28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tưởng sẽ được hạnh phúc bên cạnh em cả quãng đời còn lại của mình, nhưng không.

"Anh là ai vậy?" - Ami hoảng hốt hất tay gã ra khỏi cổ tay của mình. Nhìn gã bằng một ánh mắt rất hoảng sợ. Không còn ấm áp như xưa nữa, là một ánh mắt lạnh lẽo. Ami hoàn toàn không còn nhận ra anh nữa rồi. Dù chỉ một chút xúc cảm quen thuộc, Ami cũng không còn cảm nhận được nữa.

JungKook còn chưa kịp lên tiếng hỏi han, thì phía sau em bước đến là một người đàn ông lạ mặt. Anh ta cao lớn, điển trai, ôn nhu hỏi người con gái gã yêu vài câu quan tâm. Ánh mắt mà anh ta dành cho gã là một ánh mắt vô cùng kì thị, phải chăng anh ta nghĩ gã là kẻ xấu muốn ức hiếp em?

"Cậu là ai vậy? Tại sao lại cầm tay của cô ấy?"

Gã chưa trả lời câu hỏi của người kia, chỉ là vẫn còn đang không hiểu vì sao em lại nhìn gã như thế, bỗng một cảm giác bất an dấy lên sâu trong tâm can của gã. Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi vì sao chưa được giải đáp cứ liên tục hiện hữu trong trí óc. Tại sao em lại ở cùng một người con trai khác, đây còn là nơi lộng lẫy, xinh đẹp như vậy. Tại sao em lại nhìn gã như thế, tại sao lại hỏi gã là ai? Hệt như là gặp một người xa lạ hoàn toàn.

"Ami, em quen cậu ta không?" - NamJoon từ tốn hỏi em.

"Em không, tự dưng anh ta gọi tên rồi nắm tay em kéo lại." - Ami liên tục lắc đầu rồi sợ hãi núp sau lưng NamJoon.

NamJoon cũng không phải người thiếu suy nghĩ, nên trước khi đưa ra nhận định về một người, anh sẽ suy xét thật kĩ vì đâu mà họ lại hành động như thế.

"Anh quen con bé sao? Nếu anh không nói, tôi sẽ coi anh là kẻ quấy rối."

NamJoon trực tiếp nói bằng tiếng Hàn, vì anh nghĩ JungKook chí ít còn biết cả tên của em, ngoại hình lại hệt như người Châu Á không lẫn vào đâu được, anh đoán JungKook cũng là người Hàn.

"Tôi và em ấy..."

"Có quen nhau sao?"

"Đã từng."

Gã buông lơi, thập phần thất vọng, giọng nói cũng theo đó mà yếu dần đi, không còn cứng rắn, quyết tâm như lúc ban đầu.

"Nếu như cậu và em ấy có thật sự quen nhau, thì cậu cũng đừng trách em ấy không nhận ra cậu. Bởi vì em ấy đang bị bệnh và hoàn toàn không thể nhớ những chuyện cũ, kể cả người quen. Những ai tiếp xúc cùng em ấy hằng ngày thì may ra em ấy mới phân biệt được."

"..." - Gã không nói, chỉ im lặng và nhìn em. Thật sự đã rất lâu rồi gã mới gặp lại em, đây chính là lần đầu tiên kể từ lần gặp mặt cuối cùng, gã muốn khoảnh khắc này mãi dừng lại để gã không phải rời xa em thêm lần nào nữa. Nhưng sâu trong lòng gã lại chẳng có chút cảm giác vui mừng nào cả, bởi vì em không nhận ra gã, vì gã không thể ôm được em vào lòng...

Hơn nữa, trước kia là em núp sau lưng của gã để gã bảo vệ em, vậy mà bây giờ thay vì là sà vào lòng gã thì em lại cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy gã, núp sau lưng một người đàn ông khác ngay trước mắt gã, bất kì thằng đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy đố kị khi nhìn người mình yêu cùng người khác mà không phải mình mà thôi. Tâm trạng của gã bây giờ hoàn toàn lẫn lộn, buồn có, tức giận có và cảm thấy bế tắc ở vực sâu cũng có.

