23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm mở mắt ra em còn chưa kịp buồn thì đã phải tự vỗ mạnh vào má mấy cái cho tỉnh lại để còn đi phát báo. Em dùng hết tốc lực để chạy, kẻo muộn mất giờ lấy báo thì coi như hôm nay em đã bỏ lỡ cả một buổi sáng. Bỏ mấy đi mấy nghìn won.

"Hôm nay cháu đến trễ đó."

"Cháu xin lỗi. Cháu có chút việc..."

Em thở hổn hển, cố nói hết câu rồi dang tay nhận một chồng báo. Người kia cũng chỉ tặc lưỡi một cái rồi thôi. Em miễn cưỡng cúi chào rồi chạy đi phát báo.

Liên tục đi qua từng địa điểm quen thuộc mà em vẫn đi hàng ngày, nhà thì có hộp thư, nhà thì không có nên em phải cúi người để cho báo vào từ khe cửa. Em rất chăm chỉ, từng giây từng phút em đều nghĩ đến việc kiếm tiền và em nghĩ rằng chắc chắn em sẽ chẳng thể có một cuộc sống dư dả. Học thì cũng không đến nơi, tiền thì không khi nào có dư trong túi, vậy thì làm sao có thể mong có ngày mua đồ không cần nhìn giá.

Phát báo xong thì cũng đã chín giờ, em vội chạy đến quán coffee thường ngày để làm phục vụ bàn ở đó. Người ở đây họ không thích em, bởi vì em từ lúc xảy ra chuyện thì không nói chuyện với ai nhiều vì thế họ nghĩ em là đứa khó ưa, khó gần, vì vậy mà họ cũng chẳng buồn quan tâm em, em cũng thế, em cũng không quan tâm. Em chỉ cần làm việc của mình thôi, họ làm gì mặc họ.

Trong lúc làm việc, em nghe tiếng bọn họ bàn tán về vấn đề gì đó rất xôn xao. Họ bỏ cả công việc chỉ để chăm chăm vào nội dung được hiển thị trên điện thoại.

"Khiếp thế?"

"Eow, trông cũng ngon đấy."

"JiHan, hàng qua tay rồi. Há." - cô ta tặc lưỡi một cái.

"Nhưng mà bị che mặt rồi. Nếu mà không che thì có lẽ sẽ tốt hơn. Trao đổi tình một đêm cũng dễ."

Em nghe vậy liền lấy điện thoại ra xem, vừa vào mạng xã hội thì ở trang đầu bảng tin đã là hàng loạt bài viết về vụ nữ sinh quan hệ với một đại gia, còn có vài bức ảnh bị trói lại trông đến đáng thương. Người đăng bài thật sự rất ghê tởm.

Ấy vậy mà những cái bình luận dưới những bài viết như vậy còn ghê tởm hơn. Họ vui vẻ bày tỏ cảm xúc, bảo rằng được bạo hành trong tình dục sướng chết đi được còn gì?

Lướt một hồi em mới nhận ra. Cả người em run lên không kiểm soát, suýt chút thì đã làm hư hại bao nhiêu đồ trong quán. Người trong ảnh chẳng phải là em hay sao? Cuối bài báo còn có đăng mọit dòng chữ:

Người đăng bài viết này còn để lại một câu nói hết sức ẩn ý "nếu em không chủ động tìm tôi, thì ảnh sẽ không còn là ảnh đã được làm mờ nữa"

Em hét lên một cách bất ngờ khiến tất cả đều chú ý đến em, điện thoại từ trên tay bị em thả rơi, em ngồi thụp xuống sàn nhà, úp mặt vào gối càng hét càng lớn. Có trời mới biết em đang sợ đến mức nào. Em cứ tưởng mọi thứ đã kết thúc rồi khi em đã rời khỏi được hắn, nhưng không, hắn đã tìm đủ mọi cách để kéo em về, bằng mọi cách.. kể cả việc bỉ ổi nhất hắn vẫn làm.

Nếu như nhưng tấm ảnh đó được đăng tải công khai thì em còn có thể giữ được mặt mũi mà ra đường sao? Ai còn dám thuê em làm việc cho họ nữa, họ rồi sẽ xem em chẳng khác gì kĩ nữ mà tránh xa, chưa kể họ sẽ dùng những từ ngữ khó nghe để chì chiết em. Nghĩ đến đó, em làm sao có thể bình tĩnh?

