13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JungKook đưa em trở về căn hộ mà gã đã chuẩn bị trước đó cho em, khi bước vào trong người quản lý khu chung cư này nồng nhiệt tiếp đón gã.

- A, cậu Jeon đến rồi sao? Xem ra là cậu vừa tiện đường đi học về thì ghé?

Vị quản lý này nhìn một lượt liền biết lớn tuổi hơn gã. Nhưng cách mà ông kính cẩn nghiêng mình khi nói chuyện với JungKook lại càng khẳng định vị thế của gã. Người mà ai cũng muốn lấy lòng, không muốn phật lòng.

- Bác không cần phải thế, cháu đưa bạn gái đến tham quan căn hộ cháu mua cho em ấy thôi.

Em bất ngờ nhìn JungKook. Là mua hẳn một căn hộ? Jungkook chưa từng đề cập đến chuyện này cho em biết, rõ ràng gã nói với em chỉ là ở tạm thời, em cũng vì không biết đi đâu nên mới tin vào cái 'tạm thời' của gã, hoá ra là gã mua hẳn cái căn hộ này?

- A.. hoá ra đây là bạn gái của cậu Jeon đây sao, xinh đáo để nhỉ?

Ông ấy nhìn một lượt ngũ quan của em rồi lên tiếng khen ngợi. Gương mặt ông ấy mang một nét thánh thiện, dù cho lời ông vừa nói có là nịnh hót thì ở nét mặt của ông và cách ông ấy thể hiện cảm xúc ra bên ngoài cũng đủ khiến cho người ta từ không tin cũng thành muốn tin vào lời khen của ông ấy. Em quả thực đã cảm thấy rất vui sướng trong bụng dạ.

- Vậy mời hai cô cậu đi hướng này để vào căn hộ tham quan nhé.

JungKook vẫn nắm lấy tay em suốt khoảng thời gian ông ấy giới thiệu sơ qua căn hộ, đôi lúc cả hai lại nhìn nhau mỉm cười vì cái gì đó. Cảm giác hệt như đôi vợ chồng trẻ cùng nhau đi xem nhà mới mua vậy... thật phấn khích.

Khoảng một lúc sau khi ông giới thiệu xong, thì JngKook có yêu cầu ông ra ngoài một lúc để em thoải mái xem qua lượt nữa, gã cũng không muốn làm phiền ông thêm, vì hiểu được ý của gã, nên vị quản lý này lập tức nghe theo mà rời khỏi với một nụ cười trên môi.

Cánh cửa đóng lại là lúc em thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống sofa. JungKook nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của em thì liền thắc mắc.

- Nãy giờ em căng thẳng lắm sao?

- Chứ còn gì nữa? Ông ấy kính trọng anh như vậy thì chắc chắn biết rõ anh là ai, họ sẽ đồn với nhau việc em là bạn gái của anh cho nhau nghe, em phải tỏ ra thật thanh lịch suốt từ buổi đến giờ để không làm xấu hình ảnh của anh đấy...

Cảm giác có người yêu ưu tú thật sự cũng rất mệt mỏi, nhiều lời nói ra vào khiến em đôi phần áp lực.


- Đồ ngốc.

JungKook chậm rãi đặt mông ngồi cạnh em. Đưa tay nắm lấy tay em một lần nữa. Lần này còn xoa xoa nắn nắn bàn tay của em, tay em lạnh ngắt cả lên rồi. Chắc là đã căng thẳng lắm.

- Mới buông tay anh một chút thì đã lạnh thế rồi?

- Vậy thì phải nắm hoài không được buông. - em buột miệng nói ra lời vừa rồi, chính em còn hoảng hốt vì lời mình nói.

- Được, không buông thì không buông.

JungKook ngồi sát đến gần em, tay trái đang nắm tay em thì bất ngờ buông ra, đổi cho tay phải nắm lấy, tay kia rảnh rỗi choàng qua vai em kéo em sát đến gần, cho em tựa đầu vào vai mình.

