𝙣𝙞𝙣𝙚 | mẹ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9

Phải công nhận là phòng khám bên trong có màu chủ đạo khá trái ngược với vẻ bề ngoài của bác sĩ David. Trông kiểu gì nhỉ? Ừm, khắm lọ?

Chà, tôi dám cá là không một kiến trúc sư nào thích sự kết hợp giữa xanh ngọc bích và tím khoai môn đâu, trừ khi chúng được dát vàng.

Dù sao thì, sau khi ngồi xuống cái ghế bành trông hơi đáng nghi, bác sĩ đưa cho hai mẹ con chúng tôi một tờ ghi chú nhỏ, loại màu nâu nhạt rẻ tiền thường được tìm thấy trong mấy hiệu sách cũ ấy. Sau khi cả ba đều đã ngồi ngay ngắn, chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến, David - với tư cách là nhà tâm lí học, đã chịu mở lời trước.

- Vậy thì, ta bắt đầu thôi nhỉ?

- Vâng, ừm, đây là lần đầu tiên chúng tôi phải đến bác sĩ tâm lí, xin hãy giúp đỡ hai mẹ con tôi.

Sao nghe giống kiểu gửi gắm con học đại học vậy nhỉ?

David cười nhẹ rồi trấn an mẹ tôi:

- Không sao, hãy coi tôi như một người bạn, cứ thoải mái chia sẻ mọi quan điểm của cả hai người với ông bạn già này đi.

Haha.

Thật thân thiện quá đi thôi.

Bác sĩ với tay, lấy một quyển sổ to tướng in toàn những chữ học thuật khó hiểu. Sau vài hồi nheo mắt trầm ngâm, ổng bấm bút, thở hắt ra rồi quay người về phía tôi.

- Nhóc, nói bác nghe ba điều mẹ cần sửa nào.

Ba điều? Trăm điều còn chưa đủ ấy chứ.

- Không tin tưởng. Cổ hủ. Quá kiêu ngạo.

Tôi cảm nhận được chân mẹ đang tìm kiếm chân tôi để dí cho một phát.

David lầm bầm thứ gì đó, trao đổi với mẹ tôi một ánh nhìn hết sức thông cảm, kiểu ''có con gái tuổi này thật khó nhằn nhỉ'' ấy.

- Con gái bà nói có đúng không, bà Aniston?

- Hoàn toàn là bịa đặt, thưa bác sĩ. Tôi hi sinh cho nó rất nhiều, một ngày nào đó nó sẽ phải cảm ơn tôi.

Tôi đảo mắt vẻ mỉa mai. ''Cảm ơn'' cái gì mới được chứ?

- Mẹ cấm túc con để con có thời gian suy nghĩ lại lỗi lầm của bản thân. Không cho con đi chơi đêm vì mẹ đã tưởng tượng đến cảnh con trần truồng như nhộng nằm trên một bãi rác lạ hoặc ở một nơi bên kia Trái Đất. Cấm việc hẹn hò vì sợ con có bầu trước khi vào đại học, ảnh hưởng đến tương lai.

Ôi. Chúa. Tôi.

David cười khổ, đáng ghét, rõ ràng ông ta và mẹ tôi là cùng một phe. Hai người đó hợp sức lại để chèn ép tôi.

Trải qua câu hỏi nhạt nhẽo như tình hình hôn nhân bố mẹ tôi, tuổi thơ có từng bị tách khỏi người thân và đã từng có biểu hiện này từ trước khi dậy thì hay chưa, cuối cùng tôi cũng được thả về.

Ổng dặn nhiều lắm, nào là hãy đếm đến mười trước khi phản bác lại đối phương, rồi nếu tình hình không ổn hãy gọi cho ông ta ngay, rất, rất nhiều thứ nữa.

Tôi chỉ nghe chữ được chữ mất, tâm hồn đang treo ngược trên cây. Tôi cảm nhận được tay mình bị mẹ kéo ra khỏi cánh cửa xanh rêu, tôi thấy mình chui vào xe và mẹ tôi chào bác sĩ.

Rồi bà ấy gục đầu vào vô lăng, vẻ rất mệt mỏi.

Cũng đúng thôi, mẹ đem tôi đến bác sĩ David đã là bước đường cùng, với mong muốn cứu vãn mối quan hệ mẹ con sắp gãy tới nơi. Nhưng tôi chẳng thể hiện sự hợp tác nào cả. Nhưng nói vậy cũng không công bằng lắm, rõ ràng mẹ chỉ than vãn và trách móc tôi tại sao không ''thấu hiểu'' cho bả, nhưng tôi chẳng thấy gì để mà ''thấu hiểu'' cả.

