10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay em cảm thấy yêu đời hơn hẳn mọi khi, chắc hẳn cuộc sống của em hôm nay và những ngày sắp tới đã có một người đặc biệt xuất hiện nên em cảm thấy háo hức hơn mọi khi, có một chút trông đợi trời mau sáng để có thể gặp ai đó.

Em vừa đánh răng vừa nhẩm vài điệu nhạc, hành động lạ này lọt vào mắt bà dì kia, dĩ nhiên bà ta nhìn em với ánh mắt kì thị rồi.

- Mày bị điên à?

Không chỉ là chửi, mà còn kèm hành động đánh vào đầu em. Em nhăn mặt mà quát lên mặc dù miệng đang ngậm kem đánh răng.

- Yaaa!

- Mày đang cặp kè thằng nào?

Bà dì lôi em từ nhà vệ sinh ra ngoài, em dĩ nhiên không muốn bị lôi đi như thế nhưng bà ta dùng sức lôi em ra mạnh như thế thì em cũng đành chịu mà để bà ta lôi đi.

Mặt em đanh lại, miệng vẫn ngậm chặt lấy bàn chải đánh răng.

- Mày nghĩ tao bị ngu hay gì? Tưởng im lặng là xong hả? Bà OhSuk mới vừa kể tao nghe đêm qua thằng nào chở mày về bằng xe hơi sang trọng, đã thế còn ôm mày.

Bà ta vừa nói vừa nhấn mạnh vài chữ, ví dụ như từ sang trọng, ôm ấp. Và điều đó, đồng nghĩa với việc em cũng không thể nói dối, giấu diếm thêm. Nhưng em cũng không nghĩ mình sẽ kể chuyện bản thân có người yêu cho bà ta nghe, vì nó không cần thiết, từ lâu em đã muốn cuộc đời mình không liên can gì đến bà ta nữa, chỉ đơn giản là ở cùng, thế thôi.

Em cố nhắm mắt lờ đi, quay lưng trở lại vào nhà vệ sinh, không nhận được câu trả lời nên bà ta không hài lòng mà đuổi theo, miệng liên tục gọi 'ê', 'con kia' chứ cũng không gọi tên hay là một tiếng 'con ơi' 'cháu ơi', không có bất kì cách gọi nào khác dễ nghe hơn, chỉ đơn giản là 'ê' và 'con kia'. Em cũng không buồn để tâm mà nhất quyết lờ đi, đi thẳng vào nhà vệ sinh đóng sầm cửa lại, bà ta chỉ vừa đi đến cửa dự định bước vào thì em đóng mạnh cửa khiến bà ta giật mình mà lùi lại không quên kèm theo mấy lời chửi.

Em chải răng mạnh hơn vì tức giận, tiếng bàn chải chạm vào răng nó lớn hơn bình thường gấp hai lần. Vid bà ta mãi nói nên em mở vòi nước cho nước xả mạnh, mãi một lúc mới im. Cơ mà, im một lúc lại nói, nói gì đó khiến em để tâm mà tắt vòi nước để nghe.

- Tao nghe bà OhSuk nói thằng đấy tên là Jeon JungKook? Tài phiệt?

- Nếu vậy thì mày vòi tiền nó đi, vòi nhiều vào để sau này có bị đá cũng không tiếc.

- Mày biết đó, gia đình khó khăn, tao cũng đang kẹt, mày vòi nó rồi mang về đây ăn sung mặc sướng.

- Nó cho mày nhiều mốt nó chán mày nó cũng bỏ mày thôi nên mày đừng có sợ nó ghét mày hay gì.

- Hay là tối nay mày qua nhà nó ngủ đi? Ngủ cùng nó biết đâu còn được gấp đôi.

Em phun bọt trong miệng rồi súc miệng qua vài lần, tức giận mở mạnh cửa ra rồi nhìn thẳng mặt bà ta.

- Bà có biết bà đang nói gì không?

Giọng em gằn xuống, lòng hừng hực lửa, rất khó mà dập tắt. Lời bà dì vừa nói, vừa xúc phạm danh dự của em, vừa xúc phạm danh dự của JungKook người em yêu. Sao bà ta có thể nói ra mấy lời bỉ ổi như vậy, rồi rốt cuộc vẫn là tiền đem về tay cho bà ta. Ba ta chính là bị tiền làm mờ mắt, đầu óc hình như cũng vì mấy tờ tiền làm cho tịt đi.

