27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đều đặn mỗi tháng JungKook sẽ đến "thăm" MinHyuk ở trong tù. Hắn ta vẫn sống, chỉ có điều sẽ không thoải mái như trước nữa. Gã cũng biết ơn bà Chae vì đã ngăn cản gã dừng lại đúng lúc. Bây giờ cứ nhìn hắn "ừm, ừ" ở cuống họng một câu cũng không thể nói được đã đủ khiến cho gã thấy hả hê trong lòng. Còn gì tuyệt vời bằng việc kẻ thù của ta phải sống không bằng chết để chứng kiến cảnh ta thành công chứ? Đây chính là cái giá phải trả cho một kẻ tởm lợm như hắn.

Dạo gần đây gã hay tin tinh thần của MinHyuk dường như cũng có chút vấn đề, có lẽ là sắp phát điên rồi. Năm đó khi mà bà Chae đưa MinHyuk quay trở lại chốn ngục tù tăm tối kia thì bà ấy đã sắp xếp cho hắn ở cùng với một nhóm xã hội đen rất máu mặt. Sống cùng lũ điên đó thì bị điên theo bọn chúng cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.


























JungKook trở về nhà sau một ngày dài miệt mài bên đống tài liệu ở công ty. Gã dọn ra ngoài ở riêng cũng được hơn một năm rồi, ban đầu mẹ của gã một mực không chịu, nhưng biết làm sao được, nếu gã đã quyết rồi thì có ai ngăn được đâu chứ.

Cuộc sống của gã toàn bộ là tự mình lo toan, gã không thuê giúp việc cũng không nhờ đến sự giúp đỡ của bạn bè. EunWoo cũng đã rất lâu rồi không tìm đến gã nữa, bởi đã bị gã từ chối đến mức bạn bè xung quanh ai cũng biết rồi.

Gã cứ như vậy, sáng thì đi làm, tối đến thì trở về nhà. Có khi không về nhà mà ngủ luôn ở công ty vì có qua nhiều việc phải làm. Nhờ đó mà công ty ngày một phát triển theo đúng những gì mà bố gã muốn. Công ty của MinHyuk ngày trước bây giờ đã là một phần nhỏ của công ty gã, mỗi lần nghĩ đến thành tích này khiến cho gã cũng có chút mãn nguyện.

Căn nhà không quá rộng lớn, nhưng mọi tiện nghi đều rất đầy đủ. Các thiết bị công nghệ hiện đại gã đều có ở trong nhà. Gã chọn nơi ở có diện tích nhỏ là vì gã không muốn phải cảm thấy cô đơn. Luôn luôn là vậy mà, ở một mình trong không gian rộng sẽ khiến cho ta cảm thấy buồn và chơi vơi. Gã sẽ nghĩ về những chuyện tiêu cực nhiều hơn, gã không muốn như vậy, nên đành phải chọn một căn nhà có diện tích nhỏ, vừa đủ bản thân sống mà thôi.

Gã đã tự học nấu ăn, ban đầu thì có chút khó khăn. Nhưng kiên trì rồi cũng quen, thức ăn thì cũng đã tự biết nấu, quần áo cũng tự biết giặt và phơi, đem đi ủi phẳng. Tự mình chuẩn bị quần áo, tự mình thắt caravat, mọi thứ đều tự làm một mình.

Các buổi tiệc của công ty như tất niên cuối năm, hay ăn mừng vì đã ký được một bản hợp đồng hời, ăn mừng vì giá cổ phiếu tăng không ngừng, gã hoàn toàn không tham gia, trong khi mọi người thì rất hào hứng với những buổi tiệc như vậy. Gã chỉ ở nhà và tự mình uống rượu, chỉ một mình và một mình.

Có người còn nói gã đã không còn cảm xúc nữa, sống như vậy thì chẳng khác nào là một cái xác nhưng lại không có tâm hồn. Có người lại nói gã có bệnh, bệnh trầm cảm nặng. Có người thì nói gã có vấn đề về thần kinh. Họ đồn đại như vậy thì cũng phải thôi, sống như gã không sớm thì muộn cũng chết vì tự kỉ thôi.

Nếu có ai đó hỏi gã, sống như vậy thì liệu có buồn không. Thì cho dù có thật sự buồn gã cũng sẽ trả lời là "không". Cứ mỗi lần gã mỉm cười vì chuyện gì đó, thì y như rằng gã sẽ nhớ về người con gái năm ấy. Nhớ về những lần em bị tra tấn, nhớ về những vết thương của em, từ thể xác cho đến cả tinh thần. Gã không cho phép mình được hạnh phúc. Đó là hình phạt mà tự bản thân gã đặt cho ra cho chính mình.

