𝙛𝙤𝙪𝙧 | hình phạt quái ác.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4

- Rồi ạ.

Tôi đã chết trong lòng một ít rồi.

Thật đáng sợ. Tội của tôi nghiêm trọng đến mức đó sao, rồi số phận tôi sẽ đi về đâu đây? 

Cô Susan mở cửa vào và nhìn thấy cảnh tượng ''kinh hoàng'': Tôi ngồi im như tượng, mặt trắng bệch, mắt dán vào ''bảng thành tích ban 0-Tư thục Bried'' treo trên tường. Cô Rihanna đứng cúi người về phía trước, hai tay chống mạnh xuống mặt bàn, vẻ mặt rất-muốn-giết-người găm vào tôi.

- Ôi chúa tôi, Markie, bình tĩnh đi chị yêu, con bé còn nhỏ mà!

Susan cười vang, đáp lại cô là sự im lặng ngượng ngùng, cô ho nhẹ một tiếng rồi đặt tay lên vai tôi như muốn bảo vệ tôi khỏi ''con mắt tử thần'' của Rihanna.

- Em đưa Campery ra trước, em sẽ bảo Paul đi pha trà.

Hiệu trưởng khuất tay ra hiệu ''tụi mày ra khỏi đây giùm tao'', đoạn cô ngồi xuống, bỏ cặp kính lão ra, miệng lẩm bẩm ''154 năm 154 năm 154 năm'' trông rất ám ảnh.

Tôi bị kết tội ''vi phạm nội quy nhà trường'' và ''gây ảnh hưởng đến thành tích tập thể'', chính thức ''ghi điểm'' trong mắt toàn trường với biệt danh ''Camp 154 Năm''. Tức là tôi vinh dự là người đặt dấu chấm hết cho thành tích vẻ vang được hiệu trưởng nhiệt tình tung hô, thật tự hào về bản thân.

Hình phạt đương nhiên rất xứng đáng với tội lỗi tôi gây ra, bị đình chỉ học một tuần, không được tham dự hai cuộc trải nghiệm thực tế sắp tới của Bried, phụ huynh tôi bị mời lên nói chuyện vào chiều Chủ Nhật, tôi bị phạt đi vệ sinh sân bóng của trường vào sáng ngày kia và rất rất nhiều hình phạt khuyến mãi khác mà cô hiệu trưởng ''đặc biệt chuẩn bị'' cho tôi. 

Tôi khóc không ra nước mắt, bố mẹ tôi thì liên tục cầu nguyện để tôi không bị đuổi ra khỏi Bried, tôi còn phải đi nhà thờ mỗi ngày, ý tôi là, các vị thần linh theo như bố mẹ tôi bảo, sẽ có một quyền năng nào đó giúp tôi vượt qua khó khăn này. Chắc là vậy đấy.

Trở về nhà sau buổi cầu nguyện nặng nề, tôi thả mình xuống giường, thở dài thườn thượt. Ngày mai đi dọn vệ sinh, nghĩ đến việc toàn trường cười vào mặt tôi rồi đồng thanh hô tô ''Camp 154 Năm'' là đã muốn chết đi rồi. Bỗng điện thoại tôi rung lên:

''Bạn đã nhận được một tin nhắn mới từ Clary Chuồng Gà.'' 

Ồ, là Clarie Aurelie.

Tắt nguồn điện thoại, tôi vùi đầu vào chăn, thở dài thườn thượt.

Rồi sáng mai sẽ đi về đâu đây? Tôi có ''giữ được cái mạng nhỏ ấy'' không chứ? 

À, kể cho mấy người một chút về con nhỏ Clary.

Nó với tôi là bạn thân từ hồi mẫu giáo 4 tuổi. Ngày đó, bố tôi - một người làm cho ngân hàng địa phương, ''may mắn''được chuyển công tác về trụ sở chính sau 7 năm làm việc quần quật và đương nhiên là cả nhà tôi đã chuyển đi theo ông. Thật sự thì tôi lúc đó còn quá nhỏ để nhớ được chuyện này, nhưng do mẹ tôi liên tục nhắc lại về lần đầu tiên và cuối cùng bố tôi được thăng chức như một cách để nhắn nhủ rằng ông phải cố gắng hơn nữa, nên tôi có ấn tượng rất sâu sắc về mốc thời gian ấy. Về Clary, chúng tôi kết bạn hơi lạ một chút. Chỉ hơi thôi.

Chuyện là một tuần sau khi chuyển về nhà mới, tôi được tống đến nhà trẻ Sunrise gần đó. Lúc ở nhà, tôi chỉ toàn làm ngáng chân hai vị phụ huynh chứ chẳng giúp được gì nhiều nên điều đó cũng dễ hiểu (thật sự thì hai ông bà trông chờ gì từ đứa con nít lên bốn chứ?). 

Sáng ngày đầu tiên đến trường, lúc được mẹ lấy con xe cũ rích truyền từ đời bác Tom (anh của bố tôi) đến bố rồi sang tay mẹ để chở tôi đến trường, tôi đã rất bồn chồn. Không phải vì hồi hộp hay phấn khích mà là vì tôi quên mất chuyện... xả tình yêu vào đất. Khụ. Đó là thói quen từ lâu của tôi, nhưng từ ngày về nhà mới thì các bạn biết đấy, mọi thứ bị đảo lộn cả. Đồng hồ sinh học của tôi ít nhiều cũng bị ảnh hưởng mà. Thề với các bạn là tôi nhịn muốn thủng phao câu luôn ấy. 

Và thế là chuyện gì đến cũng sẽ đến. Ngay lúc mẹ chào tạm biệt cô trông trẻ để vào lại xe, tôi đã chạy hét toáng lên:

- Poopy poopyyyyyyyyyyyyy. SOS, poopy poopyyyyyy (2).

Phải thừa nhận là tôi không có khả năng diễn đạt lưu loát vào năm 4 tuổi, nhưng cô giáo thì thừa kinh nghiệm để hiểu con nhóc như tôi muốn gì. Cô đặt một chiếc bô vào góc lớp, chỉ tay vào đó và nói:

- Em tự làm đi. Làm xong thì gọi cô đến để cô lau.

- ....

Xin lỗi mọi người nhưng tôi không thể nhịn thêm được nữa. Tôi ngồi xuống và làm ''cái-chuyện-mà-ai-cũng-biết-nó-là-gì-rồi''. Hơi thô nhưng đó là khoảnh khắc tuyệt vời nhất đời tôi, được giải cứu một cách ngoạn mục. 

Trong khi tôi đang rất ''tận hưởng'' thì một giọng nói chua lè vang lên:

- Ê con điên, có duyên tí đi, xử lí góc nào khuất người chút, lộ liễu quá đấy.

Tôi quay người lại. Tưởng gì, là một con nhóc thấp tè người Châu Á. Tóc nó đen sì sì, da vàng nhợt nhạt, gu thời trang thì lòe loẹt toàn bươm bướm với búp bê, khiếp. Nhưng may là ông trời không lấy của ai tất cả, bù lại, đôi mắt màu cà phê của con nhóc khá ấn tượng. Ý tôi là, trong quan niệm của một đứa trẻ như tôi thời ấy chỉ được ''chiêm ngưỡng'' người Châu Á qua sách báo, phim truyện thì mắt tụi nó phải hếch lên, chỉ có một mí và nhìn rất ''đụt''. Nhưng con nhỏ này thì khác, mắt nó to, long lanh, mi dài và cong vút.

- Đừng có vừa nhìn tao vừa i*, đồ vô văn hóa.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net