Nhưng vì sợ mẹ tống tôi ra khỏi xe, tôi cẩn thận do thám tình hình.

- Mẹ ơi...?

Mẹ tôi quay sang, nhìn tôi rất lâu. Tự nhiên tôi muốn quay về năm giây trước để bịt miệng mình lại, chỉ cần một tiếng gọi của tôi đã khiến mọi thứ thật ngượng ngùng.

Và tôi cũng hơi hối hận vì hành động lúc ở phòng khám, giá như tôi có thể bỏ thời gian lắng nghe một chút.

Bỏ đi, dù gì nghe xong cũng bất đồng quan điểm, quyết định của tôi vẫn là đúng đắn. Tôi lấy tai nghe từ túi áo, đeo lên tai rồi dán mắt vào cửa sổ, tránh mọi tiếp xúc với mẹ. Có một giọng nói nhỏ bên trong hét lên rằng tôi đang cư xử rất trẻ con, nhưng tôi bịt mồm nó ngay. Biết cái gì mà nói.

🍂

Đường về nhà còn khoảng hai mươi dặm thì tôi tia được một vật thể lạ.

À không, một vật thể ''ngon''.

Vật thể cao tầm 70 inch, tóc vàng mắt xanh, quai hàm là một góc chín mươi độ. Một ví dụ điển hình của búp bê Ken ngoài đời thật. Hắn mang đôi Chuck Taylor xanh dương trùng màu mắt của bản thân, mặc quần bò và áo phông trắng, lưng đeo cặp Jansport và đang dùng Iphone.

Má ơi. Đố các người kiếm được ai bình thường và nhạt nhẽo hơn đấy. Nét mặt điển hình. Outfit (1) điển hình. Lại còn là người da trắng. Nếu thả vật thể này vào một đám học sinh thì chỉ cần khoảng vài giây, hắn sẽ biến mất như gốc Toán của mấy người vậy.

- Camp, đó có phải Ademian cùng trường với con không? - Mẹ tôi nhíu mày hỏi tôi. Có vẻ bà ấy đã bớt giận tôi đi một chút.

Tôi lại soi hắn từ đầu đến chân, rồi ''à'' một tiếng. Hóa ra là hội trưởng hội học sinh. Vô hình đến mức người khác không nhận ra.

Ademian, tên đầy đủ là Lucas Thomas Ademian. Đàn anh của tôi, học lớp A1. Toàn diện về khá nhiều mặt. Về học tập, hắn ta đứng nhất khối trong bốn năm ngồi trên ghế nhà trường, GPA 4.0 và được học bổng toàn phần của Stanford. Tin đồn bảo Ademian còn được nhận vào Havard và tính nhập học vào mùa thu năm nay. Ái chà, chuyện tình tay ba gay cấn nảy lửa.

Về hoạt động ngoại khóa, là chủ tịch hội học sinh, chủ tịch CLB tranh luận của trường, thành viên mẫn cán của CLB Hóa Học.

Nói chung, là một mọt sách chính hiệu.

Là tiêu chuẩn mẫu mực để hàng trăm con người ở Bried ''noi theo'', trích lời các vị phụ huynh tôi từng gặp. Chính mẹ tôi cũng rất thích hắn khi nghe bài diễn thuyết chào mừng tân học sinh hồi đầu năm nay, từ đó bả luôn nhắc nhở tôi ''phải nhìn anh mà cố gắng''.

Và tôi dám chắc hắn vẫn còn nguyên tem. Chẳng ai muốn hẹn hò với một thằng mọt sách cả, dù thằng đó nhìn rất ưa nhìn và nhìn chung là một thiên tài. Tin đồn cho rằng hắn thật ra là gay kín, đang hẹn hò với Mark Lee lớp B1.

- Hình như hắn ta đang đợi bạn...

Mẹ tôi chuyển làn được, nhanh chóng ''tiếp cận'' đối tượng. 

BÍPPPPP.

Tội nghiệp thằng bé, đang lạnh lùng lãnh đạm bị một tiếng còi xe của mẹ tôi làm giật hết cả mình. Tôi kéo kính xuống, cười cười.

- Ademian phải không, tôi là Hoper lớp B0 đây, có cần đi nhờ một đoạn không?

🍂

stream this to feel the vibes:

- my mother's eyes - alec benjamin.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net