XI. Secret

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chẳng biết từ bao giờ, Sukuna Ryomen đã cảm nhận được có gì đó không ổn.

Từ lúc thằng nhãi kia bắt đầu cuộc sống ăn-ngủ-coi phim dưới tầng hầm không khác gì được bao nuôi, từ lúc Gojou Satoru bắt đầu chăm chỉ mang đồ ăn về vòi vĩnh nó nấu ăn, từ lúc Yuuji bắt đầu đợi thầy về ăn chung, ban ngày luyện tập ban đêm lén lút đi chơi cùng nhau, hắn đã thấy hình như có gì đó hơi sai sai.

Nhưng hắn chẳng buồn để tâm. Hơi sức đâu mà để tâm mấy trò trẻ con của hai thằng ngốc chứ?

Rồi một ngày, tiếng tim đập ồn ã của Itadori Yuuji khiến cả lãnh địa của hắn chao đảo.


*


"Thầy có đau không? Này, đừng ngủ, cho em xem vết thương nào."

Cái đầu xù của gã trai mét chín dụi dụi vào vai tên nhóc, vô sỉ bày ra bộ dáng yếu đuối giả tạo, lại rúc vào lòng em như một con mèo lớn cầu an ủi.

"Ừm, Yuuji thổi thổi sẽ không đau nữa đâu ~."

Thình thịch, thình thịch.

Ở bên trong, Sukuna tặc lưỡi, bực bội rúc đầu vào cái gối xương trâu.

Ồn chết được...

"Yuuji, đói quá à ~"

Gã trai ôm em từ phía sau, mè nheo như trẻ con.

"Thật hết cách với thầy." Em bất lực nhìn gã, đút cho gã một miếng thịt viên để gã chịu yên. "Đây là miếng thứ ba rồi đó, em không cho nữa đ... Ưm!"

Nói chưa dứt câu đã bị hôn rồi.

"Ngon lắm." Gã liếm môi, cười cười. "Một miếng nữa thôi, nhé?"

Thình thịch, thình thịch.

Ồn.

"Sau đó, nhân vật chính sẽ bị hồn ma ám vào đứa con trong bụng."

"Thầy!! Em còn chưa coi đến đoạn đó mà."

"Ngoan, đến giờ đi ngủ rồi. Hôm nay Yuuji đã làm tốt lắm."

"Nhưng mà..."

"Tối nay." Gã thì thầm bên tai em. "Thầy ngủ lại nhé, được không?"

Tiếng em lí nhí như muỗi kêu.

"... Em ngủ ở sofa vậy?"

"Không chịu đâu ~."

Thình thịch, thình thịch!!

ỒN.ÀO.QUÁ!!!!

Sukuna gầm lên.

Hắn không chịu được cái tiếng ầm ỹ buồn nôn này nữa!

Đáng tiếc, chưa kịp lôi thằng nhóc con về lãnh địa oánh mông hỏi tội, hắn đã bị một ả đàn bà... không, phải nói là một con công lòe loẹt mới đúng,  chặn tầm nhìn của hắn với thế giới bên ngoài.

- Chủ nhân của ta đang b-ậ-n, không phận sự miễn nhìn thêm. – Cô ả kéo dài giọng, đôi mắt xanh thẳm quen thuộc nhìn hắn khiêu khích. – Biết ơn đi, cục cưng đặc biệt cho ta đến đây để canh chừng ngươi đấy.

Đó là lần đầu tiên Sukuna gặp Lục Nhãn của Gojou Satoru. 

Từ khuôn mặt đẹp đẽ cho đến bản tính vô sỉ không ai bằng đều rất giống gã, quả nhiên chủ nào tớ nấy.

Sukuna nhìn con công lòe loẹt trước mặt, có xúc động muốn đá bay cô ta ra ngoài lãnh địa của hắn ngay lập tức.

Tiếc là hắn không làm được.

Ngay từ lần đầu tiên Lục Nhãn đặc biệt tới "thăm hỏi" nội tâm của Itadori Yuuji, hắn đã biết con công này không chỉ biết múa võ mồm.

Kết quả là cứ mỗi lần gặp mặt, hắn lại cùng cô ta đập nhau một trận.

Nhưng Sukuna Ryomen vốn không phải là kẻ cuồng chiến. Bằng chứng là, khi tần suất xuất hiện của con công này càng ngày càng dày đặc, hết ngày này qua tháng khác, hắn dần cảm thấy phát chán.

- Rút cuộc là hai tên đó đang làm trò gì chứ?

Lục Nhãn nheo mắt, nở nụ cười hiền hòa.

- Ngươi muốn biết à?

- ...

Cái vẻ cà tưng xấc láo này, thật sự là quá giống gã đàn ông kia rồi đấy.

- Nếu tên thường dân nhà ngươi đã thành tâm muốn biết, ta sẵn sàng trả...

- Câm mồm.

Nhưng đã muộn.

Cô ả xếp quạt, thản nhiên búng tay. Từ đáy hồ máu trong lãnh địa, ánh sáng rực rỡ bắn ra bốn phía, liên kết hình ảnh với thế giới bên ngoài.


*


"Cái tất này... đeo vào khó chịu lắm. Em muốn cởi..."

"Không được đâu."

"Ưm..." Em rên rỉ khe khẽ khi gã say mê hôn nơi bờ vai em, để lại từng dấu đỏ ám muội. "Tại sao?"

"Tại vì..."

Gã hôn lên mắt cá chân quyến rũ, ngón tay ve vuốt trên lớp tất da mỏng dính, mơn trớn lên đùi. Em ôm mặt, rên rỉ khe khẽ.

Giữa những đầu ngón tay phiếm hồng, đôi mắt lục bảo mờ mịt nhìn anh, tựa như một bé thú non ngây thơ ngoan ngoãn chờ đợi kẻ đối diện đến nhấm nháp.

Mà với con thú dữ đã bị bỏ đói nguyên một tuần, hành động này thật sự đã chạm đến giới hạn kiềm chế của gã.

Gã nở nụ cười rạng rỡ như hoa, hai tay dùng sức.

"Khi xé chúng ra, anh sẽ rất là kích thích ~"


*


RẦM!

Hồ máu tội nghiệp hứng chịu một chưởng không lưu tình của chủ nhân mà nổ tung.

- Tiếc quá, tiếc quá.

Lục Nhãn tặc lưỡi, tiếc nuối dời tầm mắt. Chủ nhân đã nghiêm cấm cô không được ra ngoài khi hai người họ đang ở trong trạng thái "riêng tư", mà chỉ đơn giản là gã không muốn ai ngoài hắn nhìn thấy cơ thể quyến rũ đang dần đỏ ửng của em thôi.

Đáng tiếc, dù là kẻ vô sỉ thành tính đã sống ba mươi mùa xuân trên đời đi nữa, Gojou Satoru vẫn không thể là đối thủ của kẻ đã được tôi luyện độ vô sỉ cả ngàn năm như Lục Nhãn.

Không được nhìn trực tiếp, vậy thì ta đây nhìn gián tiếp thôi à ~

- Từ bao giờ?

Sukuna không buồn nhìn cô ả, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Sao mà giống đi bắt gian vậy nè.

Lục Nhãn cười duyên dáng.

- Ngươi.đoán.xem~~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net