"Nếu không còn gì thì tôi xin phép được đưa Ami trở về nhà." - NamJoon khẩn trương nói, vì dù sao trời cũng đã tối, nếu cứ để em ở ngoài đường phố thế này thì chắc chắn em sẽ bị cảm lạnh, cơ thể em vốn yếu ớt, tốt nhất nên rời khỏi chỗ này.

"Cô ấy là người yêu của tôi. Nên tôi mong anh đừng tùy tiện đưa em ấy đi đâu cả." - JungKook cất lời khi NamJoon vừa dắt tay em bước ngang gã tầm chừng hai bước chân. Anh cùng Ami khi nghe dứt câu đều rơi vào trạng thái bất ngờ.

Anh nhớ về lời của bà Chae đã kể, rằng khi em còn ở Hàn em cũng đã có mối quan hệ yêu đương, chuyện sau đó diễn ra rất tệ và cũng là một phần kí ức xấu em không nên nhớ ra, vì nếu nhớ ra chắc chắn em sẽ rất đau khổ, bà không muốn em phải đau khổ thêm nữa, bởi em chỉ là một cô gái trẻ, yếu đuối và đơn độc, bà không muốn em trở thành một cô gái đáng thương thêm bất kì giây phút nào nữa, em xứng đáng có được hạnh phúc.

Còn về phần của Ami, khi nghe gã nói chính em là người yêu của mình thì em ngay lập tức cố sức lục tìm trong trí nhớ của chính bản thân. Em biết, em biết mình đang bị bệnh và bị mất trí nhớ. Nhưng nếu em đã và đang lãng quên người mà em yêu rất nhiều thì thật sự rất tệ. Ami xoay người và nhìn thẳng vào mắt của JungKook, đâu đó trong lòng em đã bắt đầu sôi sục một cảm giác không thể gọi tên, nó là một cảm giác quen thuộc nhưng không thể nhớ ra, là một cảm giác đau lòng đến mức muốn khóc nhưng lại chẳng thể khóc vì không tài nào biết được chuyện gì đã xảy ra ở quá khứ. Thứ cảm xúc mà em cảm nhận được duy nhất và vô cùng rõ ràng đó chính là cảm giác tội lỗi.

Bỗng đầu em trải qua một cơn đau điếng, đau đến mức thanh âm xung quanh cũng không thể nghe được nữa. Trong lúc không gian tĩnh lặng ấy vây quanh em, thì đột nhiên em lại nghe rõ mồn một, một giọng nói trầm ấm và dịu dàng cất lên, văng vẳng xung quanh không ngừng, làm cho em dần trở nên sợ hãi. Ngồi thụp xuống và hét lên, em đưa tay bịt chặt hai tai của mình mong rằng giọng nói đó sẽ sớm biến mất, nhưng không, nó càng ngày càng lớn hơn và đang dày vò em từng giây từng phút, giọng em vô cùng thảm thiết gào lên, hai mắt cũng nhắm chặt không kẽ hở.

NamJoon và JungKook hết sức hoảng hốt, nhưng người phản xạ nhanh nhất lại chính là Jeon JungKook, hệt như một bản năng ăn sâu vào trong máu của gã, không cần biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cần đối phương là em thì gã sẽ nhanh nhất có thể chạy đến và sẽ ôm em vào lòng. Gã cũng ngồi thụp xuống ngay bên cạnh em, dang rộng vòng tay và ôm em vào lòng. Chậm rãi vỗ nhẹ tấm lưng phẳng phiu gầy gò của em, miệng không ngừng trấn an em rằng: "mọi chuyện rồi sẽ qua thôi vì đã có anh ở đây rồi."

"Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã để em chịu đựng nhiều như thế. Giá như anh không bỏ mặc em vào thời khắc ấy, giá như anh không nhu nhược làm em tổn thương vào giây phút đó, giá như anh có thể nhận ra sớm hơn về việc, anh thật sự không thể sống thiếu em. Giá như anh có thể thay em gánh vác."

