III. Welcome Home

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Juju lả lướt đi lại một hồi lâu, dần mất kiên nhẫn với đôi chim câu trong phòng ngủ.

Nàng là một quý cô lịch sự và ưu nhã. Khi gã đàn ông cao lớn về nhà vào tối muộn, nàng đã biết, nhất định bữa sáng ngày mai của mình gặp nguy hiểm rồi.


*


Trời hôm qua hơi mưa. Người hắn ẩm ướt hơi lạnh, tỏa ra mùi hương dịu mát của bạc hà.

Nàng đã nghe thấy tiếng người từ lúc bước chân vào cửa. Khi đó, nàng vẫn còn đang làm ổ trong lòng thiếu niên nàng yêu nhất. Nghe thấy tiếng động, nàng dỏng tai lên nghe ngóng một chút đã biết là ai.

Hừ.

Nàng bĩu môi, nhảy xuống. Đôi mắt màu vỏ quýt sáng lên trong bóng tối, nàng lắc đuôi bước ra, kêu một tiếng meo.

Hắn vui vẻ gọi tên nàng, cúi xuống chơm chơm nàng một cái thật kêu.

Đổi lại một chưởng đệm thịt hồng lạnh lùng oánh vào mặt.

Cái tên mặt dày này hiển nhiên không bị sự tàn nhẫn của nàng làm nản lòng, xoa xoa vuốt vuốt lớp lông trắng muốt của nàng một hồi mới chịu thôi. 

Thả đồ ở phòng khách, gã đàn ông tóc trắng rón rén bước vào phòng ngủ. Hắn ranh mãnh chui vào trong chăn của em, đổi lại một tiếng kêu hoảng hốt của thiếu niên trước khi hương bạc hà quen thuộc bao phủ em.

Em muốn mắng hắn một trận thật dữ, nhưng giọng nói hơi khàn, đôi mắt còn nửa mơ nửa tỉnh chỉ khiến lời mắng mang vẻ quyến rũ. Hắn chống tay lên má, nghiêng đầu nghe em lẩm bẩm một hồi lâu, một chốc lại gật gù tỏ vẻ đang lắng nghe.

Bộ dáng rất thiếu đòn, hiển nhiên sẽ tiếp tục quấy cho đến khi em tỉnh thì thôi.

Nói một hồi, nhưng tay em vẫn theo bản năng ôm lấy người nọ, sợ hắn nhiễm lạnh. Người em vốn thiên nhiệt, tựa như một chiếc lò sưởi cỡ nhỏ, chỉ trong chốc lát đã khiến hai người trong chăn ấm áp trở lại.

Sao thầy không đợi ngày mai hẵng về?

Em rầm rì.

Hắn ngả ngớn chiếm một bên gối của em, đáp đương nhiên:

Nhớ Yuuji.

Em chậc một tiếng, hiển nhiên không tin. Em đã quen bản tính tùy tiện của thầy, cũng không quá để tâm ý tình vô hạn trong hai chữ ngắn ngủi ấy.

Ở trong bếp, nàng đang được hắn chiêu đãi bữa khuya muộn tặc lưỡi.

Đáng đời.

Sau cửa rầm rì vài câu chuyện trò. Nhiệm vụ thế nào, cảnh vật ở Kyoto đẹp ra sao, đồ ăn có ngon không. Hắn kiên nhẫn trả lời từng câu một, ngón tay tùy ý lồng ngón tay đối diện, như đã sớm thành thói quen.

Cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một thứ.

Thứ gì vậy thầy?

Ừm, là năng lượng của Yuuji đó.

Đâu đó có tiếng thở dốc của thiếu niên khi môi chạm môi, quấn quýt một hồi lâu mới luyến tiếc dứt ra.

Thầy không mệt tí nào đâu nhỉ?

