𝙤𝙣𝙚 | tôi là campery.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Hé lô.

Đọc trộm nhật kí à? Ngon nhỉ? 

Mà thôi, cứ đọc đi, không sao đâu. Căn bản tôi cũng hay đi đọc trộm mà. Chúc mấy người không bị ai bắt gặp.

***

Đây là trang đầu tiên của ngày đầu tiên của lần đầu tiên tôi đi viết cái thứ nhảm nhí này. Lí do thì đơn giản thôi, tôi thích thế.

Welllll, bắt đầu từ đâu thì hợp lí nhỉ? Trong teen fiction thì thường tôi sẽ lăn xuống giường vì một lí do quái quỷ gì đấy hoặc đang trong tình trạng bị trễ học, nhưng hai thứ trên gần như là không thể xảy ra đối với một con người luôn cẩn thận đến mức nhạt nhòa như tôi. Ý tôi là, tôi có thể đi muộn đấy, nhưng không đủ thời gian như mấy em nữ chính ngôn tình, ngồi kể lể và rồi đâm sầm vào nam chính và nam chính bảo là ''cô gái này thật thú vị'' và rồi hai đứa đó quện nhau và đẻ ra một đàn con. Tôi không phải người may mắn đến vậy. Mấy người hiểu vấn đề rồi chứ? Phải, tôi, vô, cùng, nhạt, nhẽo.

Là VÔ CÙNG luôn ấy, tôi không đùa mấy người đâu.

Khụ. Bình tĩnh.

Bắt đầu từ tên tôi nhé, thật ra ban đầu tôi có tên là Mary Hoper, nhưng sau ba năm kể từ lúc tôi sinh ra, vì cảm thấy tôi quá nhạt nhẽo và trầm tính, hầu như bao giờ cũng mặc những bộ quần áo tối màu, thay vì chơi búp bê thì tôi thích chơi Xbox (1), thay vì xem Barbie thì tôi lại cuồng SpiderMan thì thằng bố của tôi đã đổi tên tôi thành Campery Hoper. Quào, biết lí do tại sao không? Tại ổng thấy tên Campery nghe nam tính mà cũng giản dị, hợp với một sinh vật quái dị thiếu hóc môn nữ tính như tôi. Nhưng lí  do thật sự là bởi vì ổng đã ''mần'' với mẹ tôi trong lúc cả hai đang đi cắm trại. Đấy, sự thực nó trần trụi vậy đấy. Thật muốn đạp chết ông ta đi. Lão già ngu ngốc.

Mẹ tôi, ngược lại, bày tỏ ánh mắt quan ngại về giới tính của chính đứa con gái bả vừa sinh ra (lạy chúa), bả liên tục hỏi tôi về bạn trai trong lúc tôi mới chỉ tốt nghiệp TRUNG HỌC CƠ SỞ, ý tôi là, đùa nhau hay gì? Tôi biết bà lo tôi là lesbian hay cái gì đó đại loại vậy, nhưng có cần phải thái quá như thế không? Tôi vẫn thích con trai và thích làm điệu bình thường cơ mà? 

Ngoài ra phải kể tới hàng loạt những thứ bả từng làm để xác nhận tôi là gái thẳng như đem một thằng ất ơ nào đó về nhà (chấm hỏi), gạ tôi thử chiếc váy hồng phấn vào buổi prom năm lớp 8, tặng son phấn và thường xuyên ''tư vấn tâm lí tuổi mới lớn'' (chấm hỏi chấm hỏi) cho tôi. Marie Watterson, tôi nói cho mẹ biết, bố chỉ mới đổi tên tôi, còn mẹ thì tác động lên tôi không chỉ về mặt tên tuổi trên giấy tờ mà còn là tâm hồn sâu thẳm bên trong đây này! Ôi con người bé bỏng đáng thương đã bị dày vỏ về mặt tinh thần suốt một thời gian dài bởi chính người mẹ của mình! 

