29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đời em bất hạnh, gặp được anh chính là phúc phần mà ngày trước em đã tích cóp. Ít nhất, em cũng đã cảm nhận được hương vị của tình yêu. Nó không chỉ là buồn, vui, hạnh phúc, vỡ tan. Nó còn là sự hi sinh. Trong chuyện tình của chúng ta, em biết anh cũng đã hi sinh rất nhiều và em cũng thế.

Chúng ta hi sinh cho nhau, để rồi cuối cùng không còn thuộc về nhau nữa.

Ngày mà em viết lá thư này, cũng là ngày rất tồi tệ với em. Người nọ vẫn luôn đối xử tệ với em hằng ngày, cả người em đầy vết thương không chỗ nào là không có, từ bên trong lẫn bên ngoài. Sót lại một chút ý thức cuối cùng cũng chỉ là để nghĩ về anh, nghĩ về ngày tháng của chúng ta.

Em nhớ những lần chúng mình đón đưa mỗi chiều, em nhớ những lần anh hôn vào trán em, vào mái đầu của em, anh nhẹ nhàng nâng niu, coi trọng em từng chút, anh nắm chặt tay em trên con đường dài không chịu buông, anh nói anh thích cảm giác ấm áp từ tay em lan toả. Đúng hơn là anh nói anh thích em.

Nhờ có anh, cuộc sống vốn khó khăn, cơ cực của em đã giảm đi mấy phần, thật ra là rất nhiều phần. Nhờ có anh, em mới được sống hạnh phúc hết mình, mới biết được mục đích mình cố gắng là vì điều gì, không chỉ vì trả nợ mà là còn vì để có được cuộc sống ổn định, đủ khả năng sóng bước cùng anh mà không bị nói ra vào.

Nhưng thật tiếc anh nhỉ? Chúng ta rốt cuộc vẫn không có một cái kết viên mãn, mọi thứ bây giờ chỉ là một đống 'đổ nát'. Từ tâm hồn cho đến cõi lòng của em, chẳng còn lại gì để dành cho anh nữa. Mọi thứ đều đã không còn nữa. Ngoài trái tim yêu anh nồng nhiệt ra, em chẳng còn lại gì cả.

Vì không muốn anh chịu thiệt khi phải bên cạnh em, ngay cả việc chỉ còn sót lại trái tim này, cũng không thể trao cho anh để chứng minh cho thấy rằng em thật sự rất yêu anh.

Em thành thật xin lỗi.

JungKook, tất cả những gì anh làm cho em, em đều không cho phép mình được quên đi. Ngay cả lúc em đang viết lá thư này, đầu em đầy máu, tay chân em run rẩy, em vẫn buộc mình phải nhớ những gì anh đã dành cho em, em đã khắc sâu trong tim của mình. Nên dẫu mai sau này, em không còn ở bên cạnh anh nữa, anh cũng đừng lo rằng liệu em có còn nhớ hay đã quên. Em vẫn nhớ, em nhớ rất rõ, trái tim em là nơi cất giữ tất cả, anh hãy yên tâm nhé.

Điều cuối cùng em muốn nói, đó là đừng quên em. Em không muốn mình chết đi rồi vẫn không có ai nhớ đến, nên xin anh đừng quên em. Mỗi năm hãy đến thăm em có được không? Anh có thể dắt theo bạn gái của mình để thăm em, để em được thấy anh hạnh phúc. Anh hãy làm vậy, có được không?

Em không dám hẹn hứa kiếp sau gặp lại, em sẽ chỉ yêu anh đến cuối hơi thở của mình ở kiếp này. Gặp nhau ở nơi hạnh phúc thì ai chẳng muốn, nhưng nếu gặp nhau và sống hạnh phúc bên nhau, để rồi kết cục cũng phải rời xa thì em thật sự không đủ can đảm.

Đây không phải là thư gửi anh, đây là nỗi lòng của em, ước rằng anh có thể đọc được những dòng chữ này, em muốn anh biết, biết em yêu anh đến nhường nào, JungKook.




Jeon JungKook ngồi ở sô pha đọc trang giấy đầy chữ mà em đã viết cách đây rất lâu, gã nhận được nó từ tay của NamJoon. Gã và anh đã gặp nhau sau khi gã rời khỏi phòng ngủ của em, cả hai đã có một cuộc nói chuyện rất lâu, chủ đề để nói cũng chỉ xoay quanh cuộc sống thường ngày của em ở đây, NamJoon đã tận tâm kể lại cho gã nghe rõ về tình trạng của em hiện tại, mỗi ngày sẽ nặng hơn và không có phương pháp trị liệu. Cứ như vậy họ cũng chỉ trơ mắt nhìn em chết dần chết mòn cùng căn bệnh quái ác.

Cuối buổi nói chuyện, NamJoon đã đem tờ giấy sẫm màu đặt vào lòng bàn tay của gã. Anh nói, trong một lần giúp Ami soạn lại đống sách cũ ở trong thùng carton được vận chuyển từ Hàn sang Úc vẫn chưa có dịp mở ra. Vì trong quá trình học, Ami sẽ cần đến chúng nên anh mới đích thân đi tìm, kết quả lại tìm thấy lá thư được bỏ vào bao bì rất tỉ mỉ, nhưng bề ngoài lại lấm lem máu, mất đi màu trắng tinh khôi vốn có. Nó được kẹp vào một cuốn sách rất dày.

Sau khi đọc xong lá thư này, cảm xúc của gã chính là hận xen lẫn sự thương xót. Gã hận vì mình không làm đúng với lời mà mình đã hứa. Gã đã bỏ mặc em lúc em cần gã nhất, gã đã cho rằng em không xứng đáng có được những gì mà gã đã trao, dùng những lời lẽ cực kì khó nghe để nhục mạ người con gái đã phải chịu đựng rất nhiều thứ chỉ để mong gã được hạnh phúc.

