XXIV. Daughter

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Haru.

Thiếu niên tóc đen nâng hai má cô nhóc lên, nhẹ giọng gọi.

- Một tí nữa thuiii. - Cô nhóc túm lấy vai áo bạn thân, sống chết không chịu rời bờ vai ấm áp kia. - Một chút nữa là họ kéo [màn] rồi đó, cho tớ sạc năng lượng chút đi.

- Đã nói cậu đừng có đi theo, cứ cố tình chạy tới làm gì. - Cậu bất đắc dĩ xoa đầu cô nhóc theo thói quen. - Hơn nữa còn chẳng phải đặc cấp.

- Vì tớ buồn chán. - Cô làu bàu. - Papa và daddy đều đi làm nhiệm vụ, cậu thì đi tập huấn, ai sẽ chơi với tớ?

- Ngài Gojo và ngài Itadori chỉ hai ngày nữa sẽ về, tớ cũng chỉ đi một buổi chiều.

- Buồn.chán!

- ... Thua cậu.

Tấm màn ngăn khu vực chú nguyền và thế giới bên ngoài dần kéo. Ánh nắng tươi sáng tràn trên ban công tầng thượng dần biến mất, tan trên bờ vai hai đứa trẻ đang dựa đầu vào nhau, tiếng được tiếng không trò chuyện.

Cứ như thể đây chỉ là ngày cuối tuần bình thường của hai đứa nhóc con.

Từ màn hình quan sát trong xe, Nobara tặc lưỡi.

"Giống quá."

"Ai?" Ở bên cạnh cô, Megumi đang cúi đầu đọc báo cáo. "Haru à?"

Mái tóc hồng mềm mại được tết bằng ruy băng trắng, làm nổi bật bờ vai nhỏ xinh và chiếc váy hoodie cô bé mặc. Đôi mắt xanh biếc trong suốt như bầu trời mùa hạ, hàng mi dài cong cong khép hờ, lười biếng như một chú mèo con.

"Càng lớn càng giống sensei." Cô dựa người vào ghế. "Chẳng đáng yêu tí nào."

*

"Em không hiểu cô đang nói gì hết ý."

Con bé chớp đôi mắt ngây thơ.

Nó có thể thừa hưởng tất cả tính tình vô lại của ông ba lớn, nhưng chỉ riêng đôi mắt tươi sáng ngốc nghếch cùng chiều cao mãi không đổi này thì luôn y đúc một khuôn với ba nhỏ của nó.

Cứ như một cục kẹo gôm mềm mềm bông bông, nhìn chỉ muốn nựng.

"Đừng có giả ngu." Nobara nhíu mày, vò đầu cây nấm lùn còn chưa đến vai cô. "Đưa đây."

"Em muốn đi làm nhiệm vụ một mình." Con bé bĩu môi, không cam lòng chìa ra giấy đăng kí. "Không ai cho em làm cả. Papa nói chú nguyền có thể ăn thịt em, nhưng rõ ràng em có thể đập tụi nó hết! Em không có yếu!"

Câu này không sai lắm. Con bé thừa hưởng toàn bộ sức mạnh vật lý siêu phàm của Yuuji, cả tính cách nhiệt huyết đó nữa. Vấn đề là ở chỗ nó là con gái duy nhất của Gojou Satoru, và tôn chỉ duy nhất của ông thầy chết bầm là một cọng tóc của công chúa nhà anh còn đáng giá hơn mấy cái bản mặt nhăn nheo của đám thượng tầng ngàn lần.

Sao mà thứ anh nâng trên tay còn sợ rơi lại phải bán mạng cho chúng chứ?

Vậy nên, dù con bé đã có đủ khả năng tự làm nhiệm vụ một mình, câu trả lời sẽ luôn là NO.

Nhưng luật lệ hiển nhiên không thể ngăn cản người nhà Gojou làm chuyện họ muốn làm. Đời cha là vậy, đời con cũng thế.

*

- Này, Haru.

- Ừm.

- Sao lại không vượt cấp vậy?

- Thì tại vì tớ học không vào...

- Nói thật.

- ... Không thích.

Từ trong bóng tối, những đôi mắt đỏ rực màu máu đói khát nhìn hai đứa trẻ chằm chằm.

- Sau khi tốt nghiệp, Megumi sẽ có đủ lý do chính đáng để đá tớ khỏi giới chú thuật. - Cô nhóc duỗi tay chân, mơ màng đáp. - Như vậy thì, tớ có thể đi bất cứ đâu tớ muốn, làm những thứ tớ muốn làm. Như papa và daddy vậy.

- Vậy sao.

- Còn cậu thì sao? - Cô ngửa đầu, tò mò hỏi. - Tại sao phải đứng số một trong tất cả mọi lĩnh vực chứ?

- Vì tớ cần phải là người ưu tú nhất. Phải mạnh mẽ hơn bất cứ ai. - Thiếu niên cười khẽ. - Như vậy, tớ cũng có thể đi bất cứ đâu tớ muốn, làm bất cứ thứ gì tớ muốn làm.

Còn có thể bảo vệ một người. Dung túng người ấy, cưng chiều người ấy, giống như ngài Gojo và ngài Itadori đã làm vậy.