Tiếng oán trách nhỏ bé của em vang lên khi hắn mỉm cười ngồi dậy, thoải mái lột áo khoác của mình ra. Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, nửa thân trần của hắn vẫn mang vẻ quyến rũ chết người. Mái tóc trắng của hắn bị nước bên ngoài làm ẩm ướt, khiến khuôn mặt tao nhã thêm vài phần tùy ý. Em mơ màng chạm vào tuyến nhân ngư tinh xảo quen thuộc, tưởng như mình đang bị nhân ngư dưới biển sâu mê hoặc.

Hắn nháy mắt, cúi xuống đùa trêu.

Em ngủ cũng không sao, thầy chỉ nạp năng lượng một chút thôi~.

Làm sao em ngủ được nữa chứ.

Thiếu niên thở dài khi thầy tinh tế cắn xương quai xanh của em, nhẹ nhàng gỡ chiếc băng bịt mắt của thầy xuống.

Thật trẻ con.

Cánh cửa phòng ngủ chậm chạp đóng lại. Nếu là một con mèo bình thường, chắc chắn sẽ bị dọa nhảy dựng.

May mắn thay, Juju không phải con mèo bình thường.

Là một quý cô tao nhã có đôi mắt tỏ tường từ quỷ ma đến thần tiên, từ lần gặp gỡ đầu tiên nàng đã sớm biết, cả hắn và em đều không phải là người bình thường.

Nhưng điều đó có hề gì quan trọng. Người đã cứu nàng là em, người cho nàng một mái nhà để trở về cũng là em. Nàng biết em là một đứa trẻ ngoan, và yêu sự thiện lương đó của em bằng cả tấm lòng.

Thế nhưng, nàng cũng biết hậu quả của sự mềm lòng ấy là gì.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, tiếng nức nở cầu xin từ em cùng lời đùa trêu dần thiếu kiên nhẫn của hắn đã lọt ra bên ngoài. Ván giường kịch liệt dao động tới gần sáng mới ngưng, chứng tỏ hai người ở bên trong có bao nhiêu cần mẫn chăm chỉ.

Em đã quên, người em yêu là một đứa trẻ hư hỏng.


*


Đồng hồ điểm mười giờ.

Em có đang ngủ không?

Sau một hồi do dự, Juju vươn đệm thịt mềm, gõ nhẹ lên cửa.

Cửa không khóa kín, khẽ kêu một tiếng kéttt làm nàng nhảy dựng, lùi về phía sau vài bước.

Meo!

Hắn đã tỉnh, lười biếng bước ra ngoài. Thoáng nghe tiếng động, hắn cúi xuống a một tiếng, tiện tay nhấc nàng lên vai.

Nàng méo một tiếng phản bác, nhưng gã đã đặt tay lên môi, nhẹ nhàng suỵt một tiếng.

Em còn đang ngủ.

Nàng bĩu môi, nhìn hắn đổ đồ ăn sáng cho mình nhiều hơn thường lệ.

Hứ, ít nhất còn có chút lương tâm.

Điện thoại của hắn cứ rung trên bàn từ sáng sớm, hiển nhiên là người ở đầu kia đã mất kiên nhẫn lắm rồi. Nhưng cái tên vô tâm này chẳng buồn để ý, chỉ huýt sáo nho nhỏ pha cà phê, tiện hớn hở phá quấy nàng dùng bữa. Điện thoại rung đến phiền, hắn chẳng do dự tắt máy luôn.

Ăn sáng xong, nàng theo chân hắn trở về phòng.

Hắn ngồi xuống bên giường, dịu dàng ngắm em mãi. Tay hắn chơi đùa với lọn tóc sáng màu của em, tưởng như chẳng thấy chán chút nào.

Nàng tao nhã nhảy lên giường, thoải mái tìm về chiếc ổ quen thuộc trên chăn bông.

Cả người em thoang thoảng mùi bạc hà tươi mát, mà hắn lại có thêm hơi nắng ấm áp chỉ thuộc về em.

Nàng kiêu kì nghĩ.


Ừm, mùi hương này cũng chẳng quá tệ đâu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net