XXI. Mermaid

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạch gacha tức quá nên viết tí cho bõ tức.




Ngày xửa ngày xưa, ở vương quốc ma thuật nọ, có một chàng hoàng tử đẹp trai nhưng vô cùng kiêu ngạo.

Với tư cách là người thừa kế duy nhất của đất nước, từ khi còn nhỏ xíu, xung quanh chàng là vô số kẻ hầu người hạ, vàng bạc châu báu nhiều không đếm xuể. Nhờ vẻ đẹp hoàn mỹ của thánh thần, đã có không biết bao nhiêu người tình nguyện vì chàng hiến dâng mọi thứ.

Nhưng hoàng tử kiêu ngạo luôn cảm thấy buồn chán.

Mỗi ngày, chàng đều nhìn ngắm biển khơi rộng lớn, lắng nghe tiếng hát mê hoặc vang vọng từ xa thẳm đại dương. Giọng hát ấy êm dịu tựa mật, ấm áp trong veo, dường như đang muốn giãi bày nỗi lòng không thể nói thành lời.

Nó thôi thúc chàng rời khỏi đất liền, tìm kiếm chủ nhân của giọng hát quá đỗi ngọt ngào ấy.

Vì thế, một ngày kia, quốc vương và hoàng hậu không thấy hoàng tử nữa, chỉ thấy một tờ giấy lẳng lặng nằm trên bàn.

Hàng chữ nắn nót trên đó đề rằng:

"Cha, mẹ.

Ta không muốn làm hoàng tử nữa. Ta muốn làm vua hải tặc."

...

Chỉ trong một khắc, cả vương quốc náo loạn.


*


"Nơi này hay có bão lắm, xin hãy cẩn thận đường đi hơn ạ."

Thiếu niên nhân ngư vác hai người trên vai, cẩn thận trao lại cho các thủy thủ trên thuyền nhỏ. Dưới ánh nắng vàng êm dịu, mái tóc xoăn dài màu hồng nhạt hòa cùng sắc xanh biển khơi, nụ cười tươi sáng rạng rỡ, cả người em như đang tỏa sáng lấp lánh.

"Em... em có thể sờ tóc của anh được không?"

Một bé gái trên thuyền đánh bạo lên tiếng.

Em không vội đáp ngay, nhìn người lớn trên thuyền như dò hỏi. Chỉ khi họ cho phép, em mới cẩn thận tới bên mạn thuyền, nghiêng đầu mỉm cười.

"Cẩn thận nhé."

Em bé sung sướng vươn hai tay nhỏ đến, chạm vào mái tóc bồng bềnh như kẹo bông kia.

"Anh sống ở đây ạ?"

"Ừ." Em chỉ ra một ốc đảo nhỏ ngoài khơi. "Đó là nơi cha của anh và các anh trai anh ở."

"Vậy thì ngài phải cẩn thận." Mẹ của bé gái dịu dàng nhìn thiếu niên. "Nghe nói có một đoàn thuyền rất lớn đang tới đây. Có thể là hải tặc đấy."

"Hải tặc ạ?" Em nghĩ nghĩ. "Chắc sẽ không sao đâu, con cũng không có gì để họ cướp cả."

Bà nhìn nhân ngư ngây thơ trước mắt, thở dài.

Không sợ cướp của, chỉ lo cướp người.


*


Biển Baltic được tương truyền là nơi cư ngụ của những siren thuần chủng.

"Nhưng tại sao Hoàng Tử lại muốn tới nơi này chứ?"

"Thì ổng muốn làm vua hải tặc."

"Không phải đi làm ninja thì hợp hơn à? Cái kiểu người bí hiểm mà đeo mạng che gần hết mặt ấy."

"Cũng có thể làm tên vô dụng thích ăn không ngồi rồi, làm đủ thứ nghề và mê uống sữa dâu tây."

Ừ, nhưng làm hải tặc thì mới bắt được nhân ngư chứ.

Các thủy thủ còn chưa hết lời phỏng đoán, đâu đó giữa biển khơi vang lên một tiếng hát.

Đó là tiếng hát say đắm lòng người của siren.

Chỉ trong chốc lát, họ ngây ngẩn. 

Giọng hát mới ngọt ngào làm sao, mềm mại quyến rũ, tựa như chiếc giường êm ái với gối lông mềm mại trong những ngày cuối tuần thư thả. Nó khiến người ta vui vẻ cực kì, chỉ muốn nằm biếng nhác phơi nắng cả ngày...

... Cho đến khi ông chủ lạnh lùng nói bạn phải tăng ca.

"Bịt tai lại." Satoru hờ hững bảo. "Các cậu muốn chết hả?"

Ôi Hoàng Tử!

Các thủy thủ đoàn sợ xém rớt nước mắt, không dám thả hồn theo gió nữa.

Hiểu nhầm! Tụi này không hề muốn trốn việc đâu!

Thế nhưng, đời mấy ai học được chữ ngờ.

Trước sự ngạc nhiên và sợ hãi của họ, hoàng tử dứt khoát cởi áo, lao mình xuống biển.

Ủa.

Ủa...

ỦA!!


*


Ở một mỏm đá ngoài khơi, nhân ngư Yuuji đang vui vẻ hát ca trên một mỏm đá, bỗng nghe thấy tiếng kêu cứu dưới biển khơi.

Chẳng lẽ có người gặp nạn?

Không chút do dự, em lao mình xuống biển, tìm kiếm người vừa rơi xuống nước kia.

Người đó cách em không xa.

Yuuji thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bơi tới.