Gã thương xót cho tấm thân nhỏ gầy của em, thương xót cho chính số phận hẩm hiu của người con gái gã thương. Gã ước rằng, cuộc sống này có thể công bằng một chút để em được mỉm cười suốt những ngày cuối đời. Gã ước rằng sẽ có nơi chỉ toàn là những niềm vui, gã sẽ đưa em đến nơi đó. Chỉ tiếc rằng, thế giới này thật sự quá tàn khốc, đã qua rồi những ngày tháng ban đầu, giờ đây chỉ còn tồn đọng lại những mất mát, đau thương khôn xiết.

"Ami có thể sẽ chẳng bao giờ nhớ ra được cậu. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không thể làm gì được. Bù đắp cho em ấy, kể cả khi mẹ của em ấy không đồng ý."

JungKook chỉ ngồi thừ ra đó, tay vẫn nắm chặt tờ giấy chằng chịt chữ viết tay của em, hẳn là gã đã phải rất đau lòng khi nghe được những lời mà NamJoon đã nói.

Gã biết, vẫn có nhiều người không đủ can đảm để chết, họ chỉ mong mình có thể quên được tất cả những chuyện đã xảy ra. Nhưng liệu khi quên đi tất cả rồi, họ có hạnh phúc hay không? Gã luôn tự hỏi như thế.

Gã muốn biết, liệu bây giờ em có đang hạnh phúc hay không? Khi tất cả mọi chuyện em đều đã không còn nhớ tới nữa.

Gã e là không, e là không.

Chúng ta ai cũng đều có ít nhất một nỗi buồn, nỗi lo, nỗi sợ, nỗi mất mát muốn quên đi. Nhưng đâu đó trong những mảnh kí ức buồn đến vỡ vụn cõi lòng ấy, vẫn còn có một bóng hình mà ta không muốn họ mờ nhạt trong tâm trí của chính mình.

Em đã viết trong thư nói rằng mình không muốn quên đi gã, nhưng giờ thì đã quên rồi. Liệu em có hạnh phúc không? Em có hài lòng không khi cái tên Jeon JungKook đã hoàn toàn bị xoá bỏ khỏi cuộc đời của em.






JungKook's pov:

Em liệu có thấy nhẹ lòng hơn không? Em của tôi, riêng tôi thì cảm thấy cực kì trống rỗng.

Tựa như mọi loài muôn thú trong khu rừng đều đã bị diệt vong. Tựa như mưa, nắng không còn tồn tại trên thế gian này. Tựa như cả thế giới đang sụp đổ xuống từng chút, từng chút một. Những tiếc nuối ở hiện tại, chúng đang bào mòn tôi từng ngày.

Tiếc vì tôi không thể bảo vệ được em. Tôi tiếc cho tuổi thanh xuân của em, tiếc tấm chân tình của em, tôi tiếc đoạn tình cảm ngắn ngủi giữa tôi và em.

Tôi tiếc, tiếc vì chúng tôi không có một kết thúc đẹp. 

NamJoon nói, tôi hãy bù đắp cho em ấy bằng bất cứ giá nào, dẫu cho mẹ của em ấy không chấp nhận tôi. Dĩ nhiên, dĩ nhiên tôi sẽ làm thế.

Tôi sẽ ở bên cạnh em, kể cả khi em ngốc nghếch nhất. Kể cả khi em như một đứa trẻ nghịch ngợm, kể cả khi em quên trước quên sau như một bà lão, kể cả khi chúng tôi không còn yêu nhau nữa.

Giờ đây, chỉ còn một mình tôi yêu em thôi, bởi em không còn nhận ra tôi nữa, em thật sự đã quên đi tôi rồi.

Tôi ước mình có thể khóc, tôi muốn cho cả thế giới biết rằng, người con gái tôi yêu thật sự đã nhẫn tâm quên đi tôi rồi. Nhưng tôi không thể, bởi vì em không có lỗi, em hoàn toàn không có lỗi gì cả.

Dù vậy, trái tim của tôi vẫn cực kì nhói, giống như chính em, chính sự quên lãng của em đã bóp nghẹt đi những hi vọng cuối cùng của tôi trong đoạn tình cảm đầy bi thương này.

NamJoon anh ta bước đến và rồi ngồi xuống ngay bên cạnh tôi, anh ta khẽ vỗ vai tôi rồi an ủi, nói rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Thật ra, tôi đã ghen với anh ta. Ami dù không còn minh mẫn như xưa, nhưng vẫn nhận thức được anh ta chính là người mà em cần khi em cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm. Ý tôi là khi ở Sydney, tôi đã gặp em và NamJoon kể từ sau nhiều năm xa mặt. Em không ngần ngại nấp sau anh ta, bờ vai anh ta đủ rộng để chở che cho em và anh ta thậm chí còn dõng dạc hỏi tôi là ai, có quen biết em hay không.

Tôi nhớ về em ngày trước, cũng đã từng tin tưởng tôi vô điều kiện như thế. Tôi nhớ về chính tôi của ngày xưa khi thấy NamJoon bảo vệ em, nhớ những lúc tôi oai phong làm lá chắn cho em. Tôi thật sự ghen tị và cảm thấy rất tức giận. Rõ ràng, tôi và em đã từng... Đã từng có những kỉ niệm đẹp như thế.

Căn bệnh quái ác của em, tôi ghét nó.




















____

truyện sắp end rồi mọi người ạk, mình tính là sẽ up hết 1 thể chap này kết thúc luôn nhma end chap 29 thì hơi lẻ, nên thôi mình tách ra để end ở chap 30 kekeke.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net