26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gã trở về nhà sau khi xử lí xong MinHyuk, gã không giết, gã chỉ là cắt đi những thứ dư thừa của một kẻ đáng bị loại bỏ khỏi xã hội thôi. Chẳng hạn sẽ học cách không được nói khi muốn, giống như hắn đã từng làm với em, không hề quan tâm đến cảm xúc của em.

Học cách không sử dụng được tay, giống như cách hắn trói tay em lại để thõa mãn cái thú tính trong người hắn. Gã đã hứa gã sẽ khiến cho MinHyuk sống một cuộc đời còn đau khổ và kinh khủng hơn những gì mà em đã trải qua, tất cả những điều gã vừa làm, chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Gã sẽ còn làm hơn thế nữa, đến khi nào gã thấy đủ, gã sẽ dừng lại.

Dĩ nhiên là không thể để hắn chết vì mất máu được, JungKook chu đáo mời đến một vị bác sĩ thân thiết với mình để giúp hắn cầm máu.

MinHyuk được người của Jeon JungKook đưa đến một căn nhà cách nơi ở của gã khá xa, nó là một nơi đương nhiên tách biệt với thế giới bên ngoài. Tưởng chừng là có thể kêu cứu nhưng lại chẳng thể cầu cứu bất kì ai, giống như cách hắn không cho em kêu cứu ấy. Hắn xứng đáng nhận được những điều này.



Ba ngày nữa sẽ là lễ tốt nghiệp của Jeon Jungkook, đồng nghĩa với việc, gã sẽ ngay lập tức nhậm chức,  gã ngồi ngẩn ngơ nơi sofa, nhớ về khoảng thời gian vui vẻ của cả hai trước đây.

Gã tự hỏi, liệu có còn cơ hội nữa không?

Cảm xúc tức giận qua đi, giờ chỉ còn lại nỗi nhớ và sự ân hận.

Đã bao lâu rồi gã không gặp em, thậm chí khi gặp em gã còn nhẫn tâm làm em tổn thương bằng những hành động trẻ con của chính mình. Gã đã từng tự thề thốt rằng sẽ chăm sóc và bảo vệ em suốt cả cuộc đời. Thế nhưng cũng chính gã đã thề thốt rằng gã sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Vậy mà bây giờ, khi rõ được thực hư sự việc, gã mới nhận ra mình chính là gã đàn ông rất tồi.

Thật không dám tưởng tượng đến khoảng thời gian mà em phải chịu đựng ở bên cạnh một kẻ biến thái, làm đủ trò để hành hạ đánh đập để thoã mãn cho cái thú tính cùng cực ấy của hắn.

Gã nhớ đến những lời mà mình nói với em, nhớ đến sự căm ghét nhất thời của mình mà đã hôn EunWoo trước mặt em. Nghĩ đến thôi gã đã thấy nghẹn ở lồng ngực, huống hồ chi em của gã lại phải trải qua những điều khủng khiếp như vậy một mình.

JungKook gục mặt trong góc phòng, khóc nấc lên.

Kể từ khi lên mười, gã đã không còn khóc vì những chuyện cỏn con nữa. Thậm chí là khi bị đánh, bị mắng cũng không hề oan ức mà rơi một giọt lệ nào.

Học cách đứng lên khi vấp ngã, dù vết thương chảy máu cũng không hề khóc, vì gã là nam nhi. Những chuyện vặt vãnh này không thể rút đi giọt nước mắt của gã được.

Thế nhưng, Jeon JungKook sau ngần ấy nắm không khóc, giờ đây lại bục mặt khóc nức nở vì một người con gái. Là gã đang khóc cho tình cảm của cả hai, cho em, cho cả những gì em đã chịu đựng.















- Về việc hôm nay chúng ta biết được Jeon JungKook đã đưa MinHyuk đi đến nơi khác, tôi mong trong số các cậu sẽ không ai lẽo mép với cảnh sát những chuyện JungKook đã làm. Nếu không tôi nhất định không nương tay. - Bà Chae sắc mặt vô cùng nghiêm trọng nói.

Bà biết rõ gã đem MinHyuk đi đâu, nhưng mục đích để làm gì thì bà vẫn còn đang điều tra.

- Vé máy bay sang Úc liệu đã chuẩn bị xong chưa?