Đã từ rất lâu rồi, không còn ai thấy Jeon JungKook mỉm cười thoải mái, thật sự đã rất lâu rồi gã không còn nói nhiều như trước. Jeon JungKook không còn là Jeon JungKook nữa.

Kể từ ngày người con gái ấy rời đi, đã không còn ai thấy được "bóng dáng" của JungKook ngày xưa nữa.

Nhưng ít nhất đâu đó trong lòng gã, vẫn còn hình bóng của người con gái kia. Không bao giờ phai nhạt được.

Dẫu cho cảm xúc con người trong gã dần cạn kiệt theo năm tháng, thì gã vẫn muốn khẳng định một điều rằng: "Rằng nửa linh hồn còn sót lại của anh, chính là để yêu em."




















Năm đó, như bác sĩ đã nói thì Ami có thể không minh mẫn như trước. Nên mỗi ngày đều sẽ có gia sư đến dạy lại những kiến thức cơ bản cho em. Sự nhạy bén của em ngày xưa cũng kém đi, học cũng rất chậm. Nhớ trước quên sau, nhưng rất may, gia sư của em vô cùng hiền lành và kiên nhẫn để giúp đỡ em trong việc học tập.

Dĩ nhiên là không thể học hết tất cả kiến tức từ tiểu học cho đến trung học được. Nhưng ít nhất, gia sư cũng đã chỉ dạy cho em rất nhiều kiến thức có thể áp dụng được trong cuộc sống.

- Em đã hiểu chỗ này chưa? - Người ấy dịu dàng hỏi lại em.

- Em xin lỗi thầy.

- Không sao, tôi sẽ giảng lại lần nữa cho em. Em cứ thong thả thôi, không cần quá áp lực. Khi em áp lực, sẽ rất khó cho em trong việc tiếp thu kiến thức mới.

- Em hiểu rồi.

- Được rồi. Giỏi lắm.

Thầy vô tình đưa tay xoa đầu em, đến cả anh ấy con bất ngờ vì chính hành động của mình kia mà.

- Ah, tôi xin lỗi.

- Không sao ạ. - Em mỉm cười nhìn Kim NamJoon. Người thầy điển trai của em.


NamJoon hàng ngày sẽ đến để dạy cho em học, mỗi lần như thế đều mang cho em vài món ăn vặt rất ngon. Em cực kì thích những món mà anh đem đến, ăn rất ngon lành và sau đó là học rất chăm ngoan.

Dù NamJoon đang dạy cho em kiến thức cấp hai cấp ba. Nhưng thật chất em chỉ kém anh có một tuổi. Anh cũng nghe sơ qua tình trạng về bệnh tình của em thông qua bà Chae, cũng chẳng hiểu vì sao lại có một cảm xúc đặc biệt dành cho em. Anh chưa từng tự mình khẳng định thứ cảm xúc đó là tình cảm nam nữ, anh chỉ đơn thuần để cho mọi thứ diễn ra tự nhiên, sẽ yên lặng cảm nhận cảm xúc bồi hồi ấy mỗi khi tiếp xúc gần em.

Nhưng nếu là người ngoài, nhìn vào họ sẽ chắc nịch khẳng định rằng NamJoon thật sự rất thích em.


Theo như bác sĩ nói khi em tỉnh dậy, có thể những kí ức xấu của em ngày trước gần như đã bị bỏ quên. Em chỉ biết mình bị bạo hành tàn nhẫn và dẫn đến chấn thương mà thôi. Do ai làm ra và vì sao lại như vậy thì em không thể nhớ được. Vào năm ngoái sau khi bác sĩ ở Úc thực hiện đầy đủ các bước như chụp chiếu, xét nghiệm máu kết hợp với việc kiểm tra nhận thức của em thì ông ấy đã chẩn đoán em đã mắc chứng Alzheimer giai đoạn ba, bác sĩ nói nguyên nhân có thể là do em có tiền sử mắc bệnh trầm cảm lâm sàng.

Điều đó đồng nghĩa với việc, em đã quên Jeon JungKook mất rồi. Quên đi người mà em đã từng yêu rất nhiều.

Ngày mà mẹ em biết em bị mắc phải chứng bệnh ấy, bà gần như hoàn toàn suy sụp. Nhưng nhờ có Kim NamJoon đã không ngừng động viên bà ấy, khuyên bà ấy phải cố gắng lên, dù chỉ còn một ngày để sống thì cũng hãy để em ấy được sống thật hạnh phúc.

Nhờ đó mà bà đã nỗ lực hết mình để bù đắp cho em, luôn nhắc nhở em những điều mà em đã quên, luôn chỉ dạy lại rất tận tình cho em những điều mà em đã làm sai.

Bà biết, rồi sẽ đến lúc em quên đi hết tất cả, quên những người xung quanh, quên luôn cả bản thân mình. Nhưng với cương vị là một người mẹ, như lời NamJoon nói, dù chỉ còn một ngày để em sống, thì bà vẫn sẽ nhắc cho em nhớ, em chính là Ami, là một cô gái rất kiên cường, rất mạnh mẽ, rất đáng để trân quý.





























