o3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em lặng thinh, đứng bên cạnh là Jeon Jungkook mang một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Dường như gã không đùa cợt, em cũng có thể nhận ra điều đó nhưng ở tình huống này ngoài việc nói gã bớt điên ra thì không thể làm gì được. Chẳng lẽ, lại sỗ sàng nói em đồng ý cưới anh?

- Thưa hội trưởng, nếu anh giỏi quá rồi thì tìm người giỏi ngang ngửa anh mà cưới. Tôi còn phải chăm lo cho gia đình.

Gã không nói gì, để cho em đi. Vẫn yên lặng bước từng bước ở phía sau em, chầm chậm quan sát em thật kĩ càng, càng lâu càng tốt, vì sợ mình sẽ rất nhớ em lúc về đêm. Gã chỉ muốn cô gái nhỏ trước mắt gã hãy thôi bộn bề với công việc mà về với gã.

- Chờ ngày Ami đồng ý cưới tôi nhé, Jeon Jungkook chờ em đấy nhé. Yahhh!

Đột nhiên gã hét to lên như vậy, em hoảng hồn xoay lưng lại lườm gã, bây giờ ai nấy ở trong khu vực gần đó cũng đều nghe thấy hết cả rồi, ánh mắt kì thị cũng có, ngưỡng mộ vì được Jeon hội trưởng để ý cũng có nốt.

Em không biết phải nói gì hay làm gì, chỉ muốn nhanh chân đến lớp rời khỏi cái nơi khó xử này. Lần này, gã hại em rồi, kiểu gì cũng bị kiếm chuyện cho xem.

Em trở về lớp để đầy tập vở ra bàn, hôm nay em có một tiết làm bài kiểm tra, dĩ nhiên là vì nó không phải môn em học tốt nên em đã rất lo lắng, thời gian ôn bài của em cũng không nhiều vì vậy em rất sợ phải làm bài kiểm tra, lỡ may điểm kém sẽ thật sự không tốt, nó ảnh hưởng rất nhiều với những điểm số khác. Áp lực cứ đè nặng lên vai, mệt mỏi vô cùng.

Đề kiểm tra được phát ra, em chăm chú nhìn vào đề bài và các dòng được để trống nhằm mục đích điền đáp án. Tuy nhiên những thứ em ôn nằm trong đề kiểm tra chỉ đúng duy nhất hai câu, lại còn là hai câu ít điểm nhất. Đưa mắt nhìn xung quanh ai nấy đều đang rất chăm chú làm bài, còn em thì không biết phải làm thế nào. Thời gian đều đổ dồn cho các công việc ngoài giờ để trả nợ, em làm gì còn tâm trạng để chuyên tâm học hành. Em rất sợ nếu như cứ tiếp tục sống như vậy, tương lai em mù tịt, hiện tại em cũng tiêu tan luôn.

- Trò Ami, nếu em còn ngó lung tung tôi lập tức đánh dấu bài em. - bà cô khó tính nhất trường phụ trách bộ môn toán học lớp em, em thật không thể tin nổi có ngày em lại rơi vào bước đường cùng như thế này.

Bài kiểm tra kết thúc, và chắc chắn kết quả cũng không thể nào khá hơn được bởi vì em chỉ làm được mỗi hai câu, còn lại hoàn toàn để trống. Dù cho có muốn làm lụi, cũng không có cơ sở để lụi, đọc đề bao nhiêu lần cũng không hiểu, nếu viết bừa vào cho có, chỉ là nếu đúng thì không sao nếu sai thì sẽ thể hiện ra cái sự ngu ngốc của mình, thôi thì em để trống, vẫn đỡ hơn.

Tiết học kế tiếp trôi qua trong nhàm chán, tinh thần của em xuống dốc trầm trọng bởi vì những áp lực cuộc sống cộng thêm bài kiểm tra vừa rồi. Bây giờ chỉ ước có cái gì đó khiến em vui lên một chút.

Em đang thu dọn tập sách để chuẩn bị xuống canteen trường tìm và mua loại sữa em muốn uống, cũng đã lâu rồi em không mua đồ ở canteen chỉ vì tiết kiệm tiền, bây giờ em muốn tự mua gì đó thưởng cho cái sự nghị lực của bản thân. Đang dọn dẹp thì đột nhiên nghe tiếng xì xầm của nhiều người.

Phòng học cũng không còn đông lắm vì đa số đều đã ra ngoài giải lao, nhưng ở nơi các sảnh hành lang lại có vô số học sinh nhìn vào.

Jeon Jungkook đặt túi thức ăn lên bàn em, tự tiện kéo một chiếc ghế lại ngồi đối diện em.