- Dạ thưa phu nhân. Chúng tôi đã chuẩn bị tươm tất theo lời phụ nhân dặn dò rồi ạ.

- Hmm, tôi nghĩ đưa con bé sang nước ngoài để điều trị là một trong những cách tốt nhất. Hàn Quốc là đất nước chứa những nỗi sợ của con bé, không thể nào hồi phục được với một môi trường như thế này.

- Được rồi, các cậu tiếp tục làm việc của mình đã được giao đi.









Sáng hôm sau khi JungKook thức dậy, liền nhận được một tin dữ. Đầu dây bên kia thấp thỏm lo sợ báo cho JungKook về chuyện cảnh sát đã tìm được đến nơi mà họ đã nhốt MinHyuk.

Nhưng gã khá bình tĩnh, bởi MinHyuk không thể nói nên gã không lo việc hắn ta sẽ khai ra gã. Gã chỉ lo nghĩ về chuyện, tại sao cảnh sát lại biết đến nơi đó? Rõ ràng đó là một nơi vắng vẻ hoang vu, cách xa thành phố.

- Cậu bình tĩnh đi.

Đồng thời, gã nhận được một gọi đến.

- Tôi có một cuộc gọi. Tạm ngắt máy đã. - Nói xong gã liền ngắt máy.

Nhìn vào màn hình là một số lạ, gã có chút chần chừ nhưng cũng quyết định nhấc máy.

- Cậu Jeon?

- Là tôi đây, cho hỏi ai vậy?

- Tôi là mẹ của Ami.

- A... Bác Chae, không biết bác gọi cho cháu có việc gì không?

- Khi tôi nói ra điều này có lẽ là cậu sẽ thấy tôi là một bà cô già lắm chuyện, tọc mạch. Nhưng tôi mong cậu hãy hiểu cho một người mẹ như tôi.

- Ami con bé nó đã tỉnh dậy rồi, nhưng kí ức mơ hồ, liên tục gọi một cái tên tưởng chừng xa lạ nhưng lại là người tôi quen biết. Nó đã gọi tên cậu trong vô thức suốt nhiều phút liền, nước mắt cứ thế mà tuôn trào. Được một lúc thì lại ngất lịm đi.

- Tôi đã cho người điều tra về mối quan hệ của cậu và con bé khi con bé còn đi học. Và tôi được biết là cậu và con bé đã từng hẹn hò.

- Nhưng nếu đã chia tay rồi, thì đó là kí ức không tốt đẹp đối với con bé. Bác sĩ luôn dặn dò tôi phải để tâm tư con bé được thoải mái, chính vì thế tôi càng giục giã bản thân mình tìm một cách nào đó để cho con bé không còn gặp lại cậu được nữa.

- Bác...

- Tôi là người đã gọi cảnh sát đến. Nhưng cậu đừng lo, sẽ không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Cậu dừng lại được rồi, đừng đánh mất lí trí vì một tên khốn như thế. Ami vốn không muốn cậu làm những chuyện kiểu này. Bây giờ cậu dừng lại vẫn còn kịp. Hơn nữa, tương lai của cậu vô cùng xán lạn, đừng vì một chút bốc đồng mà những hào quang của cậu đổ sông đổ bể.

- So với những gì Ami đã chịu đựng, thì bấy nhiêu đó với hắn chẳng là gì cả.

- Bấy nhiêu đã đủ rồi, còn lại cứ để pháp luật xử lí. Cậu không cần phải nhúng tay.

- ...

- Sắp tới, tôi sẽ đưa Ami sang nước ngoài điều trị. Cụ thể là nước nào tôi sẽ không thể nói rõ được.

- Bác Chae...

Gã nhất thời không biết nói gì, chỉ cần nghĩ đến việc phải rời xa em thôi là đã đủ khiến cho đầu óc của gã rỗng tuếch.

- Khi cậu nhậm chức, tôi vẫn sẽ giúp đỡ cậu trong công việc, thậm chí là bất kì điều gì cậu cần tôi sẽ giúp cậu bằng cả khả năng. Chỉ riêng việc gặp lại Ami, tôi không thể giúp cậu.

- Cậu cũng muốn con bé tốt hơn mà phải không?

- Cậu là một phần kí ức xấu của con bé, và cái gì xấu thì không nên lặp lại. Chào cậu.

