𝙛𝙞𝙫𝙚 | lại bắt đầu rồi đây.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5

[WARNING ALARM: CÓ 2 THỜI ĐIỂM TRONG CHƯƠNG NÀY, MỘT LÀ LÚC CAMPERY 4 TUỔI, HAI LÀ LÚC CAMPERY 17 TUỔI, SẼ CÓ SỰ KHÁC BIỆT NHẤT ĐỊNH, MỌI NGƯỜI CHỊU KHÓ CHÚ Ý GIÙM MÌNH NHA ^^.]

***

- Đừng có vừa nhìn tao vừa i*, đồ vô văn hóa.

Eo ôi, thứ Châu Á thượng đẳng.

- Này nhá, tui chỉ muốn nói cho bạn biết là ngoài cái mắt đẹp ra thì bạn chả được gì nữa hết, đừng tưởng bạn thấp hơn tui rồi bạn muốn bành trướn nhá!

- Tao bảo mày đi ra chỗ khác mà xử lí, vậy thôi. Còn nữa, là ''bành trướng'', không phải ''bành trướn''.

- Tui nói gì kệ tui! Cô Ceceliaaaaa, em xong rồi ạaaaa!

Cô giáo đi vào lau dọn sạch sẽ cho tôi chỉ trong vòng năm phút sau đó, tôi kéo quần dậy, đứng lên một cách tự tin. Nhỏ kia đâu rồi nhỉ? À, kia rồi. Nó đang ngồi trên chiếc ghế giáo viên giữa lớp, tay cầm một chiếc thước dàiiiii ơi là dài, nó vừa nói cái gì đấy vừa gõ thước vào thành ghế, trong rất oai phong, rất giống cô giáo!

- Ê bạn Châu Á! Cậu làm gì vậy?

- Tao đang đọc thơ cho cả lớp, muốn học thì ngồi xuống mà nghe.

Tôi trưng nụ cười tươi rói, chạy đến bên cạnh nó. Con nhóc đột ngột đứng dậy, lùi về phía sau tạo thế phòng thủ. Đúng như tôi dự đoán, khi nó đứng bên cạnh tôi, trông nó bé tí, kém tôi một cái kẹo mút (1) lận. Người xa bảo quả không sai, đứa nào các lùn càng ''tinh tướn''. 

- Rốt cuộc mày thích gì? Không thích thơ thì đi ra chỗ khác.

- Làm bạn tui nhá?

- Ơ? Hả? À... ờ.... éc... ờ thì.... nói sao nhỉ.... à.... t...tao không chắc nữa....

- Ngập ngừng là đồng ý.

Tôi vỗ vai nó và khuyến mãi cái nháy mắt thân thiện.

- Chính thức là bạn nhé, bạn tên là gì?

- Cl...Clarie Aurelie.

- Tên gì dài thế, tui gọi là Clary cho tiện được không?

- Từ từ, khoan đã, đầu tao bây giờ rối tung lên rồi. Tại sao một con nhóc ỉ* đùn như mày lại muốn kết bạn với tao, tại sao sau một hồi tao xúc phạm mày như vậy mà mày vẫn tỉnh bơ như thế, tại sao mày lại chạy đến nói mấy thứ này với tao? Mày có âm mưu gì? Và hơn hết là, mày là HỌC SINH MỚI, hay là NGƯỜI NGOÀI HÀNH TINH VẬY?

- Tui chỉ thấy bạn dễ thương nên muốn làm quen thôi. Những chuyện bạn làm thật sự chả có gì quá đáng cả, tui không có để bụng đâu. Hơn hết là, bạn có muốn làm bạn với tui không? Nếu đồng ý thì tối thứ Năm này bạn sẽ được mẹ tui chiêu đãi món bánh quy việt quất như một món quà đấy! Sao nào? Sao nào?

- Nghe này, ta-

Cô Cecelia chen vào ngay giữa lúc cao trào, và với một chất giọng rất vô tội, cô nói to:

- Campery, em kết bạn nhanh thật đấy, mà lại còn biết chọn người nữa! Clarie bé bỏng luôn là một lớp trưởng rất thông minh và nghiêm túc, không ngờ em lại hạ gục con bé nhanh đến vậy, hai đứa tìm hiểu nhau đến đâu rồi? Cô rất mừng vì Clarie có bạn mới đấy!

- Vâng, mọi chuyện đã có thể tốt đẹp nếu cô không xen vào bản ''hợp đồng cam kết làm bạn'' của tụi em ngay lúc này. Đây là giờ phút bạn ấy chấp nhận lời đề nghị của em đấy! Cô đừng làm phiền chứ.

- Được rồi cô nương. - Cô giáo vừa nói vừa bật cười khúc khích. Thề có Chúa là tôi không biết tại sao cô lại cười. 

- Khụ, Campery, đúng không? - Clary chống tay.

- Đúng đúng đúng đúng.

- Tao chấp nhận đồng ý làm bạn mày, với một điều kiện.

