59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Park Jimin"

Buổi lễ kết thúc, tất cả mọi người đang dần tản ra, di chuyển ra bên ngoài để đến nơi tổ chức tiệc cưới

Tiếng gọi khiến Jimin phải quay người về sau. Một cô gái kiều diễm, mỉm cười dịu dàng nhìn cậu. Người này làm sao mà cậu quên được, thì ra bản thân đã quên hôm nay cũng sẽ có sự góp mặt của cô. Một người quen, là Wendy à không bây giờ phải gọi là quý cô Yashinzu mới phải

"Tôi có thể nói chuyện với anh một chút không?" nhận thấy người đàn ông đã để mắt tới mình nhưng vẫn còn chút ái ngại, cô lại nói - "sắp tới Thiên hoàng muốn tổ chức tiệc mừng tuổi cho con gái cả của Thân vương Fumifuji, tôi muốn bàn việc đặt bánh ở cửa hàng của anh"

Jimin chỉ cười muốn bước tới chỗ cô ấy nhưng bàn tay đang nắm lấy Jimin dường như không muốn để cậu đi. Jungkook nheo mắt nhìn người đối diện, suốt gần tám năm qua mọi thứ cô ta có là do một tay hắn sắp xếp an bài, từ một thân phận mới hay cho đến danh vị hiện tại cô ta đang mang. Người ngoài nói hắn ghét bỏ cô nên biến Yashinzu thành một món đồ chơi không hơn không kém mà dâng tặng cho hoàng thất Nhật Bản để đổi lại hư vinh, sự hợp tác lâu dài giữa mình với xứ sở mặt trời mọc nhưng lại chẳng ai biết được sự "ưu đãi" này của hắn đã quá là nhân từ. Hắn mang thù trong lòng nhưng hơn hết hắn biết cô chưa từng làm hại đến Jimin, an phận làm thiếu phu nhân trên danh nghĩa, thụ tinh và sinh con, trải qua mấy năm liền cô quạnh cũng chưa từng lên tiếng. Khi việc "tái tạo" con người kia xảy ra vẫn không nửa lời oán trách hắn. Cô ta vì hắn cả đời ẩn nhẫn nhưng chỉ đáng tiếc, đời này hắn không dành cho cô

Dù vậy nhưng hắn không thể nắm chắc được suy nghĩ của người kia, nếu việc "tái tạo" thất bại, một con người tội tệ được phục sinh thì thay vì chỉnh sửa, hắn sẽ phá hủy nó

Cậu nắm lấy tay Jungkook vỗ nhẹ, ý nói mình sẽ không sao, cầu mong sự yên tâm từ người yêu. Khẽ thì thầm: "anh sẽ ổn mà. Em ra bên ngoài trước chờ anh một lát nhé?"

Jungkook không đành lòng nhưng vẫn quay người rời đi. Sau khi hắn rời khỏi, nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ, hai nhân vật chính cho cùng một tình yêu, cùng dành cho một người. Jimin không kiêng nể mà ngồi bệt xuống bậc thang của sân khấu. Thuận tay vuốt ngược tóc ra sau. Miệng không nhanh không chậm nói từng lời: "cô vẫn là Wendy, có đúng không?"

Nhận thấy ánh mắt kinh ngạc từ người đối diện, cậu nghĩ có lẽ mình đã đoán không sai. Tuy chẳng biết vì điều gì nhưng từ lần đầu tiên gặp lại với cô, Jimin không hề cảm thấy xa lạ. Không hề có cảm giác nào của một Yashinzu tiểu thư - thư ký nội sự của Thiên hoàng Nhật Bản mà ở cô chỉ luôn tồn tại ở một thể trạng là Lee Wendy

"Anh biết gì rồi sao?" cô nàng có chút dao động, hỏi

Jimin chỉ cười, nói: "có phải đến Jungkook cũng  chưa biết không?" vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo cô cũng ngồi xuống đi, cậu lại nói "nói tôi nghe đi, đã có chuyện gì xảy ra?"

Lúc này cậu trông thật phong trần, thấu tình đạt lý tới mức chẳng ai có thể nhận ra đứa trẻ Park Jimin ngây thơ năm nào. Có lẽ vì trải qua nhiều thứ, sóng lớn sóng nhỏ chưa có gì là chưa thử sức chạm trán nên tuy cậu vẫn giữ được bản ngã nguyên sơ của mình nhưng cũng đã thấm được sự đời không ít

Yashinzu thở dài một tiếng, nói: "em đã đút lót cho những kẻ chuẩn bị "hành quyết" mình... Thật tội lỗi vì nói như vậy khi chính bản thân đã tự nguyện chấp nhận án phạt này bởi đến cuối cùng em vẫn không làm được, dù sống một cuộc đời mới nhưng em vẫn không muốn quên đi anh ấy" những câu từ gần về cuối lại càng nhỏ dần đi. Trong lòng một cỗ chua xót dâng trào, không thể nói nên lời...