Thiếu nữ chớp mắt, nửa đùa nửa thật nghiêng đầu nhìn cậu trai tóc đen bên cạnh.

- Thế nếu tớ quá lười nhác, quá vô trách nhiệm, muốn hạng nhất trường chú thuật làm bảo mẫu chăm sóc thì sao?

- Ừ.

Thiếu niên cười khẽ, hai tay kết thủ ấn.

Từ dưới cái bóng của cậu, báo đen chậm rãi mở mắt.

- Chỉ cần ở bên Haru thì sao cũng được.

*

"Lại phá kỉ lục rồi à?"

Từ toà nhà đối diện, hai người đàn ông nhìn tấm màn đang dần được kéo xuống.

Chỉ mới hai tiếng trôi qua, nhiệm vụ tiêu diệt chú nguyền cấp A đã hoàn thành.

"Nhóc con nhà Fushiguro càng ngày càng giỏi nhỉ." Yuuji hứng thú chống cằm, nhìn thiếu niên lạnh nhạt nghiền nát chú nguyền dưới chân như một miếng vải rách.

Từ tính cách đến dáng vẻ của đứa trẻ này giống Megumi như đúc, chỉ có đôi đồng tử đỏ rực kia khiến vẻ điềm tĩnh của cậu bé còn mang vài phần nguy hiểm khó dò.

Ở đằng sau, cô gái nhỏ vươn tay chữa trị vết thương trên người thiếu niên.

Nghe như cô bé đang nói "Lần sau phải cẩn thận chút chứ."

Thiếu niên không nói gì, sát khí lạnh lẽo trên người chậm rãi bị hoà tan.

Cảnh tượng hài hoà của hai cô cậu thanh mai trúc mã trên tầng thượng quá đỗi tương phản với vẻ hoang tàn bên dưới.

"Satoru."

Em nghi hoặc nhìn người bên cạnh đang toả ra sát khí nghi ngút nhìn cặp chim câu hồn nhiên líu ríu đằng xa.

"Anh chưa làm gì hết." Anh tươi cười như hoa, lén lút thu lại cái tay đang tính murasaki thằng nhỏ ngay khi nó rời bé cưng nhà mình. "Yuuji hiểu nhầm."

"Nhưng anh sẽ cấm thằng nhóc đến nhà chơi trong tháng tới đúng không?"

"... Dám dụ dỗ cục cưng đến chỗ này mà không có anh giám sát, thế đã là gì."

"Cả hai ta đều biết điều đó không thể xảy ra." Em bĩu môi. "Chín phần mười là con bé ăn vạ để Aki đưa mình đi cùng."

"Làm gì có c-"

"Cái tính này di truyền từ ai đó đấy."

...

Đúng quá, không cãi được.

Anh bĩu môi.

Ở đằng xa, Haru ngồi xổm xuống quan sát con chú nguyền bị Aki hạ gục. Tấm màn được kéo lên, mọi người ở bên ngoài đã bắt đầu tiến vào dọn dẹp hiện trường, ấy thế mà cô nàng vẫn bất vi sở động, xem chừng đang suy nghĩ thứ gì ghê gớm lắm.

Aki mặc cho cô nhỏ ngơ ngác nhìn thành quả không mấy đẹp đẽ của mình, bắt đầu báo cáo lại kết quả nhiệm vụ với Nobara.

Nếu như nói cho Aki biết ý định của mình, không biết cậu ấy có thể giúp mình không nhỉ?

"Nè, Aki..."

"Không."

"Nhưng tớ còn chưa nói gì mừ..." 

Mặt cô nhỏ dài ra, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn tội ơi là tội. Đáng tiếc là đối phương đã miễn nhiễm với màn năn nỉ ăn vạ của cô từ bé nên chẳng để ý chút nào, vẫn cứ phũ phàng gạt đi. Không rõ ngày xưa ai truyền cho con nhỏ này cái tính cách vì nghĩa quên thân, hễ lần nào đi làm nhiệm vụ không có cậu thì người bị thương nhiều nhất cũng là nó. Bảo vệ một đám gà mờ, cầm chân cho đồng đội tìm cứu viện, trò gì cao cả cũng thử qua hết rồi. Lần nào bị thương cũng trốn tiệt không chịu lại gần cậu, lần nào cũng khiến cậu sôi máu tìm đến tận cửa bắt người. 

Đừng nói là để con nhỏ này làm nhiệm vụ một mình, làm với người lạ cậu còn không yên tâm đâu.

"Cậu sẽ nói một câu tớ không muốn nghe, nên là không."

"Nhưng..."

Thiếu niên cúi đầu, nghiêm túc nhìn bạn mình. Kì lạ, ngài Gojou và ngài Itadori đều không phải người nhỏ bé gì, nhưng cây nấm này từ lúc chạm được cột mốc mét sáu thì chẳng cao lên gì nữa.

Chẳng khiến người khác bớt lo được.

"Em bé lúc nào cũng phải ở cạnh bảo mẫu thì người lớn mới yên tâm được."

"... Tớ không thèm bảo mẫu nữa đâu."

"Đã muộn." Cậu cụng trán với cô nhóc, lạnh lùng cười. "Quá thời gian hoàn trả rồi."


*


"Satoru."

"Ừa."

"Em có thể thấy anh đang làm murasaki đấy."

"..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net