- Điều kiện gì á?

- Từ nay về sau, không được... bỏ tao, thế thôi.

Nói xong câu đó, mặt Clary ngượng chín như quả cà chua, nó quay đi chỗ khác nhưng cái tai thì vẫn hướng về tôi mong chờ một câu trả lời.

- Ôi dào, tưởng gì, được thôi!

Và, tôi, hiện tại, Campery của năm nay, vẫn không hiểu tại sao, chỉ trong ngày hôm đấy, tôi đã nghiễm nhiên có một ''người bạn thân mới'' một cách dễ dàng đến vậy. Và đến giờ tụi tôi bằng cách nào đó vẫn chơi được với nhau, 13 năm. Quào, thật ấn tượng.  

Tôi để kí ức về Clary theo tôi chìm vào giấc ngủ đêm ấy, trong mơ, tôi thấy một con ngựa đuổi theo một đôi mắt to đùng. Quả là một giấc mơ đáng sợ và vô lí.

***

Và đoán xem có điều đáng sợ hơn nữa nào? Well, sáng hôm nay, tôi sẽ phải đến trường dọn vệ sinh,  chỉ vì muộn 5 phút đầu giờ.  

Ăn vội miếng pizza mẹ để cho tôi trên bàn, tôi lọc cọc lên đường. Đằng sau là hàng tá thứ lỉnh kỉnh khác khiến tôi không thể đi xe mà chỉ có thể cuốc bộ. 2 cây số thôi mà, mày làm được Campery à. 

....

Cho tôi rút lại lời tôi vừa nói, tôi không làm được. Đừng nói là đưa hàng tá dụng cụ lao động này vào trường, việc kéo nó ra đường đã là một vấn đề. Nhìn xem, chổi, giẻ lau, hốt rác, bao tay, túi rác, bình vệ sinh và ti tỉ thứ khác. Khỉ thật, nếu tôi dậy sớm hơn và để bố tôi chở đi thì đã không rắc rối đến vậy. 

Trong lúc đang vật lộn đống ''vũ khí''(dụng cụ lao động) trước khi ra ''chiến trường'' (là cái hồ bơi) thì chẳng may, ''quân địch''(thằng Joe-mặt-bò) lù lù xuất hiện. À không, là nhảy-từ-trên-trời-xuống thì đúng hơn. ''Quân địch'' tới gần tôi, cười toe toét:

- Chào bà chị, chà, có vẻ bà chị định đi lao động thật đấy à? Uống tí nước dừa cho thanh lọc cơ thể chứ?

- Tao không có thời gian nói chuyện với mày, Joe mặt bò. Tránh ra. Còn nữa, đừng có trèo lên cây để rình trộm người khác như thế, đồ biến thái.

- Chỉ là vô tình chọn trúng cái cây ở gần nhà bà thôi, bà nghĩ tôi biết nhà mà ở đâu mà theo dõi chắc? Có mà đầu óc bà biến thái nên nghĩ gì cũng biến thái thì có.

- Mày chỉ nhảy xuống đây để nói nhảm thế thôi à? Vậy thì leo lên lại giùm tao.

- Nói chứ tôi thấy bà kéo cái đống đó trong đau khổ được mười phút rồi, có chắc là bà không cần sự giúp đỡ của tôi không?

- Không cần, một đứa nhóc như mày thì có thể làm được gì chứ.

- Well, ít nhất tôi cũng đủ sức để khiêng cái đống này đến trường hộ bà, tôi thề. Không phải khoe chứ tôi đi tập gym đấy. Bà có thể chiêm ngưỡng múi của tôi, đây nà-

- Thôi được rồi, dừng lại. Giúp gì thì giúp đi. Đồ biến thái phiền phức.

- Này nhé, tôi chỉ VÔ TÌNH chọn trúng cái cây này thôi, nghe rõ chưa?

Và thế là, thằng mặt bò ấy vừa vác một đống đồ theo sau tôi vừa lẩm bẩm chửi rủa. Dù hơi điếc tai nhưng thằng nhóc làm rất được việc, có nó, con đường tới trường bớt vất vả hơn hẳn.

Sau ba mươi phút im lặng để thằng Joe cằn nhằn, cuối cùng chúng tôi cũng tới nơi. Trong sự dị nghị của cả trường. Chính xác là của 1056 con mắt dính chặt vào hai đứa chúng tôi. Ban đầu tôi nghe thấy tiếng xì xầm ái ngại như:

- Con nhỏ này không biết xấu hổ hay sao còn đến trường? 

- Đợi đã, tại sao Joe Jones lại đi theo nó? 

- Hai người đó đang hẹn hò sao? Không phải chứ!

Nhưng sau đó thì một, rồi hai, rồi cả mấy chục người cùng đồng thanh hét lên:

- CAMP 154 NĂM! CAMP 154 NĂM! CAMP 154 NĂM!

Lạy Chúa, lại bắt đầu rồi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net