Jimin nghe đến đây thì chỉ biết im lặng, trầm tư nghĩ về những gì đã qua. Quả thật họ rất giống nhau đều cố gắng sôi nổi sống chỉ vì một tình yêu, một con người, một niềm hạnh phúc... Chỉ có điều là cậu may mắn hơn Wendy, may mắn hơn vì được yêu thương, yêu thương một cách trọn vẹn, được bao bọc chở che bởi người ấy. Cho dù đã có rất nhiều chông gai nhưng vẫn không thể phũ nhận điều đó

"Em không thấy hận Jungkook, hận anh vì những gì đã diễn ra sao? Chính anh đã hại  Eunji, hại em đến tên thật cũng không thể dùng... " Jimin cụp mắt, trong lòng vô cùng ái ngại, tội lỗi

Cô gái lắc đầu: "không Jimin, anh không làm gì cả. Chính anh và anh Jungkook đã giúp em được sống một cuộc đời mới còn Eunji - chị ấy phải trả hết nghiệp mà mình đã gây ra. Chị ấy đã muốn đẩy đổ sự nghiệp của Jungkook từ những ngày anh chập chững ra đời và chị ấy còn suýt hại chết anh, đẩy anh vào thế bước một chân vào quỷ môn quan"

"Anh thật may mắn Jimin, nếu em có được một phần may mắn như anh thì hay biết mấy nhỉ. Không cần là anh ấy, chỉ cần là một người thật lòng yêu em" Yashinzu lại cất lời, mỉm cười nhìn lấy Jimin như chưa từng có giây phút xúc động nào, lại nói "từ khi em biết đến Jungkook thì anh ấy cho đến nay cũng chỉ dịu dàng với một mình anh thôi đấy"

"Ở Nhật, họ đối xử với em không tốt sao?" Jimin bất giác hỏi

Yashinzu cười nhạt, nhỏ giọng: "Jungkook không kết liễu mạng sống của em đã là một ân huệ lớn lao đối với em rồi, ở đó họ có đối xử với em như thế nào đi nữa thì có còn là quan trọng không?" bất chợt cô nàng đặt tay lên vai Jimin "hôm nay em tìm đến anh không phải là muốn than khóc cho số phận mình, mà là muốn nói cho anh biết rằng, anh quan trọng và anh ấy đã yêu anh nhiều như thế nào. Tất cả mọi thứ anh ấy làm đều là vì anh, vì tình yêu của anh và anh ấy... "

"Hai người nhất định phải hạnh phúc"

Jimin nhẹ xoay người ôm lấy Yashinzu, thì thầm: "cảm ơn em. Bọn anh sẽ hạnh phúc và em cũng sẽ như vậy. Chúng ta đều sẽ hạnh phúc giống như nhau"

Cả hai trở lại sảnh chính sau khi đã tâm sự hết nỗi lòng mình. Mọi người đều đã di chuyển đến nhà hàng, chỉ còn lại Jungkook, Taehyung và các con đang ngồi ở kia chờ đợi cậu. Jimin bước vào xe trong sự mong đợi của mọi người còn Yashinzu cũng vui vẻ rời đi cùng vệ sĩ riêng

"Anh sẽ đưa Sam Sil đi thay quần áo, con bé có vẻ khó chịu vì chiếc váy khá dài. Mọi người cứ vào trong đi, anh và con sẽ quay trở lại ngay" Jimin nói khi xe vừa dừng lại trước cửa trung tâm nhà hàng tổ chức tiệc cưới. Nói rồi nắm lấy tay Sam Sil bước xuống xe

Jungkook liếc mắt nhìn Ran, ra hiệu cậu ấy hãy đi theo Jimin nhưng Jimin đã bảo "anh sẽ trở lại ngay mà, đừng lo Jungkook sẽ chẳng ai có thể làm hại anh ở đây đâu mà. Bên trong cũng có rất nhiều việc cần đến Ran" sau đó mọi người tách ra chia thành hai hướng

Cậu đưa Sam Sil vào nhà vệ sinh, trao lại chiếc túi trên tay bên trong có để một chiếc váy cho con và đứng đợi ở ngoài. Jimin đã tập cho con gái cách tự thay quần áo từ lúc con bé mới bốn tuổi. Vì con là con gái hay vì cậu mong muốn con tự lập từ sớm dù con luôn được sống trong tình yêu thương của mình

Nhưng mãi đến một lúc lâu vẫn chưa thấy Sam Sil bước ra bên ngoài. Jimin có gọi nhưng lại không nhận được tiếng nói đáp lời của đứa con bé bỏng. Trong lòng bất chợt nổi lên một cơn lo sợ, Jimin chạy vào trong và mở ra từng buồng vệ sinh một. Đến cuối cùng cũng không thể nhìn thấy con bé. Cậu hốt hoảng chạy ra bên ngoài, ý muốn đi tìm người giúp đỡ nhưng trước khi rời khỏi được nơi đây tầm mắt Jimin đã tối sầm lại

"Boss, tôi không thể tìm thấy cậu Jimin và tiểu thư Sam Sil" Ran tức tốc trở lại khán phòng sau khi được Jungkook giao phó đi tìm hai người kia khi đã quá lâu mà vẫn không thấy cậu quay trở lại. Nhưng dù là mọi ngóc ngách nhỏ nhất của trung tâm cũng không thể tìm thấy họ

Jungkook trừng mắt khi nghe thấy câu nói mà mình hoàn toàn không muốn nghe

Ran vừa cố gắng điều chỉnh từng nhịp thở của mình vừa đưa về phía trước mặt vật mà mình đã  tìm được ở nhà vệ sinh. Một đoá hoa hồng trắng, một biểu tượng mà ở thế giới của họ không ai là không biết nó là của người nào

Ren đứng bên cạnh kinh ngạc khi nhìn thấy thứ đó, giọng run run nói: "là Harika... "

"TẬP HỢP ĐỘI A VÀ J. TRONG VÒNG NỬA TIẾNG PHẢI TÌM RA VỊ TRÍ CỦA HARIKA" Jungkook nghiến răng, nghiến lợi. Trong lòng một cỗ nóng giận, giờ đây hắn chỉ muốn giết chết kẻ đã và đang có ý đồ làm hại đến "sinh mạng" của hắn. Con quỷ bên trong Jeon Jungkook liên tục kêu gào và nó khát máu, nó sẽ xuất hiện và giết chết tất cả

Ta sẽ giết ngươi, bóp nát hình hài ghê tởm ngươi đến xương tủy cũng sẽ không chừa. Con khốn

___
end chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net