôi chứ?"

Jeon Jungkook không trả lời, hắn lặng lẽ nhìn thái độ của Eunchae đối với tú bà. Có vẻ cô đang không thấy thoải mái, sắc mặt lúc này đã tối sầm lại vô cùng đáng lo. Hắn cảm nhận rõ cách cô thở mạnh, lồng ngực nhấp cao hơn bình thường. Không gian trở nên bí bách giữa ba con người. Jungkook khẽ tặc lưỡi, rút trong ví một tờ đô xem ra giá trị cũng chẳng nhỏ, hắn đưa ra trước mặt của tú bà. "Số còn lại tôi sẽ đưa bà sau, giờ tôi mượn cô ấy được chứ?"

"À được được, ngài cứ tự nhiên!" Tú bà gật đầu, tay đón lấy tờ tiền mới cứng. Thậm chí còn vui vẻ tiễn Eunchae và Jeon Jungkook rời đi với tư thế vô cùng trang trọng.

__

Hắn nắm tay Eunchae, đưa cô tới trước cánh cửa đen tuyền của chiếc mercedes quen thuộc. Mở cửa cho cô, nhẹ nhàng nhìn cách Eunchae khom người ngồi lên ghế phụ. Hắn tiến vào vị trí của mình, thắt dây an toàn rất chi là mẫu mực, không quên quay sang kiểm tra cho cô. Nhưng chỉ còn thấy một bóng người phờ phạc, không mấy hào hứng. Hai tay cô đan vào nhau, thẫn thờ nhìn về ánh sáng trắng ngà ở mặt kính rọi vào tầm mắt. Eunchae hoàn toàn biết hắn đang quan sát mình thông qua khóe mắt đã dần khô khốc.

"Cuối cùng thì đối với anh...em cũng chỉ là một món hàng trao đổi thôi nhỉ?"

Giọng nói lạnh lẽo, tưởng chừng như có thể đóng băng bức tường ngăn cách, dựng lên một rào cản vô hình. Khoang ngực thở hắt ra những hơi buông rệu rã, sầu não, Eunchae chua chát thầm thừa nhận sự thật, giọt nước mắt óng ánh vô tình vương lại trên gò má ửng hồng vì tiết trời se lạnh. Một cuộc trao đổi bằng tiền, rằng Jeon Jungkook chưa một lần thực sự xem trọng cô. Mà nghĩ cho kĩ lại, hắn vốn là như vậy, đây chỉ là do cô vô tình để bản thân trở nên ngu ngốc. Tự cho rằng những điều đang xảy đến đều là chút hão huyền mờ nhạt. Quay sang nhìn hắn bằng đôi mắt rỗng tuếch, Eunchae khẽ cười.

"Cũng chẳng quan trọng..." Cô tự nói như muốn ruồng bỏ đi giá trị cuối cùng còn xót lại ở bản thân. Rồi gằn mạnh đầu mũi, thông suốt đường vào cho hương nước hoa mùi gỗ trầm, tinh tế vô cùng nhưng hắn đâu hiểu, bất kì chuyện gì xảy đến xung quanh đều đã trở thành sự tàn nhẫn, nỗi bất hạnh giờ quá đỗi quen thuộc.

"Nếu dùng tiền, chắc chắn bà ta sẽ không làm khó cô nữa." Jeon Jungkook một tay bám trên vô lăng, tay còn lại run rẩy vuốt lấy mái tóc xoăn mềm của nữ nhân ngồi bên cạnh. Mà quả thật, lời hắn nói cái gì chẳng đúng, vì căn bản ngay từ đầu, hắn đã luôn là kẻ sáng suốt.

Một lọn tóc lạc lõng còn vương đọng trên sống mũi thanh tú. Eunchae dùng những ngón tay trắng xanh rầu rĩ vén gọn nó cài vào một bên tai. "Vậy khác nào anh đang thừa nhận rằng anh thấy thương hại cho em. Và anh cần dùng tiền của mình để cứu em?"

Jeon Jungkook cứng họng, hắn chẳng biết nên nói gì tiếp theo. Nghĩ lại thì chưa một lần hắn phải mở miệng dỗ dành phụ nữ. Những mối tình chóng vánh cũng toàn do hắn chán chường mà đạp bỏ, giờ lại bối rối nghĩ đủ mọi cách để giải thích về ý đồ chính của mình. Jeon Jungkook liếc nhìn ra cửa kính của chiếc xe, hắn không nói gì thêm nổi vì trong đầu đã hoàn toàn là một mớ hỗn độn kì quái. Nổ máy xe và cũng im lặng lái đi. Trên con đường Seoul chen chúc toàn người là người, Eunchae càng thấy chạnh lòng, chiếc áo len mỏng đang mặc chợt trở nên bí bách đáng sợ. Hệt như muốn nuốt trọn lấy chút ý chí vững vàng cuối cùng trong cô.

"Đói chứ?" Hắn chủ động lên tiếng khi khoảng không gian đã thành vô vọng giữa cả hai. Cũng muốn phá tan đi sự gượng gạo, mà hoàn toàn chẳng để tâm đến thực tại tồi tàn dần hiện hữu.