Em đang đau lòng, đau lòng không vì một lý do nào cả và em đang khóc, khóc cũng chẳng vì lý do nào cả. Rõ ràng là em không thể nhớ ra bất kì chuyện gì, nhưng tại sao em lại cảm thấy thê thảm như thế này? Em đang gào khóc như điên như dại trong lòng một người đàn ông mà em chưa kịp nhận ra.Thế mà lạ thay, em khóc càng lúc càng nhiều và không có dấu hiệu dừng lại khi được người đàn ông này dỗ dành, ở trong lòng của gã em cảm thấy được an toàn, được bảo bọc. Đây chính là cảm giác mà em không hề thấy xa lạ. Tay em buông khỏi hai tai của mình, thay vào đó là nắm chặt áo của gã, tựa cả người mình vào lòng gã mà ra sức khóc, khóc nấc thành tiếng.

Người đi đường đều vì cả hai mà chú ý đến, họ chỉ trỏ và bàn tán không biết chuyện gì đang xảy ra, họ chỉ đơn giản là nghĩ chắc có lẽ yêu đương rồi cãi cọ mà thôi.

Kim NamJoon lặng người, chỉ đứng bên cạnh hai người họ mà không nói gì. Anh biết, ngay thời khắc em gặp lại Jeon JungKook cũng là lúc "định mệnh" một lần nữa đã khẳng định cả hai người họ thuộc về nhau.

















[***]


Ami tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, mở mắt ra và nhận thức được mình đang ở đâu. Chỉ là đầu em đang cảm thấy rất đau, kí ức của ngày hôm qua trở nên mơ hồ, em đã gặp ai và làm gì? Tự mình ngồi bật dậy, em cảm giác như cái chăn mà em đang đắp bị ghị lại khi em ngồi dậy, nhìn sang trái thì thấy có một người con trai ngồi dưới sàn nhà, cả người đang gục lên trên giường và đè lên chăn của em, gã cũng dần tỉnh giấc vì lực kéo chăn vừa rồi.

"Ami, em tỉnh rồi sao?"

"Anh..." - Em nhớ ra rồi, đêm hôm qua em đã gặp người này và khóc rất nhiều, khóc chẳng vì cái gì cả. Em thật là điên rồ mà. Bây giờ người này còn ngồi ở trong phòng của em.

"Tối hôm qua em ngất, đưa về nhà thì sốt rất cao. Anh không thấy yên tâm cho nên..-"

"Tôi không quen anh, anh lấy cái tư cách gì mà đến gặp tôi? Không phải vì anh mà tôi ra nông nỗi này sao? anh còn xuất hiện ở đây làm gì!" - Ami nhăn mặt, lớn tiếng chen ngang lời của gã.

"Ami à, anh thật sự không biết giải thích thế nào cho em hiểu nhưng mà..."

"Tôi chỉ cần thầy NamJoon thôi. Anh đi đi."

"Ami." - Gã gọi tên em trong bất lực, cõi lòng thì vỡ tan không còn từ gì để diễn tả, còn gì đau đớn hơn việc người mình yêu cần một người đàn ông che chở mà người đó lại không phải mình cơ chứ? Chưa kể, gã cùng em đã từng mặn nồng biết bao nhiêu, thậm chí gã còn chưa từng dừng việc yêu em... nhưng còn em? Em đã dừng việc yêu gã rồi sao? Tại sao chỉ một chút thôi cũng không thể nhớ ra gã? Chỉ là một cái tên thôi...

"Ở gần anh tôi cảm thấy rất ngột ngạt! Tôi không thể thở được, tim của tôi hệt như bị ai đó dày vò không ngưng, tôi luôn muốn khóc... tôi chưa từng như vậy suốt những năm qua. Anh rốt cuộc là ai chứ? Là ai mà lại khiến tôi thành ra như thế này."

Hai mắt em đỏ au, nước mặt đọng lại ở mi mắt và đang dần trực trào. Em rất ghét, rất ghét cảm giác không thể gọi tên này. Chẳng nhớ ra chuyện gì nhưng lại vì nó mà đau lòng, nó khiến cho em vô cùng bứt rứt, khó chịu, em rấy ghét cảm giác này.

"Tôi không muốn gặp anh." - Phải, em không muốn găp Jeon JungKook.

Như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt của gã, lời em nói ra không hề do dự hay có bất kì một sự hối hận nào, điều đó càng khiến cho gã mất đi hi vọng việc em sẽ nhớ ra mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net