Ủa, mà hình như tốc độ của em nhanh hơn bình thường? Sao cái người kia càng lúc càng tới gần em vậy ta? Cứ như thể người đó không hề bị chìm xuống, mà là đang bơi.

... Tốc độ còn nhanh hơn cả em luôn.

"Ưm!"

Không chút đề phòng, em bị người ta mạnh mẽ kéo lại, làm sâu hơn nụ hôn vừa nãy.

Trái tim Hoàng Tử reo mừng trong hân hoan.

Tìm thấy rồi, giữ được rồi, sẽ không buông tay nữa.

Nụ hôn thật lâu thật lâu mới dứt. Em thở dốc, được Satoru dịu dàng ôm vào trong lòng. Đầu em ong ong như có muốn vàn pháo hoa, khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu hơi, cả người yếu ớt dựa vào hoàng tử. Tay em theo phản xạ đặt trên ngực anh, chậm rãi lấy lại hô hấp.

Hoàng tử ôm chặt em vào lòng, không cho em đường chạy thoát. Anh nâng tay em, áp lên má mình. Đôi mắt xanh mang tình ái nồng nàn quá đỗi, khiến tim em bất giác đập mạnh.

Nhưng mà... Ủa?

Sờ nè, sờ nè.

Sao người ảnh khô cong vậy?

"Anh không ướt chút nào hết?"

"Vì tôi có phép thuật."

Đôi mắt lục bảo sáng lên, quên sạch bách chuyện bị người ta lừa hôn lúc nãy.

"Giỏi quá! Tôi chưa từng thấy ai làm được điều đó cả!"

"Tôi sẽ dạy em." Anh nháy mắt. "Nếu em chịu tới thăm vương quốc của tôi."

"Tới vương quốc của anh? Để làm gì nha?"

"Ừm. Cùng tôi tới một nơi nhàm chán gọi là nhà thờ, nghe mấy lão già trong đó nói mấy thứ này kia, em nghe xong chỉ việc nói "Tôi đồng ý" là được."

"Dễ thiệt ha?"

"Ừ!"

Cú lừa thế kỉ.


*


"Con muốn đến đất liền học ma pháp? Ta dẫn con đi được mà."

"A?"

Trên ngai vàng, quốc vương Nobara và hoàng hậu Megumi nhìn gã đàn ông đẹp trai đang thoải mái nắm tay con mình, vẻ mặt thâm trầm như thể muốn đục cho hắn vài cái lỗ.

Bản năng người làm cha mẹ luôn muốn bảo vệ con cái, mà tên hoàng tử mặt dày kia chắc chắn là mục tiêu số một trong danh sách cần bị trừ khử.

Hai vị đưa mắt nhìn nhau, lẳng lặng đưa ra cùng một quan điểm.

Chặt. Tại chỗ.

"Ta đi shopping trên đó suốt." Quốc Vương Nobara chìa tay ra. "Coi đi, đồng hồ Car**er chống thấm nước và vòng tay Gu**i bản giới hạn đấy."

Hoàng tử cười tươi rói.

"Thưa quốc vương, nhà ta ba đời giàu có."

Giàu mà ngon à? Quốc vương đánh mắt.

Hoàng tử đánh mắt lại.

"Chủ trương của hoàng tộc là không mua lẻ, chỉ mua cả cửa hàng."

"Duyệt."

"HẢ!?"

"Ta nghĩ lại rồi." Quốc vương thở dài, bóp bóp cái trán. "Mẹ nó ạ, ta thấy con trai chúng ta chắc chắn sẽ hạnh phúc thôi. Cũng đến tuổi cập kê cả rồi, mà lấy thằng nhãi giàu xổi kia – à lộn, hoàng tử Đế Quốc, cũng nở mày nở mặt lắm."

"Không, ta chỉ thấy mắt ông đang bắn ra chữ tiền thôi."

Hoàng tử lại khụ một tiếng.

"Hoàng hậu, nghe nói người đặc biệt yêu thích đọc sách."

"..."

Hoàng Tử từ tốn rút từ trong túi ra một tấm thẻ nhỏ xinh.

"Với sức mạnh của chiếc thẻ black card chống thấm nước này, người có thể tới mọi thư viện trên toàn Đế Quốc. Nếu người muốn đọc sách tại nhà, chúng tôi còn tài trợ hotspot của Tháp Ma Thuật, cho phép ngài truy cập thư viện sách từ xa."

"Duyệt."

"HẢ?!"

"Yuuji, ta nghĩ một người đam mê văn hóa đọc như thằng nhãi mất nết – à lộn, hoàng tử Đế Quốc, sẽ không để con chịu thiệt thòi đâu. Ta tin tưởng và chúc phúc cho các con."

Và cứ thế, phiên đấu giá kết thúc.

Nhân Ngư Yuuji Itadori đã chính thức bị cha mẹ mình bán cho Hoàng Tộc như thế đấy.


*


Cả hoàng cung náo nhiệt khi hoàng tử độc nhất Satoru rước nhân ngư mình yêu về dinh.

Chỉ vài ngày sau đó, họ chính thức kết hôn rồi!

Nhờ có Yuuji, chàng đã từ bỏ giấc mơ làm vua hải tặc, thừa kế ngai vàng, trở thành một trong những vị Đại Đế ghi danh sử sách. Nhờ có Satoru, Yuuji đã tới đất liền nơi em chưa từng đặt chân đến, trải nghiệm cuộc sống mới, còn có thể học thật nhiều ma thuật, một đời vui vẻ không lo nghĩ.

Và họ sống hạnh phúc từ nay đến mãi mãi về sau.


END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net