Hồi 1: Cổng thời không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nè, cậu biết bí ẩn số 0 không?

"À có, tớ cũng biết."

...

Nhìn bọn nhân loại đang thi nhau đồn thổi về nàng, Fuxi chỉ nhếch mép cười. Đúng rồi. Đồn nhiều dô, đồn xong thì đừng có bén mảng tới chỗ ta nữa.

Người đang nằm thảnh thơi trên cuốn trục giấy kia chắc không phải nói cũng biết ai ha, Fuxi đấy. Cái thân hình chuẩn em bé 3 tuổi thế kia thì nhầm đâu được.

Hiện tại cô là đang tung tin đồn thật đáng sợ về mình để đám học sinh ở đây đừng có bén mảng tới chỗ cô nữa. Mà lần nào cũng thất bại, lần này nhất định phải thành công để có một cuộc sống không thị phi, chỉ ăn nằm cũng sung sướng.

Lơ lửng bay ở những hành lang, đám học sinh người trần mắt thịt kia làm sao thấy cô được chứ. Ma mà, sợ gì.

"Thế này chắc được rồi ha..."

Fuxi sau khi chắc chắn mọi người đều biết tới tin đồn liền quay về khu vực của mình. Bỗng cô bắt gặp một ánh mắt đang nhìn mình ở trong phòng học.

"C-chắc mình hoa mắt chứ không thể nào có chuyện đó được. Đúng vậy! Chỉ là nhìn người khác thôi."

Fuxi thấy mình hoa mắt thật sự, người sao có thể thấy ma được, à trừ vài trường hợp...Mà chuồn trước đã cho an toàn.

"Nene, cậu vừa nhìn đi đâu vậy?" Aoi thấy cô bạn của mình cứ nhìn chằm chằm ra cửa lớp với khuôn mặt tái xanh làm cô lo lắng.

"À-à, không có gì đâu. Cậu kể tiếp đi."

Nene gãi đầu cười méo mó. Aoi thấy bạn mình đã ổn liền kể tiếp về bí ẩn số 0 cô vừa mới nghe được. Nhưng Nene chẳng có tâm trí nào để nghe nốt câu chuyện cả. Trong đầu cô giờ chỉ có một ý nghĩ:

"Bé gái vừa nãy...đáng yêu quá!"

"Haizz, đã an toàn."

Fuxi bay đến sân thượng liền thở phào. Chắc chắn không phải nhìn mình đâu, chắc chắn. Fuxi tự nhủ lòng một lúc rồi dùng sức mạnh của mình hiện ra ranh giới.

Cả một không gian tăm tối ánh sao trời hiện bao phủ cả sân thượng rộng lớn. Sàn nhà là nước, trần nhà là trời. Bao quanh bốn mặt ranh giới là những chiếc kệ để những cuốn sách hoặc trục dày đặc.

Chính giữa không gian được trồng một cây cổ thụ kì lạ. Nó có thân màu trắng ngà và lá màu xanh trời nhạt. Cái cây này số tuổi của nó có thể đếm bằng số lá trên cành đấy=))

"Chào cái ổ thân ái ta về rồi đây~~" Fuxi vui vẻ phóng thẳng vào đám mây to lớn đang lơ lửng. Đây chính là giường của cô đó hí hí.

"Oáp~ buồn ngủ quá. Giờ có thể ngủ thoải mái rồi, sẽ không có ai tới làm phiền đâu día dìa." Đôi mắt to tròn kia dần nhắm lại. Fuxi vui vẻ chìm vào giấc ngủ quý giá mà không biết mình sắp bị làm phiền...

. . .

"Nè Hanako-kun, cậu biết về bí ẩn số 0 chứ?" Nene

"Fuxi á!? Tất nhiên biết rồi! Gái đó là nàng thơ của tui mà." Hanako thản nhiên trả lời.

"N-nàng thơ!? V-vậy Hanako thích cô ấy hả!"

"Yep!"

"Vậy cậu có thể dẫn tớ tới gặp cô ấy không? Tớ có chút chuyện cần gặp cô ấy."