"Vâng...một món gì đó đơn giản là được." Cô trả lời, hai tay nắm chặt vào chân quần đen kín vải. Còn gì đau lòng hơn khi chính mình đã mường tượng ra vô số những sự độc hại trong cái mối quan hệ chật ních là tiêu cực.

Jeon Jungkook phanh két xe lại khi đèn giao thông chuyển đỏ, bàn tay to lớn nắm chặt ngấu vào vô lăng được bọc bằng cao su cứng. Hắn là đang tự trách, khi những tích tắc trên đèn tín hiệu trôi qua một cách nặng nề, chậm chạp khiến lồng ngực rực nóng đành thở gấp. "Xin lỗi...tôi chỉ nghĩ rằng làm vậy sẽ giúp được cho cô."

"Em đã nói rồi, không quan trọng đâu mà."

"Vậy tại sao cô lại khóc?"

Eunchae chần chừ với tay ấn vào nút đài FM trên xe, tiếng nói quen thuộc của nữ phát thanh viên lâu năm đang chỉ dẫn cho những phương tiện giao thông không nên đi tới đường quốc lộ 1A vì đang có một số trục trặc dẫn tới tắc đường chưa thể lưu thông. Dù vậy, âm điệu dịu ngọt đó chẳng tài nào gồng gánh được nỗi khốn khổ đang chực chờ bộc phát ở Eunchae. "Em chỉ là...buồn thôi. Ai buồn rồi cũng sẽ khóc."

"Cô sợ cảm giác bị thương hại tới vậy à?"

"Không...em không sợ những cái ấy." Eunchae vừa nói, tay liền gạt cần bên cạnh ghế, ngả người về phía sau, vờ như mình mệt mỏi để ngắt lại câu chuyện ngu xuẩn vẫn tiếp tục. Nghiêng sang một bên, dùng cánh tay ôm gục lấy mái đầu để che đi đôi mắt vẫn đang tiếp tục rỉ nước. Cô chưa bao giờ sợ bị thương hại, dù sao đã quá quen rồi, nhưng cái cô sợ ở đây chính là cảm giác ấy lại bộc chực ở người đàn ông mà mình yêu. Hắn đối với cô cũng chỉ đến vậy, mà Eunchae lại càng không dám than khóc ỉ ôi. Lồng ngực nhói đau như bị cấu xé, hệt lũ sói hoang tàn lao vào một miếng thịt đã thối rữa sau những ngày đói lả.

"Tôi không thương hại em...tại sao tôi phải thương hại người mình yêu cơ chứ?"

__

Hắn và cô đến quán cơm hôm mưa bão, bởi Eunchae muốn như thế. Cô bước xuống xe, thái độ vẫn bình thản, ngoại trừ đôi mắt giờ đã đỏ lừ chi chít tia máu còn đâu thì vẫn như chưa hề có gì xảy ra. Tiếng chuông cửa vang lên, nối tiếp sau đó là sự chào đón nồng nhiệt từ những nhân viên và bà chủ quán. Eunchae cười tươi, ngồi vào bàn ăn, hôm nay xem ra cũng đông khách khứa hơn nên quán cũng trở nên ồn ào.

"Menu của hai vợ chồng đây!" Chị nhân viên chụp ảnh hôm trước hí hửng đặt nó xuống đối diện cả hai. Dù sao trước đó họ cũng nghĩ Eunchae và hắn có mối quan hệ yêu đương nên lần này cô chẳng còn quá hoang mang để vội vàng muốn giải thích. Vẫn là hai xuất cơm như lần trước và vẫn là nụ cười tươi tít cả mắt của chị nhân viên ấy. Họ luôn tràn đầy năng lượng như vậy ư?

"Cô thích ăn ở chỗ này rồi à?" Jeon Jungkook chống cằm nhìn đắm đuối vào Eunchae.

Thấy hắn chủ động hỏi, cô cũng gật đầu. "Vâng." Rồi lại lập tức im lặng, tránh né nhìn lên ti vi đang chiếu chương trình giải trí.

Jeon Jungkook trông vẫn còn sầu não lắm, hắn chỉ chăm chăm nhìn mỗi Eunchae. Một lúc sau, không hiểu có ý đồ gì mà lại kéo ghế cái xoạch để đứng dậy. Cô hoang mang trông theo bóng lưng của hắn đi gần đến bàn nhân viên trong quán, tò mò nhìn hắn nói to nhỏ cái gì đó, chỉ thấy vài giây sau hắn quay lại. Trên khoé miệng còn có một nụ cười khá tươi. Jeon Jungkook tiến đến gần Eunchae, bàn tay to lớn luồn qua mái tóc đen dài gợn sóng, đan cài rồi lại túm gọn.

"N...này, anh làm gì...vậy hả?" Eunchae giật mình vội chất vấn.

"Tôi xin nhân viên một cái chun nịt để buộc tóc cho cô thôi. Như vậy sẽ dễ ăn cơm hơn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net