- Chủ tịch Jeon. Chúng tôi đã check-in phòng cho anh xong rồi ạ.

Gã gật đầu trong im lặng, nhận lấy thẻ từ rồi đi vào phòng.

Gã có một chuyến công tác ở Úc, chuyến đi kéo dài khoảng chừng hai tuần vì có rất nhiều việc cần làm. Gã phải tham gia sự kiện của công ty mà mình sắp kí hợp đồng, mục đích tham gia sự kiện lần này là để bày tỏ tấm lòng muốn được hợp tác của mình cho đối phương thấy.

Mặc dù gã không thích những nơi đông người như thế, nhưng biết làm sao được. Sự kiện lần này rất quan trọng, gã cần phải đích thân ra mặt thì mới có thể thu về kết quả tốt.

JungKook mệt đừ người thở dài, tay cầm chai rượu champagne rót đến nửa ly thủy tinh. Chậm rãi lắc nhẹ sang trái phải, màu rượu sóng sánh trong ly rất đẹp. Gã nốc cạn ly rượu rồi hà ra một hơi rất sảng khoái. Nhâm nhi mùi vị của rượu thì sẵn đó ngắm luôn cảnh đẹp của thành phố Sydney lúc về đêm.

Ngắm khoảng chừng hai mươi phút, thì chẳng hiểu một thế lực nào đó đã thôi thúc gã hãy đi xuống lòng thành phố và tham quan đi. Hãy đi cho khuây khỏa tâm tình. Gã cũng không chần chừ, tìm đến chiếc áo khoác mà mình vừa cởi ra để mặc lại lần nữa.

Gã đi bộ xuống phố, mắt chậm rãi quan sát sự xinh đẹp có được trong thành phố Sydney.

Dù rằng dòng người đang tấp nập qua lại, nhưng sao gã vẫn cảm thấy thật nhàm chán.

Nếu như gã xuống thành phố với một mục đích là cùng người gã yêu vui chơi, thì chắc có lẽ nét mặt hiện giờ của gã đã khác.

Đứng thẫn thờ ở một góc, gã còn đang tính sẽ bắt xe trở về lại khách sạn thì đôi mắt vô tình lướt ngang bên vệ đường. Ban đầu vốn là nhìn thoáng qua, nhưng chẳng hiểu vì sao trái tim của gã bỗng mách bảo gã phải nhìn lại một lần nữa. Và thế là gã đã làm theo con tim của mình, gã đã bắt gặp một hình bóng quen thuộc.

Bóng hình mà gã đã nhung nhớ suốt thời gian qua, dáng người này không thể nào mà gã nhầm được. Nhưng vì có quá nhiều người qua lại khiến cho gã khó mà có thể nhìn rõ và khẳng định đó liệu thật sự có phải là người mình quen biết hay không. Gã cất bước, đi rất nhanh sang bên đường. Vẻ mặt vô cùng ngỡ ngàng, hai mắt vẫn mở rất to và miệng đang liên tục mấp máy gọi một cái tên mà đã lâu rồi gã không còn gọi.

- Ami...

Một thành phố lớn rực rỡ có muôn vàn ánh đèn đầy màu sắc, một nơi tấp nập người qua kẻ lại. Nhưng gã đã nhìn thấy em, một lần nữa đã tìm được em. Những bản nhạc mang ý nghĩa về tình yêu đang được cất lên tại thành phố này, như vô tình tiếp thêm sức cho gã, như thôi thức gã hãy mau tìm lại tình yêu của mình, hãy tìm lại những cảm xúc mà gã đã đánh mất.

Trái tim của gã đập nhanh theo từng nhịp trống của bản nhạc. Bước chân cũng nhanh hơn theo từng câu hát. Gã xuyên qua dòng người đông đúc để đến bên em. Hiện tại trong mắt gã, chỉ còn một mình em tồn tại ở con phố này. Thật tốt biết mấy khi gã đã quyết định đi xuống lòng thành phố... thật tốt biết mấy.


Tay gã cầm lấy cổ tay của em, kéo em về phía mình. Thuận tiện quan sát em ở một khoảng cách rất gần. Gương mặt này đã lâu rồi gã không nhìn thấy. Đôi mắt, đôi môi, chiếc mũi, kể cả hàng lông mày của em... mọi thứ đều hiện rõ ngay trước mắt gã. Người con gái gã đem lòng yêu đang hiện diện ngay đây. Gã đã thầm nghĩ:

"Ở giữa lòng thành phố hoa lệ mỹ miều này, anh đã tìm được một tín ngưỡng xinh đẹp cho riêng mình. Đó chính là em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net