- Vậy thì phải ngủ lại một đêm rồi.

- Anh nói gì thế, không cho! Anh về đi.

- Em bảo không buông còn gì? Để đáp ứng nguyện vọng của em thì anh phải ở lại đây rồi.

- Ý em không phải thế, anh mau về nhà đi! Anh đừng có mà tính làm gì em, em còn chưa đủ tuổi!

JungKook cười lộ cả răng nhìn em. Em vừa nói điều gì đó rất thú vị. Dĩ nhiên, gã đủ sức để hiểu được những suy nghĩ đen tối của em, có khi gã còn có thể nghĩ sâu hơn cả những gì em đã nghĩ. Nhưng, gã chọn không bộc lộ ra để trêu ghẹo em.

- Yah, ami à. Anh thậm chí còn không nghĩ đến chuyện đó? Em có thấy hào hứng không khi mà tự mình nhắc đến chuyện đó hả?

- JungKook anh về đi, mau lên.

Em đứng lên kéo theo cả gã, đẩy gã ra đến tận cửa.

- Từ từ rồi anh về, không cần phải đẩy anh như vậy, Ami!

Bây giờ JungKook đang đứng ở bên ngoài, em đứng ở bên trong nhà, cả mặt em đỏ ửng lên vì ngại ngùng, bị JungKook lật ngược tình huống lại càng khiến em muốn đào cái lỗ để chui.

- Anh về đi.. ngủ ngon.

JungKook phì cười rồi đưa tay ôn nhu xoa đầu em.

- Được rồi, anh về đây. Đêm ngủ nhớ đắp chăn cẩn thận đấy, không có anh ở cạnh thì không ai đắp chăn cho em đâu.

JungKook khéo lo, bình thường em cũng ngủ một mình chứ có ngủ cùng ai.

- Phải mà em để anh ngủ cùng thì đã..

- Anh thôi đi Jungkook. Về đi! Nếu còn nói em sẽ giận anh đấy.

Gã cười phá lên vì trêu chọc được người yêu nhỏ. Gò má em đã đỏ lại càng đỏ hơn vì bị gã trêu ghẹo. Gã nghĩ mình trêu em thế là đủ rồi, gã cũng nên về thôi, trời cũng sắp tối mất rồi.

- Được rồi, anh về thật đây.

- Đi đường cẩn thận đấy.










JungKook vừa bước ra khỏi chung cư thì đã có chiếc xe nhìn là biết đắt tiền đứng đợi. Gã nhanh chóng leo lên xe ngồi.

Nếu hôm nay không vì muốn đi bộ cùng em mà bỏ xe lại thì còn lâu gã mới chịu ngồi lên chiếc xe này.

Vì sao? Vì xe này là xe của bố gã.
Và hiện tại ông ấy đang ngồi bên cạnh gã.
Gã hoàn toàn ghét bầu không khí ngột ngạt, xa lạ này. Dẫu là bố và con trai ruột với nhau, nhưng gã chưa từng có một chút cảm nhận nào ấm áp hay thoải mái toả ra từ bố mình.

Chú tài xế kiêm luôn thư ký của bố gã. Ông ấy cũng căng thẳng không kém khi mà đang lái xe chở hai người đàn ông có tiếng nói trong gia đình. Hai bố con cứ sáp lại gần là cãi nhau, khắc khẩu vô cùng. Ông chỉ sợ ông không cầm vững tay lái khi nghe hai người họ cãi nhau mất thôi.


- Không chào lấy bố một tiếng?

- Vâng, con chào bố.


Ông bật cười, đúng là đứa con ngỗ nghịch, ông đã thầm nghĩ như vậy trong bụng của mình và nhìn gã bằng cặp mắt rất sắc bén. Chuyện ông biết về đứa con của mình không chỉ dừng lại ở những việc như đi học trễ, không hoàn thành tốt công việc ở trường, đánh nhau, ông thậm chí còn biết đến cả những chuyện cá nhân của gã, chẳng hạn như cô gái mà gã yêu là ai.