Khụ, ok, mấy người có thể tưởng tượng ra tôi chưa? Để tôi nói thẳng luôn, đỡ nghĩ nhiều nhé, tôi là con gái, 17 tuổi, đến từ bang Glofide, Amuricy. Chưa nghe đến những địa danh này hả? Đương nhiên, tôi bịa ra đấy, còn lâu tôi mới cho bạn biết tôi ở đâu. Ngoại hình tôi... không ổn lắm. Có thể phác họa tôi là một đứa tóc dài, nâu hạt dẻ, mắt hơi nhỏ, da đen vì hay phơi nắng (fun fact (2): lũ con gái lớp tôi đang có trend ''làn da nâu khỏe mạnh'' (3) rất nhảm nhí và rồi như một lẽ tất nhiên tôi trở thành idol trong mắt tụi công chúa kia),  rất CAO, thích đọc sách, bình phẩm meme (4), ngắm mấy chị gái trong CLB Thiên Văn và tất nhiên, như một học sinh nghiêm túc - đi học. Cái cuối là tôi bịa ra thôi nhưng mấy người cũng giả vờ tin đi, GPA (5) năm ngoái tôi được tầm 3.8 đấy, căng chưa căng chưa? (thật ra điểm số này không cao lắm đâu nhưng mà cứ giả vờ thán phục cho tôi vui).

Được rồi, nãy giờ tôi độc thoại hơi nhiều, có lẽ từng đó là đủ cho mấy người biết tôi thật ra chính là kiểu con gái nào: nhạt nhẽo, vô vị và cực kì cơ bản. Ừ, là thế đấy! Mọi chuyện sẽ chả có thứ gì để kể và tôi sẽ chẳng thức dậy vào lúc hai giờ rưỡi sáng (không đùa đâu, hiện tại thật sự là hai giờ sáng, ôi con mắt của tôi sẽ đi về đâu?) để viết mấy thứ ngớ nga ngớ ngẩn này. Nhưng KHÔNG,  ông trời không chịu bỏ qua Campery Hoper đáng thương, ổng tiếp tục chọc tức tôi bằng việc dẫn đến một thứ quỷ quái gì đó khiến tôi bị đảo lộn hoàn toàn. Nhắc đến nó là tôi lại sôi máu lên rồi, từ từ, tạm chia tay nhau khoảng năm phút đi, tôi cần đi ra chỗ khác để lấy lại bình tĩnh, còn không thì tôi không biết sẽ có điều gì xảy ra cho cái laptop tội nghiệp của tôi đâu. 

...

E hèm, tiếp tục nhỉ? Đây là đứa tôi muốn nhắc đến và sẽ là nhân vật chính cho cái quyển nhật kí dày cộp mấy người đang đọc, xin giới thiệu, một cách đầy yêu thương: Joe Jones (=]]]]]). 

=))))

Hơi thô lỗ nhưng lạy hồn, bố mẹ nhà thằng này trước khi sinh ra nó thì trong đầu thật sự đang nghĩ đến điều gì vậy? Joe Jones? Nghĩ bao nhiêu lần cũng thấy buồn cười, nó là nhân vật sinh ra để tấu hài chứ còn gì nữa! Đã Joe lại còn Jones, double J? Để làm gì? JJ? Jo-jo? Bất kể lí do là gì đi chăng nữa, tên của bạn trẻ này vẫn quá là buồn cười!

Joe trẻ hơn tôi một tuổi, tôi sinh tháng 2 còn nó sinh tháng 11 lận. Trong 16 năm vô tích sự đó, tôi đã chứng kiến nó đưa ra một quyết định ngu như con bò (mà sau này tôi thường gọi là Joe mặt bò cũng bởi vì thế) - bám đít và làm khổ tôi. Cho đến tận hôm nay, khi tôi đã quá bức xúc và xin lỗi Joe thân thương của chị, chị rất tiếc khi phải lôi mày đến tận đây để bóc mẽ mày, đồ bad boi(6) hai mặt.

Ừ, không đọc nhầm đâu, tuy não tôi vẫn đang phê phê vì bây giờ đã gần hai rưỡi sáng, nhưng xin đính chính lại với mấy người thì Joe là một bad boi chuẩn con gà nòi nhé. Không lẫn đi đâu được luôn. Ối chà, cái phần kịch tính nhất và dễ viết nhất thì bao giờ cũng nằm ở đoạn này, đúng! Là đoạn bóc phốt người khác, tại nó vui. Ối trời ơi Joe ơi mày chết với chị.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net