"Ok! Đúng lúc tui đang nhớ Fuxi, có Yashiro đi cùng có lẽ tui sẽ không bị đuổi đi đâu."

"..." Ai được thích bởi Hanako chắc phải vật vã lắm.

. . .

"Đến nơi rồi!!" Hiện tại cả hai đang đứng ở sân thượng tòa nhà cũ.

"Theo như Aoi nói thì muốn gặp số 0 phải cầm lấy vật mình muốn vứt bỏ nhất hoặc quý trọng nhất." Yashiro tay cầm lấy một vật lấp lánh nói với Hanako.

"Vậy sao?" Hanako

Bỗng

Vụt!

"Ah! Cơn gió thổi bay nó đi rồi kìa!"

Vật thể lấp lánh không xác định bay ra khỏi tầm tay Yashiro rồi cuốn theo chiều gió. Cả hai người đuổi theo nó một vòng quanh sân thượng rồi biến mất.

Cả sân thượng bỗng nhiên sáng lên, hút cả Hanako và Yashiro xuống.

. . .

"Hửm...? IT? Có chuyện gì vậy?" Fuxi dụi mắt nhìn cơn gió vừa nãy. Một vật thể lấp lánh rơi xuống tay nàng rồi bỗng nhiên!

Có hai người rơi từ trên trời xuống!?

"Aww!!"

"Oa~! Ở đây đẹp quá! Còn có cây cổ thụ cao quá chừng." Nene cảm thán nhìn một lượt quanh nơi này. Bỗng ánh mắt cô chạm phải một sinh vật nào đó.

"L-là bé gái lơ lửng ở hành lang!!"

"Bé cái đầu ngươi! Ta hơn ngươi trăm năm tuổi đời đấy!" Fuxi nhíu mày khó chịu nhìn chân củ cải nào đó.

"Chào gái!!!" Hanako nãy giờ cho ăn bơ ngán quá liền lên tiếng vẫy tay chào Fuxi.

"Số 7, ngươi tới đây làm gì...?"

"Sao lại gọi xa lạ như vậy Fuxi, gọi tên tui đi." Hanako

"Số 7, nể ngươi vì ngươi là người giữ trật tự quan hệ giữa người và ma không có nghĩa ta nhún nhường ngươi đâu." Fuxi nhíu mày lườm Hanako, bà mày đang khó ở đấy đừng có chọc.

"Thui mà~ gọi đi rồi tui đi~" Nhây á! Hít hà...không sao, gọi cái tên là xong ấy mà. Coi như ta nhường ngươi vì giấc ngủ ngàn vàng.

"H-han-nako, n-ngươi tới đây tìm ta làm gì?" Fuxi nhăn nhó cười "thiện lành". Chịu đựng tí thôi là được ngủ rồi. Cố lên!

"Ah~ Fuxi gọi tên tui trông dễ thương quá~! Mà tui thích hình dạng kia của gái hơn nhưng cái này cũng được~" Hanako cười đùa bay lại gần chọc má Fuxi.

"Không phải tới lúc ngươi phắn đi rồi sao...?!" Fuxi nghiến từng chữ một, đôi mắt to tròn sắc lại như muốn ăn tươi nuốt con ma nào dó.

"Giỡn đó!"

"💢💢 Cút cho ta!" Fuxi nổi đóa ném đồ vào Hanako nhưng đều trật hết.

"Thôi nào~ Giận dữ là không tốt đâu nha~"

Hanako từ bao giờ đã đứng sau cô. Chưa kịp để Fuxi định hình thì con ma nào đó đã ẵm cô vào lòng rồi nghịch lọn tóc nâu trên đỉnh đầu Fuxi.

"Ngươi!...Haizz, ta mệt rồi. Ngươi thích làm gì thì làm."

"Hì hì, phải ngoan như vậy chứ~" Hanako xoa đầu Fuxi cười. Fuxi chỉ biết mặc kệ rồi nhìn Nene đang không hiểu chuyện gì.

"Vậy con người kia..."

"Ngươi đang vướng bận điều gì?"

. . .

Edit: 08022020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net