Em cũng là con người mà? Dày vò em như vậy chưa đủ hay sao? Còn muốn em phải rơi bao nhiêu nước mắt nữa?

"Con nhỏ đó nó bị điên à?"

"Nó đúng là điên thật rồi, tránh xa nó ra một chút đi."

Em đứng bật dậy chạy ra khỏi quán coffee, em không biết mình sẽ đi đâu, nhưng em cứ chạy đi như vậy, em chạy ra giữa đường nhưng may mà họ thắng xe kịp, không chỉ dừng lại rồi thôi, họ còn mắng em về việc 'em chán sống à?'. Đúng như vậy đấy, em chán lắm rồi. Tự hỏi em còn cái gì để mất mà không chết oách đi cho xong.

Tự dưng đang chạy lại có một lực kéo mạnh em lại, em hoàn toàn không còn sức nên sớm đã bị người kia kéo vào lòng.

"Đi đâu mà chạy dữ vậy? Vừa rồi tôi xém rớt tim ra ngoài khi thấy cô qua đường đấy."

Jimin tròn mắt cúi nhìn em trong lòng mình, đôi mắt em đầy nước, chảy ra rồi lại tiếp tục phủ đầy.

"Buông ra, buông tôi ra."

"Tôi buông cô ra là cô sẽ chết đấy. Ở đây toàn xe lớn thôi."

"Kệ tôi."

"Có gì thì từ từ nói, chết vẫn chưa hết được đâu."

"..."





Jeon Jungkook ngồi trên một chiếc xe đậu bên đường, nhìn thẳng qua bên đường liền có thể thấy cảnh tượng Park Jimin ôm em.

Trong mắt gã bây giờ em chẳng khác gì một người con gái lẳng lơ, ai cũng có thể xà vào lòng. Gã rốt cuộc đã ôm hi vọng cái gì khi nhìn thấy ánh mắt ấy của em? Gã đã mềm lòng trong một chốc, gã đã tìm em vì muốn nghe lời giải thích từ em, vậy mà em cho gã thấy cái gì đây? Thấy em đang ôm người khác? Một người đàn ông khác, không phải gã, không phải MinHyuk...

Gã tự hỏi, rốt cuộc em đã qua tay bao nhiêu người?

"Đúng là điên rồi, mày điên rồi Jeon Jungkook."

Gã tự mắng chửi chính bản thân mình. Vì gã đã quá tin vào ánh mắt của em, vì gã nghĩ gã và em có thể hàn gắn, gã điên rồi.

Là do gã quá yêu em nên mới nhìn ánh mắt ấy của em hoá ngọt ngào. Là gã tự ngộ nhận em còn yêu mình, gã cứ tưởng giữa gã và em thật sự có hiểu lầm, nhưng mà cảnh tượng vừa rồi như một xô nước lạnh, tạt thẳng vào người gã, làm cho gã giác ngộ ra một điều. Rằng em và gã đã không thể nữa rồi.













Ở trong một mảnh đất lớn, độc nhất một căn biệt thự lộng lẫy trong một khu vườn. Để đi được vào trong biệt thự thì phải chạy qua một con đường, trên con đường ấy khắp nơi đều là cây cối hoa cỏ. Nơi đây tựa như tiên cảnh, chẳng biết chủ nhà đã tốn bao nhiêu cho căn biệt thự này nữa.

"Phu nhân. Có tin tức rồi ạ."

Cậu ta vội vã chạy đến bên cạnh người phụ nữ đang vừa xem tivi vừa nhâm nhi một tách trà.
Vừa nghe cậu ta nói đã có được tin tức bà liền rời mắt khỏi tivi và đặt mạnh tách trà xuống.

"Sao? Có thông tin gì rồi?"

"Tôi đã tìm được cái người mà nhận nuôi tiểu thư rồi ạ. Được mọi người trong xóm cung cấp, tiểu thư hay gọi bà ta là dì, họ hiện tại không còn sống cùng, nhưng tôi nghĩ, ít nhất chúng ta có thể tìm được tiểu thư đang ở đâu thông qua bà ta."