- Ăn đi. - gã hất mặt ý nói em hãy ăn thức ăn gã mua và mang đến.

- Không cần phiền anh như vậy, tôi có thể tự mua.

- Sẽ tiết kiệm được một số tiền đấy, lại còn được ăn ngon. - gã ngồi thẳng người, tay với tới túi thức ăn, chăm chỉ soạn vài món trong túi ra bàn, lấy từ bên trong ra hai hộp sữa chuối, oopss đây chính là thứ nước em dự tính sẽ đi mua.

Tuy không phải cao lương mĩ vị, nhưng đối với một người như em thì nó đã quá thịnh soạn rồi. Tay em khẽ xoa lấy bụng mình rồi nuốt vài đợt nước bọt, cả đêm hôm qua em đã ăn gì đâu...

Gã cầm lấy một cái sandwich dúi vào tay em rồi mỉm cười như trấn an em.

- Đừng ngại, những việc tôi làm đều bắt nguồn từ việc tôi thích em, nên em cứ thoải mái.

Gương mặt em như có ý muốn chấp thuận, thôi thì cũng là thức ăn miễn phí, trông gã cũng không phải loại kibo cho rồi đòi lại nên em cũng không khách khí mà ăn.

Rất đói, cho nên em đã ăn rất nhanh khiến bản thân bị nghẹn. Gã lo lắng tháo vỏ ống hút và ghim vào hộp sữa, rồi cầm để em uống vài ngụm cho qua cơn nghẹn, gã vẫn chưa yên tâm mà còn đích thân đứng dậy đi đến bên cạnh vuốt lưng cho em.

- Em làm gì phải gấp? Tất cả đều là của em.

- ...

Mọi người bên ngoài đa phần là tan chảy vì hành động của gã, quá đỗi ga lăng và dịu dàng. Đúng chuẩn bạn trai quốc dân.

Ở trường em cũng không gây thù với ai, chỉ có em thấy bản thân không xinh đẹp chứ trong mắt người ta em là một cô gái có nét đẹp vô cùng trong sáng, tự nhiên. Vì vậy, họ ngoài ganh tị thì cũng rất ngưỡng mộ nhan sắc của em. Đa số họ ghen tị vì em được gã để tâm, nhưng không ai có ý định sẽ làm hại em. Đơn giản là lần trước có một số nữ sinh kiếm cớ gây sự với em vì lý do 'không có gì làm' nên kiếm chuyện, sớm đã bị gã xử lý nghiêm khắc theo luật nhà trường. Và dĩ nhiên sau sự việc đó thì không ai muốn đi vào vết xe đổ của kẻ khác. Có lẽ em đã nghĩ quá xa về việc được gã để tâm sẽ bị đánh đập như ở trong phim, vì bonn họ không ai dám làm như thế.

Gã từ nãy giờ chỉ im lặng nhìn em ăn ngon, không cần ăn gã cũng cảm thấy no vô cùng. Tay em đặt hộp sữa đã cạn lên bàn rồi thở.

- No quá.

- Lần sau lại mua cho em ăn tiếp.

- Thôi không làm phiền anh, tôi gửi lại tiền cho anh nhé? - em nói là làm ngay, lục lọi trong balo tìm ví của mình.

- Em nhiều tiền đến như vậy?

Nghe gã nói, em khựng người lại rồi nhìn gã, tay vẫn để yên trong balo.

Đúng nhỉ? Em làm gì có nhiều tiền đến mức này? Chưa kể lúc nãy muốn xuống canteen mua sữa uống cũng phải đấu tranh tư tưởng lắm mới đưa ra được quyết định, bây giờ bỏ mấy chục nghìn won ra để trả lại cho Jungkook, em đúng là điên rồ.. nhưng nếu ăn không như vậy, lương tâm em chính là không cho phép.

- Đúng là tôi không nhiều tiền..

Em chưa kịp nói hết, gã đã lập tức chen vào.

- Tôi thì rất nhiều tiền, nên không cần em phải trả lại.

- ...

Không biết là gã đang cố tình khoe khoang bản thân lắm tiền, hay chỉ đơn giản là khẳng định bản thân không cần tiền em trả.. thật là đáng ghét ghê.

- Vừa rồi lớp em mới làm kiểm tra toán?

Em vừa gom gọn lại các vỏ rác vừa gật đầu thay cho câu trả lời.

- Em làm bài được không?

Nghe gã hỏi, chính là câu hỏi xoáy vào tim gan đây mà. Người ta đã quên từ nãy giờ rồi sao lại nhắc đến chứ..