- Thì tao nói đúng thôi, nhìn mày phèn như vậy nghĩ sao nó chịu quen mày? Chỉ có mày lột đồ ra-..

Bà ta chưa nói hết câu, bàn chải em cầm trên tay vứt mạnh xuống sàn nhà, rất may trên tay em chỉ là bàn chải, nó mà thứ khác nặng hơn chắc chắn bà ta sẽ bị thương, bàn chải văng đi xó xỉnh nào đó em cũng không biết, nhưng mà đây là lần đầu tiên em phát điên đến như vậy.

- Im đi!

- Nếu bà còn nói nữa, tôi lập tức đuổi bà ra khỏi nhà!

- Mày..mày dám đuổi tao à? Tao nuôi mày lúc mẹ mày bỏ mày đấy.

- Bà nuôi tôi sao? Nuôi thế nào vậy? Là mỗi ngày về nhà bảo tôi hầu hạ bà, đi làm chu cấp cho vợ chồng bà? Là thuê trọ cho bà ở, là gánh nợ thay bà? Bây giờ còn là kiểu tuỳ tiện lên giường để đem về cho bà? Não bà có gặp vấn đề gì không? Tôi có thể tiếc tiền khi đưa cho bà chơi bài nhưng tiền cho bà đi kiểm tra não mình thì không tiếc đâu!

Một tiếng da thịt chạm da thịt nghe chói tai, lòng bàn tay bà ta áp thẳng lên gương mặt em, cảm giác nóng bừng lập tức kéo đến, gò má cũng đỏ lên nhanh chóng.

- Mày.. sao mày dám nói thế với tao, bà con lại đây mà xem nó nói gì tôi đây này!

- Bà la to hơn nữa đi, hét lên cho cả dãy nhà trọ này biết bà đã 'nuôi' tôi như thế nào?- em vừa nói vừa lấn chân tới khiến bà ta không còn cách nào khác mà lùi chân. Chính bà ta cũng không nghĩ em sẽ nổi điên như vậy.

- Mày..mày..

- Đi đi!

- Mày muốn làm gì?

Em bước đến tủ quần áo, lôi hết thảy quần áo của bà ta ra nhồi nhét vào balo một cách nham nhở rồi vứt dưới sàn cho bà ta.

- Đi khỏi nhà tôi, bà đi đi!

- Bà đợi tôi tiễn bà sao? Được!

Em cầm balo, mở mạnh cửa bật ra ngoài rồi vứt balo ra đường, tay kéo lấy cổ tay bà ta lôi ra, đẩy mạnh đến phía ngoài rồi đóng cửa lại.

- Mày ra đây cho tao, sao mày dám đuổi dì của mày hả con khốn kia? Yaaaa, con nhỏ kia!

Tay bà tay đập thiếu điều muốn vỡ cả kính, thế nhưng bản thân biết đau mà dừng lại. Mấy người trong những phòng trọ xung quanh nhìn thấy bà ta như vậy cũng lên tiếng hỏi vài lời, dĩ nhiên bà ta buông lời xấu về em rồi. Kể khổ được một lúc thì nhìn ra phía cổng lớn của dãy trọ tàn tạ này thì thấy một người con trai cao ráo, âu phục học sinh nhưng vẫn toả ra khí chất của một nhà lãnh đạo tương lai. Người tựa vào đầu chiếc siêu xe đắt giá, hẳn là phiên bản giới hạn.

Chẳng ai khác ngoài gã. Jeon JungKook.

Bà ta như nhận thức được vài điều, thiết lập một số suy nghĩ có cơ sở trong đầu, đại loại như ngoài Jeon JungKook, cái người mà bà hàng xóm OhSuk nhắc đến là giàu có, là tài phiệt ra thì chẳng ai lại rảnh rỗi lái chiếc siêu xe vào dãy nhà trọ tàn tạ này cả. Và bà ta chắc nịch rằng Jeon JungKook chính là cậu trai đang tựa mình vào chiếc xe, nhìn thẳng vào hướng bà ta nãy giờ.

Em ở bên trong cũng thay xong đồng phục, thấy bà ta im lặng thầm nghĩ chắc cũng đã bỏ đi rồi, nhưng em nghĩ lại lần nữa, với tính cách của bà ta, dễ gì mà bỏ cuộc, chưa kể bây giờ trong người bà ta cũng không có đồng nào, có lẽ đêm qua cũng đã đổ hết số tiền em đưa vào cờ bạc cả rồi.