- Con bé đó có vẻ xinh đẹp nhỉ?

JungKook nhìn bố gã bằng cặp mắt hừng hực lửa giận, gã vốn biết cái cách cho người theo dõi gã của bố là không thể bỏ, nhưng sao mỗi lần nghe ông ta lên tiếng chỉ trích vấn đề gì đó của gã, gã lại rất bực mình. Ông Jeon lúc này cũng đang nhìn gã.

- Phải là liên quan đến con bé thì mới nhìn ta một cái? Con có cần phải đối xử với người cho con cuộc sống xa hoa như vậy không? Thậm chí còn dùng tiền của bố mua hẳn một căn hộ cấp cao cho một con nhóc ở?

JungKook vẫn trung thành với sự im lặng, nhìn bố gã tự mình nói chuyện mà không đáp trả. Ông đúng là nắm trọn cuộc sống của gã trong lòng bàn tay. Dường như không còn tự do. Bởi lẽ đó, thì dù gã có lên tiếng thì cũng bằng không.


- Bố không muốn con mình dính dáng đến các vụ bê bối như bao ăn bao ngủ cho một cô gái vô danh vô tiếng, tệ hơn là vì những đứa con gái không giúp ích gì được cho con, cho xã hội, kéo phong độ làm việc của con đi xuống.

- Dù bố có nói gì thì cũng không thể ngăn cản con và em ấy. Hơn nữa, em ấy không hề vô dụng, em ấy cũng không phải là cái gì đó để con lợi dụng. Bố đừng buông lời xem thường cô ấy như thế.

- Bố nói mấy lời xem thường một cô gái như vậy không cảm thấy có lỗi với mẹ sao? Mẹ cũng đã giúp đỡ bố nhiều còn gì?

Ông khẩy cười, sau cái khẩy cười đó là một trận cười của những lão có quyền có thế như trong phim, rất đáng sợ.


- Mẹ của con khi trước làm công việc rót rượu ở bar, nhờ gặp ta mà hôm nay được khoác trên người bộ quần áo đắt tiền, việc ngoan ngoãn nghe lời chính là thứ giúp mẹ của con có được như hôm nay chứ không phải là có năng lực gì, bà ấy chỉ cần sinh cho ta một đứa con để nhờ, chỉ thế thôi. Ngoài ra chẳng làm được gì cả, với ta phụ nữ chẳng khác gì bù nhìn, chỉ là đứng ở đó canh giữ thứ ta đang có.

Hàng lông mày cau có chau lại. Cảm thấy không thể nhẫn nhịn nổi. Ông sao có thể buông lời xúc phạm đến người bạn đời của mình, lại còn là trước mặt con trai của bà ấy. Bà ấy đã vì ông mà nhẫn nhịn bao nhiêu điều, liệu mẹ gã có biết được ông ấy nghĩ gì về bà ấy không? Thật không dám nghĩ đến cảnh tượng bà ấy phát hiện ra chồng mình xem thường bà ấy đến nhường nào, một cổ xót xa tràn trong lòng gã.

- Ta không muốn con vì cái phái yếu đuối đó mà mềm dạ.

- Ami của con còn có thể hơn thế nữa, mẹ của con cũng thế. Xin bố hãy suy nghĩ lại những lời mình nói.

- Bác Kim, dừng xe.

- D-dạ?

- DỪNG XE!

- Dạ dạ vâng.

Chiếc xe tấp vào lề đường. JungKook lập tức đẩy mạnh cửa xuống xe, đóng cũng thật mạnh cánh cửa lại.


Gã thề, tính cách của gã chẳng chút nào giống ông ấy. Sao ông ấy có thể coi thường phái yếu như thế? Chỉ vì ông ấy kiếm được nhiều tiền, đứng trên nhiều người, ở vị trí quá cao để nhìn xuống tất cả mà có thể xem thường?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net