- Không được.

- Bài khó lắm sao?

- Chắc là vậy, đối với em là khó lắm.

Gã nhíu mày, nhích người sát lại gần hơn.

- Vừa xưng là gì?

- Hả..?

- Em vừa xưng là gì?

- Thì.. thì anh lớn hơn em, dĩ nhiên phải xưng hô như vậy.

Gã cười rộ lên, để lộ ra hai chiếc răng thỏ xinh yêu kia. Đôi mắt cong thành vòng cung trông rất yên bình, bình thường nhìn gã đã vô cùng điển trai, mê người, khi cười lại càng cuốn hút hơn, đặc biệt lại vô cùng dễ thương hơn bình thường, mọi khi có hơi lạnh lùng.. trông đôi lúc có hơi sợ, bây giờ mới dễ dàng so sánh lúc cười và lúc không cười của gã, đúng là hai thái cực mà. Thấy gã cười khoái chí như vậy, em cũng có phần ngại mà cúi mặt, hai tay không để yên cứ liên tục động đậy, chân cũng vậy.

Em cũng thích ai kia. Chỉ là không dám thể hiện.

- Ami à, em còn chần chờ gì nữa mà không để tôi cưới em?

- Thôi đi, anh bị điên à? - em giật mình lấy tay che miệng gã lại rồi nhìn xung quanh, không quên lườm gã một cái.

Gã lại lần nữa cười lên, ở bên cạnh em gã vui đến như vậy sao?

Em cảm thấy rất thoải mái khi nhìn thấy gã cười, đặc biệt là cười vì em.. đó chính là nở nụ cười vì em, cảm xúc hạnh phúc vui vẻ vì em, em càng nhận ra đường rằng bản thân quan trọng đối với ai kia đến nhường nào.

- Thật ra thì, tôi sớm biết kết quả em không tốt nên đã lên kế hoạch để đến.

Em ngẩn người, tiếp tục nghe gã trình bày. Chỉ mới nghe vế đầu đã thấy bất ngờ, càng nghe càng không thể tin nổi.

- Tôi đã xem bảng điểm của em, chậc. Môn toán ở mức báo động nhé babe.

- Sao anh lại tuỳ tiện xem điểm của em?

Cảm giác quê độ kéo đến, nghĩ làm sao mà có thể không quê cho được khi mà người thông minh như gã biết điểm của em, lại còn là điểm rất kém. Thật đáng giận khi mà gã tự tiện lấy cái quyền hội trưởng để xem học bạ mà

- Giúp em đó, có muốn thuê tôi làm gia sư không?

- C..cái gì? Em không có tiền đâu mà thuê.

- Không cần trả tiền.

- Ai lại làm không công.

- Tôi nói làm không công bao giờ?

- Vậy chứ anh muốn gì?

- Mỗi khi buổi học ở trường kết thúc, phải để tôi đưa em về, sau đó chúng ta bắt đầu học ngoài giờ. Học xong phải đi ăn tối cùng tôi. Ăn xong thì tôi đưa về. Đó, em chỉ cần thế thôi.

Cái kiểu trả công gì mà em hời quá vậy? Gã có nói ngược không, các khoảng lợi ích đều hướng về em kia mà.

- Nhưng..

- Nhẹ nhàng vậy em còn không chịu?

Gã chòm đến gần em hơn,thì thầm.

- Nếu em vẫn thấy nhẹ nhàng, thì có thể thêm nữa. Sau khi ăn xong thay vì về nhà em, thì hãy về nhà tôi.

- Anh..

- Chọn đi, một hoặc hai.

Yêu cầu gã đưa ra đúng là điều em rất cần, kết quả môn toán của em thực sự đang ở mức báo động nếu không nhanh chóng thay đổi chỉ sợ sẽ hoàn toàn không thể cứu vớt. Nhưng em không có thời gian.. em xond phải đi làm thêm..

- Em phải đi làm thêm..

- Em làm hết cả buổi tối sao? Và làm cả một tuần?

Em khẽ gật đầu, gã chỉ bất lực thở ra.

- Em làm ở bao nhiêu chỗ?

- Ừmm, khoảng bảy.. à không tám, là tám chỗ, làm đến ba giờ sáng lận.

Gã thở hắt một tiếng.

- Nghỉ bớt đi, nghỉ luôn cũng được.

- Anh thôi nói những chuyện vô lý đi, không làm đâu ra tiền mà lo cho gia đình?

- Tám chỗ đó trả cho em bao nhiêu một giờ, tôi trả em gấp đôi nếu em chịu học với tôi.

- ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net