Bà Chae dập máy không chút do dự. Điều đó càng khiến cho gã thêm phần hụt hẫng. Gã chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ rời xa em theo cách này.

Đêm hôm qua, gã còn tự hứa với lòng rằng chính bản thân gã sẽ dành cả đời mình để bù đắp cho em. Dù cho em không thể sinh con nối dõi, dù cho em không còn linh hoạt hay minh mẫn như xưa.

Dẫu cho em có như thế nào thì gã vẫn yêu em vô điều kiện. Gã chưa từng hết yêu em, chỉ là gã đang dối lừa chính trái tim của mình.

Mẹ em nói đúng. Gã là một phần kí ức xấu của em. Nó không đủ đẹp đẽ để giữ lại, chi bằng nên vứt bỏ để tìm kiếm thứ tốt đẹp hơn.

Bàn tay JungKook cầm chắc điện thoại, thiếu điều muốn lún cả bề mặt. Không thể kiềm chế cơn giận, gã liền hất tay vứt đi chiếc điện thoại vào góc tường.

Gã ghét chính bản thân gã. Ghét luôn cả tình yêu mà gã đã dành cho em. Tại sao gã lại yêu em nhiều đến như thế? Nhiều đến mức đau lòng.









































Hai năm sau.




Tại một căn nhà nằm trong một khu mà an ninh được quản rất chặt. Có một cô gái đang tự mình tập luyện cơ tay và cơ chân.

Ngày nào cũng như thế, người con gái ấy luôn chăm chỉ tập luyện để tự bản thân có thể đi đứng vững chắc trên chính đôi chân của mình, tập thật kiên trì để có tự bản thân mình cầm được ly nước bằng thuỷ tinh màu sắc sặc sỡ mà em thích.

- Ami, con nghỉ ngơi ăn trái cây đi.

Bà Chae đem đĩa trái cây được cắt gọt tỉ mỉ đem ra đặt lên bàn gần vị trí mà em đang tập luyện. Em biết ý, liền dọn dẹp dụng cụ tập luyện qua một bên.

- Con cảm ơn bác.

Ami chưa từng gọi bà Chae là mẹ kể từ khi sức khoẻ em ổn định.

Mặc dù em biết bà ấy chính là mẹ của em. Nhưng việc bị bỏ rơi khi còn bé vẫn là nỗi ám ảnh rất lớn đối với em. Em không thể gọi bà ấy là mẹ được.

Nếu như bà ấy không bỏ rơi em, thì em đã được giáo dục trong một môi trường lành mạnh. Em sẽ không cần phải vất vả bôn ba để trả nợ cho một bà dì không hiểu chuyện. Em sẽ không bị bà dì xấu xa kia đem mình ra để bán, sẽ không gặp những chuyện khiến bản thân suýt thì tàn tật.

Nhưng cũng bởi vì chính bà ấy đã giúp đỡ em khi em khó khăn, nên em sẽ không hà khắc với bà ấy, chỉ là em không thể hoàn toàn tha thứ cho bà ấy.

Bà ấy cũng biết được lỗi sai của bản thân và hiểu được nguyện vọng của em. Nên chưa từng ép buộc em bất kì điều gì.

Và nhờ có bà ấy, em đã được sống trong một môi trường rất trong lành, bệnh tình ngày càng giảm, sức khoẻ được nâng cao rõ rệt.

- Hôm nay gia sư sẽ đến dạy cho con học đúng chứ?
Cố gắng lên nhé.















___

rấtt là cảm ơnnnn 800 followers aaaa.
gửi lời xin lỗi đến tất cả độc giả của Hate You vì đến tận bây giờ mình mới ra chap. mình hứa, sẽ không drop truyện và sẽ cho em nó một cái kết. nói thật thì mình bị bí ý tưởng nên không thể viết tiếp, cứ vào viết được mấy chữ rồi lại bỏ lửng. nhưng mình không thể phụ lòng sự kì vọng của mọi người nên đã cố gắng hết sức để chắp bút tiếp cho em nó. có thể sẽ không hấp dẫn vì tình tiết khá nhanh, cũng có thể sẽ khó hiểu nhưng nếu mọi người không hiểu thì mình sẵn sàng giải thích nhéee. iuu các cục cưng nhiềuuuuu. mình sẽ cố gắng ra chap đều đặn nhất có thể ㅠㅅㅠ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net