"Vậy thì tốt quá. Chúng ta đi liền đi."

"Đi gặp bà ta liền đi."

Vậy là ngay sau đó họ liền chạy đến khu trọ cũ kĩ khi xưa em từng ở.

Bà ta có chút sợ sệt từ xe bước xuống. Bà ta đã sống hơn mười năm trong nhung lụa, việc tiếp xúc với một nơi mà chuột cũng ở thì bà ta có chút ớn lạnh.

Nhưng sớm đã gạt cái ớn lạnh đó qua một bên, mục đích bà đến đây là để tìm bà dì ấy.

"Cậu mau gọi bà ta ra đây đi."

Cậu ta nghe lời liền chạy đến bên cửa mà gõ.
Từ bên trong mở cửa ra, thấy bà ta trên tay là một xấp bài, mắt thâm đen ngày một nhiều, chẳng lẽ bà ta đã thức cả đêm chỉ để cờ bạc?

"Cậu là ai? Tìm ai?"

"Chào bà. Phu nhân của tôi muốn gặp bà."

Cậu ta chỉ hướng cho bà dì xem, bà dì ngó ra cửa thấy một quý bà sang trọng đang khoác trên người một chiếc áo lông dày dặn, kiêu sa nhìn trái nhìn phải. Bà nghĩ trong đầu, có phải bà ta đã trúng mánh rồi không?

Bà dì vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài. Hớn hở như thể gặp người quen, sự thái quá của bà dì làm cho quý bà đây có chút không tự nhiên. Giả tạo chết đi được.

"Phu nhân đây đến tìm tôi có việc gì sao?"

"Tôi vào vấn đề chính luôn." - vì bà không muốn nán lại ở nơi này thêm giây nào nữa, nên rất nhanh đã dẫn dắt vào vấn đề.

"Bà là người đã nhận nuôi Ami đúng không?"

Nụ cười trên môi bà ta liền dập tắt khi nghe phu nhân nhắc đến cái tên Ami.

"Nhìn thái độ của bà như vậy, thì chắc chắn là phải rồi đúng không?"

"Tôi không biết! Mời bà về cho!" - bà dì đột nhiên quát lớn, xua tay đuổi phu nhân về. Bà đã bán em rồi, làm sao có thể nói là mình đã bán con bé? Vậy chẳng khác nào mua bán gái, nhỡ khi xui bị đưa lên cảnh sát thì sao?

"Nói cho tôi biết, bao nhiêu tiền cũng được."

Nghe đến tiền bà ta liền khựng người.

"Một trăm triệu có đủ không?"

"Tiền bạc với tôi không thành vấn đề. Chỉ cần cho tôi biết chỗ của con bé."

"Tiền trao, cháo múc." - bà dì hất mặt yêu cầu.

Ngay lập tức cái vali đầy ắp tiền được mở ra, bà ta như nhìn thấy kho báu, hai mắt sáng rực, mừng rỡ nhào đến. Nhưng đã bị ngăn lại.

"Chẳng phải bà nói tiền trao cháo múc sao? Đừng có thất hứa."

Khẽ ho mấy tiếng cuống họng, ánh mắt láo liên nhìn trái rồi phải.

"Vào lúc tôi và con bé gặp nhau lần cuối, thì con bé nói nó sẽ đến tìm người tên MinHyuk. Tôi nghĩ con bé đang ở đó." - bà ta nói dối trắng trợn về việc của MinHyuk. Là bà nợ tiền, bán em cho người ta vậy mà bây giờ lại thành em bỏ nhà theo trai.

"MinHyuk?" - phu nhân kêu lên một tiếng. Người này cũng là một trong những cổ đông của công ty bà.  Nếu như thật sự không bị trùng tên thì mọi chuyện quá dễ dàng rồi.

"Được rồi. Đúng như đã hứa."

Bà dì nhận được một trăm triệu mà mừng hú vía, cứ tưởng lại phải đi mượn nợ rồi.




Chiếc xe được lái đi.

"Tìm MinHyuk."

Bà lo lắng nhìn ra cửa sổ, ánh mắt bà trông rất buồn, rất mệt mỏi.

Mắt bà rưng rưng nước. Hai tay bà bấu chặt vào nhau. Bà không thể chờ đến lúc gặp được em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net