Em đeo balo lên vai rồi mở nhẹ cửa nhìn một loạt, không thấy bà ta đâu thì cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng đóng cửa để đi học, cũng đã sắp trễ và gã cũng đã đợi khá lâu rồi.

Em vừa khoá xong cửa, nhìn ra phía cổng lớn của căn trọ thì thấy cảnh tượng không mấy vừa mắt, hoá ra bà ta không bỏ đi dễ dàng như vậy mà chính là mặt dày đi đến bắt chuyện với gã.

Gã nhìn thấy em liền hỏi.

- Ami, em đã đuổi dì của em sao?

Gã lên tiếng, chất giọng quen thuộc ấy cất lên không là hỏi han về riêng em mà còn liên quan đến bà ta.

Em không nghĩ ngày JungKook sẽ chất vấn em lại đến sớm như vậy, nhưng câu hỏi lại liên quan đến bà ta, có chút không vui vào sáng sớm rồi.

- Ừ, em đuổi đấy!

Em liếc mắt sang hướng khác, chán nản tặc lưỡi. Gã nhìn trọn thái độ của em từ nãy đến giờ, gã cũng không có thay đổi sắc mặt hay thái độ gì khi mà thấy em thái độ như vậy.


- Dì xấu số lắm.. nó không tốt với dì.

- Vậy sao? - JungKook gã hỏi lại.

Bà ta giả vờ thút thít, đứng lại gần gã.

- Đi dĩ nhiên muốn nó tìm được tấm chồng tốt, may mà có con...

- Chẳng ai cấp bằng diễn viên cho bà, đừng làm thế!

- Em đừng nói dì như thế.

Em nghe thấy gã lên tiếng bênh vực liền bày vẻ mặt bức xúc. Em không thích bà ta, lại còn bị bà ta xem thường, vừa rồi còn cãi nhau lớn tiếng đến mức cả dãy nhà trọ đều nghe cũng là vì bà ta xúc phạm gã, xúc phạm em, vậy mà bây giờ còn bênh vực bà ta.

- Dì không còn chỗ ở sao?

JungKook gã xoay sang nhìn bà ta, lên tiếng quan tâm, bà ta liên tục gật gật, tỏ vẻ không còn chỗ dựa.

- Ami không cho dì ở cùng nhà trọ vì chật chội sao?

Gã hỏi tiếp, bà ta lại tiếp tục gật.

Em dường như không chịu đựng được mà muốn tự mình đi học, buổi sáng như vậy là quá đủ rồi, nếu cứ tiếp tục ở đây em sợ em sẽ phát ra những lời nói chính bản thân em cũng không thể tưởng tượng được nữa.

Vừa tính đi...

- Vậy JungKook tôi sẽ đưa em ấy về nhà tôi ở, dì cứ việc ở trọ một mình cho rộng rãi nhé.

- Vậy nhé!

Xong rồi gã tiến đến nơi em, kéo tay em lại gần chiếc xe rồi giúp em mở cửa cho em vào xe, không quên lấy chìa khoá nhà trọ em đang cầm đưa cho bà dì.

- Đây, chìa khoá đây, từ giờ dì cứ ở tự nhiên, chiều nay đồ đạc của Ami sẽ được người của tôi đến lấy nên dì đừng lo sẽ chật nhé.

Gã dúi chìa khoá vào tay bà ta, bà ta cũng không còn cách nào khác mà cầm lấy.

- Còn nữa, gò má của Ami hình như có chút đỏ. Nếu như vẫn còn tình trạng đó xảy ra, tôi có quyền kiện bà đúng chứ? Về tội bạo lực gia đình ấy.

Bà ta chẹp miệng im bặt, không dám nói thêm bất kì lời nào.

Cứ tưởng, nằm vạ một lúc sẽ được tài phiệt tốt bụng đưa về biệt thự cho ở nhờ vài hôm như trong phim, xong rồi còn bỏ tiền ra mua cho căn biệt thự khác, bà ta còn tưởng tượng rằng, gã sẽ sẵn lòng nịnh hót bà ta để lấy lòng, chấp thuận cho gã quen em, vậy mà gã lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net